Diệp Đường Yên không thấy hai người họ nói thêm câu gì liền mở lời
“Các người đánh cũng đánh xong rồi giờ người của ta còn đích thân đốt đuốc mở đường tiễn các người về sao còn đứng lại đó. Không lẽ Lệnh Hồ đại hiệp của danh môn chính phái kia muốn xông thẳng vào trong đốt sạch giết sạch mới thỏa mãn hả”
Lệnh Hồ Xung nói
“Danh môn chính phái không bao giờ làm những chuyện như vậy hơn nữa Lệnh Hồ Xung ta giờ chỉ là kẻ vô môn vô phái không cần cô nương phải dạy bảo ta phải làm gì”
Doanh Doanh nói
“Cô nương nghĩ bọn ta tới đây chỉ để tỷ võ với các người thôi sao. Bao nhiêu mạng người của Nhật Nguyệt thần giáo cô nương tính trả thế nào đây”
Diệp Đường Yên phì cười
“Lệnh Hồ đại hiệp đã tự nhận mình chỉ là kẻ vô môn vô phái vậy Lệnh Hồ phu nhân còn quan tâm tới Nhật Nguyệt thần giáo làm gì. Ta muốn nói cho dù hôm nay ta có lấy đầu của giáo chủ Nhật Nguyệt phu nhân cũng chẳng có lí do để trả thù”
Lệnh Hồ Xung tức giận
“Cho dù không thuộc Nhật Nguyệt thần giáo nhưng họ đã và đang là bằng hữu của bọn ta. Tại sao bọn ta không có quyền can dự vào”
Doanh Doanh nắm chặt tay của Lệnh Hồ Xung giúp hắn bình tĩnh lại. Cô ta trông về phía Diệp Đường Yên nói
“Giáo chúng Nhật Nguyệt chết dưới tay các ngươi không thể sống lại, giờ ta có giết từng ấy người của cô nương đền mạng cho họ hóa ra lại chẳng khác gì cô cả. Những người đã chết đều là mật thám Nhật Nguyệt đi thu thập tin tình báo của phái các người. Ta không bắt nợ máu phải trả bằng máu chỉ cần cô nương đưa tin tình báo họ đã phải hy sinh tính mạng để đoạt được giao cho ta ngay bây giờ ta sẽ không tính toán với cô nữa và lập tức dẫn đệ tử Nhật Nguyệt rời khỏi đây”
Diệp Đường Yên cười vang cả khu rừng
“Lệnh Hồ phu nhân đang đe dọa ta sao, phu nhân đừng quên người đang đứng ở địa phận của ai. Nếu ta nhất quyết không đưa tin tình báo bọn chúng ghi chép được thời gian qua cô nương định làm gì ta”
Doanh Doanh nói
“Tất nhiên cô nương sẽ không dễ dàng đưa tin tình báo cho ta rồi. Vậy bây giờ ta sẽ thách đấu với cô nương để đường đường chính chính đoạt tin tình báo nếu ta thắng tin tình báo sẽ là của ta cô nương đồng ý chứ”
Diệp Đường Yên thầm nghĩ
“Không hổ là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo, cô ta thách đấu với mình mà mình không nhận lời thì bộ mặt của phái Không Động biết giấu vào đâu”
Doanh Doanh biết Diệp Đường Yên đang nghĩ gì nên cô ta lại nói
“Không lẽ…cô nương từ chối lời thách đấu của ta. Như thế chẳng phải là chưa đánh đã nhận thua vì sợ hay sao. Đây lại còn là địa phận của cô nương đấy”
Doanh Doanh vừa dứt lời thì đám đệ tử Nhật Nguyệt đều lớn tiếng cười khiến Diệp Đường Yên tức giận, cô ta cau mày đáp
