Điền Bá Quang và Lam Phượng Hoàng cùng hét lên
“Kẻ nào dám động tay động chân với huynh vậy”
Lệnh Hồ Xung khoanh tay ngẫm nghĩ
“Huynh và Doanh Doanh rời xa giang hồ cũng gần một năm rồi. Trong khoảng thời gian đấy giang hồ có thêm nhân sỹ nào huynh không thể biết được. Nhưng dựa trên cách đánh của bà ta và cô nương đó chắc chắn không thuộc môn phái nào huynh đã gặp qua”
Lam Phượng Hoàng nói
“Không phải huynh nói họ là người Tây Vực sao. Võ công của người Tây Vực rất kì dị biến hóa khôn lường. Động vào bọn chúng nhẹ thì toàn thân thương tích nặng thì thập tử nhất sinh. Muội thấy huynh lành lặn như vậy chứng tỏ võ công của huynh đã tăng tiến thêm nhiều rồi”
Lệnh Hồ Xung cười trừ
“Huynh nào có giỏi giang gì, nếu không Doanh Doanh đã không vì huynh mà thành ra thế này”
Điền Bá Quang nói
“Lệnh Hồ huynh đệ, huynh tả lại hình dáng của bọn chúng đi. Đích thân Điền Bá Quang ta sẽ tìm chúng trả thù cho huynh”
Lam Phượng Hoàng huých hắn một cái
“Ngươi thì có bản lãnh gì chứ, ta chỉ sợ ngươi chưa kịp làm gì đã bị chúng đánh cho thành phế nhân rồi”
Điền Bá Quang rút cây khoái đao ra
“Ngươi dám coi thường ta sao, có cần ta biểu diễn vài đường cho ngươi chứng kiến không”
Nghi Lâm nói
“Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa để cho Doanh Doanh tỷ nghỉ ngơi đi”
Lệnh Hồ Xung gật đầu
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện thôi. Ta cũng nên ra sau núi chào hỏi các vị huynh đệ nữa”
Nghi Lâm tiễn Lệnh Hồ Xung ra khỏi cửa rồi ở lại trong phòng chăm sóc Doanh Doanh, Điền Bá Quang cũng ở lại cùng Nghi Lâm. Trước khi ra sau núi chào hỏi các vị huynh đệ khi xưa hắn tới đại điện trước tìm gặp Nghi Ngọc chưởng môn.
Trông thấy Lệnh Hồ Xung tới các đệ tử Hằng Sơn và Nghi Ngọc không khỏi bất ngờ. Hầu như ai cũng vui mừng khi trông thấy Lệnh Hồ chưởng môn ngày nào của Hằng Sơn. Nghi Ngọc tươi cười nói
“Lệnh Hồ đại ca tới bất ngờ quá mọi người chưa kịp chuẩn bị gì để tiếp đón huynh”
Lệnh Hồ Xung xua tay
“Ta giờ chỉ là một người sống lang bạt giang hồ có gì tốt đẹp đâu mà mọi người phải tiếp đón rắc rối chứ, trông thấy ai cũng vui mừng khi gặp ta trong lòng ta rất vui”
Nghi Ngọc nói
“Huynh đừng khiêm tốn như vậy, không có huynh khi xưa đứng lên tiếp quản Hằng Sơn thì đã không có Hằng Sơn của bây giờ rồi”
Lệnh Hồ Xung nói
“Thật ra hôm nay ta tới đây một phần là muốn gặp lại mọi người một phần là vì sức khỏe của Doanh Doanh”
Nghi Ngọc lo lắng
“Lệnh Hồ phu nhân bị làm sao vậy”
Lệnh Hồ Xung nói
“Trên đường tới Hằng Sơn bọn ta đã giao đấu với hai cao thủ Tây Vực không may vì cứu ta mà Doanh Doanh bị thương giờ Nghi Lâm đang chăm sóc cho cô ấy”
Nghi Ngọc bất an
“Lệnh Hồ phu nhân hy sinh vì huynh chắc chắn bồ tát sẽ phù hộ cho tỷ ấy. Dạo gần đây muội cũng nghe võ lâm đồn đại rằng người Tây Vực tới trung nguyên rất nhiều. Không biết họ có ý đồ gì xấu không”
Lệnh Hồ Xung cam đoan
“Dù họ có ý đồ gì đi chăng nữa thì cũng không thể động được vào Hằng Sơn, Hoa Sơn hay Nhật Nguyệt được. Nếu giang hồ lại xảy ra biến cố Lệnh Hồ Xung ta lúc nào cũng sẵn sàng tới giúp mọi người”
Nghi Ngọc mỉm cười
“Có câu nói này của huynh, muội cũng an tâm phần nào. À, từ lúc tới Hằng Sơn huynh đã gặp những người ở sau núi chưa. Không có huynh ở đây họ càng ngày càng loạn hết lên, sáng nay Điền Bá Quang còn dám mang theo thịt vào đại điện nữa”
Lệnh Hồ Xung thở dài
“Muội yên tâm, giờ huynh tới đó nhắc nhở họ trả lại sự thanh tịnh của Hằng Sơn cho muội ngay. Được không”
Nghi Ngọc dẫn Lệnh Hồ Xung ra phía sau Hằng Sơn. Chưa tới nơi đã nghe tiếng ồn ào quen thuộc của họ. Tiếng của Lam Phượng Hoàng là rõ nhất, cô ta hô to
“Mọi người đoán xem hôm nay có ai tới Hằng Sơn nào”
Kế Vô Thi phất phơ cái quạt nói
“Hằng Sơn này có cô là đủ mệt chết rồi còn hơi sức đâu mà quan tâm ai tới chứ”
Lam Phượng Hoàng chỉ tay vào hắn
“Ta từ trước tới nay đều đối xử tốt với huynh, sao huynh dám nói ta như vậy hả”
Kế Vô Thi nói
“Không dám, không dám. Ai đối xử tốt với ta, ta đều cảm kích hết ngoại trừ cô ra. Ngày nào cô cũng bám theo ta làm ta mệt mỏi vô cùng”
Lam Phượng Hoàng tức tối
“Các người xem này, ta đối xử với hắn tốt như thế mà hắn dám coi thường tình cảm của ta”
“Huynh như vậy là không phải rồi, Kế Vô Thi”. Lệnh Hồ Xung bước vào trong động
Kế Vô Thi như không tin vào mắt mình, hắn bật dậy tiến tới nhìn ngắm Lệnh Hồ Xung từ đầu tới chân
“Lệnh Hồ công tử, không phải ta đang mơ đấy chứ. Huynh tới đây từ lúc nào vậy”
Hoàng Hà lão tổ trông thấy Lệnh Hồ Xung cũng chạy ra chào hỏi
“Đã lâu không gặp, Lệnh Hồ công tử. Cậu và Thánh cô sống với nhau tốt chứ”
Lệnh Hồ Xung ôm quyền
“Đa tạ các huynh đệ đã quan tâm. Sau khi thành thân tình cảm của ta với Doanh Doanh càng ngày càng thắm thiết”
Tổ Thiên Thu hỏi
“Cậu tới Hằng Sơn một mình sao. Thánh cô không đi cùng cậu hả”
Kế Vô Thi gập chiếc quạt trên tay lại
“Bảo sao ta cứ thấy thiếu ai đó. Thánh cô sao không cùng huynh tới Hằng Sơn”
Lam Phượng Hoàng nói
“