“Được, thách đấu thì thách đấu. Lệnh Hồ phu nhân muốn đấu với ai trong số bọn ta, đấu theo hình thức nào tùy phu nhân quyết định. Có điều bọn ta không dám đảm bảo cô nương sẽ lành lặn với võ công…tầm thường của mình đâu”
Lệnh Hồ Xung cản Doanh Doanh lại
“Muội việc gì phải liều mình như vậy. Bảo cô ta huynh sẽ thay muội thách đấu đi”
Doanh Doanh lắc đầu
“Huynh cứ tin ở muội đi. Cô nương đó…đã rơi vào bẫy của muội rồi”
Diệp Đường Yên thắc mắc
“Sao thế…đừng nói Lệnh Hồ đại hiệp sẽ ứng thí thay Lệnh Hồ phu nhân nhé. Ta không chấp nhận đâu”
Doanh Doanh nói
“Cô nương yên tâm. Ta nói một sẽ là một, nói mười sẽ là mười”
Diệp Đường Yên nói
“Đấu thế nào, đấu với ai phu nhân mau lựa đi. Ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi đứng đây nhìn các người đâu”
Doanh Doanh lớn tiếng
“Người ta muốn đấu chính là cô nương”
Diệp Đường Yên phi thân lên phía trước
“Tùy ý phu nhân thôi. Vậy ta xin đắc tội trước”
Doanh Doanh lập tức nói
“Khoan đã. Ta còn chưa nói thể thức thi đấu”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Xin lỗi Lệnh Hồ phu nhân ta có hơi vội vàng bởi bản thân muốn tìm hiểu xem võ công của Thánh cô cao siêu tới mức nào thôi. Phu nhân nói thể thức cho ta nghe đi”
Doanh Doanh nói
“Trước khi ta nói thể thức ta muốn cô nương cho ta nhìn thấy tin tình báo đã. Ai biết được khi ta thắng cô nương có giao đúng thứ ta cần không”
Diệp Đường Yên nói với một sư đệ
“Lấy tin tình báo chúng ta cướp được từ tay giáo chúng Nhật Nguyệt đã chết cho Lệnh Hồ phu nhân chiêm ngưỡng đi”
Tên đệ tử đó lập tức giơ ra hàng chục mẩu giấy ghi lại tin tức mật thám Nhật Nguyệt thu thập được, những mẩu giấy ấy còn dính vài vệt máu nhỏ. Thấy thế Lệnh Hồ Xung càng tức giận hơn
“Tất cả bọn họ đã chết vì những gắng đưa tin tức trở về. Hôm nay huynh nhất định lấy lại tin tình báo cúng tế linh hồn họ”
Doanh Doanh nói
“Được…ta tạm tin cô nương. Giờ ta nói cách thi đấu đây cô nương nghe cho rõ”
“Hai chúng ta đều là nữ nhân tuy võ công cũng thông hiểu đôi chút nhưng nữ nhân đụng việc gì cũng đều mang võ công ra so tài thì không hay lắm. Vì thế hôm nay ta sẽ đấu với cô nương bằng cách trả lời câu hỏi. Ta ra hai câu hỏi cô nương trả lời đúng một câu coi như ta thua”
Diệp Đường Yên ngạc nhiên
“Hai câu hỏi đều do phu nhân đặt ra sao. Như thế có hơi bất công cho ta đấy”
Doanh Doanh lại nói
“Cô nương yên tâm ta sẽ không hỏi những câu chỉ ta mới biết đâu. Ta cam đoan với cô nương hai câu hỏi ta đưa ra trong số những người ở đây nhất định sẽ có người trả lời được. Nghe cách cô nương nói chuyện chắc cũng thông thạo nhiều kinh thư lẽ nào không bằng những người này”
Diệp Đường Yên thầm nghĩ “Dù hai câu hỏi này có gây khó khăn cho mình hay không thì mình cũng rơi vào bẫy của cô ta khi nhận lời thách đấu rồi còn gì để tiếc nuối nữa chứ”
Doanh Doanh nói
“Cô nương không nói gì nghĩa là đồng ý với ta rồi phải không. Giờ ta hỏi câu đầu tiên nhé”
“Cô nương nói xem cha của ta Nhậm giáo chủ và Đông Phương Bất Bại ai giỏi hơn ai”
Diệp Đường Yên nghĩ
“Câu này quá dễ tất nhiên Đông Phương Bất Bại không thể kém hơn Nhậm Ngã Hành nhưng nếu ta chọn Đông Phương Bất Bại chẳng hóa ra lại chọc tức cô ta sao. Cô ta là ái nữ của Nhậm Ngã Hành làm sao có thể nhận cha mình kém hơn người khác”
Diệp Đường Yên nói
“Theo như ta nghĩ…Nhậm Ngã Hành xét về mọi mặt đều hơn Đông Phương Bất Bại”
Doanh Doanh thản nhiên nói
“Sai rồi. Đông Phương Bất Bại…hắn giỏi hơn cha ta mới đúng. Khi cùng cha tới Thiếu Lâm tự ta đã nghe cha nói với Phương Chứng đại sư rằng người cha nể phục nhất chính là Đông Phương Bất Bại bởi hắn quá tài giỏi và xảo quyệt. Cha ta thua vì đã coi thường hắn để rồi bị nhốt oan dưới mật thất Tây Hồ hơn mười năm trời”
Diệp Đường Yên nói
“Không hổ danh là Thánh cô, việc nào ra việc nấy. Ta cứ tưởng cô nương sẽ bất chấp sự thật mà tự coi cha mình là thiên hạ vô địch…thật không ngờ…Câu này ta thua tâm phục khẩu phục rồi. Lệnh Hồ phu nhân mau nói câu cuối cùng đi, có điều phu nhân nên cẩn thận lựa chọn. Ta mà thắng phu nhân sẽ có kết cục rất thê thảm đấy”
Doanh Doanh nói
“Câu cuối cùng rất đơn giản, một đứa trẻ lên ba cũng có thể trả lời đúng. Ta đố cô nương nói giúp ta xem ngày hôm nay ta mặc y phục màu gì”
Diệp Đường Yên nghe câu nói của Doanh Doanh cảm tưởng như cơ thể mình đang bị ngâm trong hồ nước lạnh. Cô ta không thể mở miệng ra trả lời cũng không thể di chuyển được. Điều Doanh Doanh nói đã chạm tới nỗi đau đớn vô tận trong lòng cô ta. Diệp Đường Yên cười ra nước mắt
“Ta đã quá khinh thường địch thủ rồi…Ta không ngờ lại thua dưới tay phu nhân”
Doanh Doanh nói
“Xin lỗi vì đã cố tình hỏi cô nương câu này. Sự tức giận trong lòng cô ta cảm nhận được, chính bản thân ta cũng cảm thấy nhói đau khi thừa nhận Đông Phương Bất Bại hơn cha ta nhiều lần. Nếu không vì tin tình báo ta thà chết chứ không bao giờ công nhận điều này…Ta…”
Lệnh Hồ Xung tới xoa nhẹ bờ vai Doanh Doanh
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa muội còn có huynh bên cạnh mà Doanh Doanh”
Diệp Đường Yên hậm hực trở về bản phái. Thấy thế Hà Kỳ Côn liền hỏi
“Thế nào rồi, ai thắng ai thua vậy”
Diệp Đường Yên quát
“Mau đưa tin tình báo cho chúng sau đó tắt lửa trên đuốc trở về bản phái”
Hà Cẩm Trảo ngạc nhiên
“Tiểu thư sao có thể thua cô ta…”
Hà Kỳ Côn vội ra hiệu cho hắn im lặng nhưng cũng không ích gì. Diệp Đường Yên biết dù có đưa tin tình báo cho họ thì cũng không phải điều xấu đối với phái Không Động ngược lại còn khiến họ rơi vào bẫy nhưng thua như thế này khiến cô ấy không tài nào nuốt trôi được.
Diệp Đường Yên trở về phòng riêng ấm ức cắn môi mình tới mức chảy máu, cô ấy liên tục lấy tay đập mạnh xuống sàn không ngưng cho tới khi Diệp Ngân Bình bước vào. Đã lâu rồi bà ta không trông thấy ái nữ của mình như thế từ khi cô ấy quên đi chuyện đôi mắt mù lòa. Tuy độc ác tới đâu nhưng trông thấy con mình đau đớn như vậy bà ta cũng không đành lòng liền tới ôm cô ta vào lòng.
“Không phải con nói sẽ lo liệu chu toàn sao…giờ lại thành ra như này”
Diệp Đường Yên không kiềm chế được nữa liền khóc nức nở
“Cô ta chỉ hỏi y phục cô ta mặc màu gì nhưng con không thể…con không thể trả lời được. Con…con không nhìn thấy gì hết. Tại sao mắt con lại bị mù…sao ông trời lại đối xử với con như vậy”
Diệp Ngân Bình nói
“Đợi phái Côn Luân và chúng ta liên minh lại với nhau ta sẽ thay con trút giận lên bọn người Nhật Nguyệt thần giáo. Ta sẽ chọc thủng mắt tất cả bọn chúng để chúng cảm nhận được những nỗi đau con phải trải qua”
Lúc này người của Nhật Nguyệt thần giáo do Lệnh Hồ Xung dẫn đầu đang gắng sức trở về Hắc Mộc Nhai trong làn sương mù dày đặc. Khi vào đây do bám theo người của phái Không Động nên họ mới không lạc đường nhưng hiện giờ chẳng có ai dẫn trước cả nên họ di chuyển có hơi khó khăn.
Doanh Doanh hỏi
“Huynh có chắc đi phía đó sẽ ra được không Xung ca”
Lệnh Hồ Xung lấy tay vén những cành cây mọc chắn ngang lối đi ra phía khác
“Muội không nghe thấy gì sao, Doanh Doanh. Huynh nghe thấy có tiếng vó ngựa phóng tới từ đằng xa, trong khu rừng này cây cối rậm rạp mọc không theo quy tắc nhưng những tiếng chân ngựa cứ dồn dập không ngừng chứng tỏ người đó đang thúc ngựa đi rất nhanh. Hắn phải biết đường mới làm được như vậy”
Doanh Doanh gật gù
“Hóa ra huynh đi theo tiếng động ấy…A…muội cũng nghe thấy tiếng vó ngựa rồi”
Lệnh Hồ Xung giơ tay ra hiệu cho đệ tử Nhật Nguyệt đứng im tại chỗ, hắn căng mắt ra nhìn tứ phía xem con ngựa đó chạy từ đâu đến, đi ngược lại hướng đó chắc chắn sẽ ra được khu rừng này.
Doanh Doanh bỗng vỗ vai hắn
“Kia…kia không phải một con ngựa đâu, Xung ca…”
Lệnh Hồ Xung quay ra ngạc nhiên vô cùng
“Không thể tin được, cả đoàn ngựa đó chạy vào đây làm gì vậy. Không phải họ cũng là người của phái Không Động chứ”
Doanh Doanh lắc đầu
“Y phục này không giống những tên ban nãy hơn nữa hình như muội đã thấy những bộ y phục đó trước đây rồi. Có điều không thể nhớ ra được”
Lệnh Hồ Xung khẽ nói
“Chuyện đó không quan trọng, bọn họ đi từ phía Tây Nam tới đây chúng ta mau bắt lấy hướng đó trở ra”
Thế là giáo chúng Nhật Nguyệt cùng nhau theo Lệnh Hồ Xung bám theo đoàn người ngựa hùng hổ kia trở ra khỏi khu rừng. Ban đầu họ cứ nghĩ chỉ có vài chục người phi ngựa tới nhưng khi bám theo một đoạn dài rồi họ vẫn trông thấy rất nhiều người trong đoàn ấy ở phía sau. Số người đang cưỡi ngựa ít nhất cũng phải lên tới hàng trăm người. Trông ai nấy dáng vẻ đều vội vã lại có chút lo lắng, họ cứ thế thúc ngựa lao vào màn sương mù dày đặc.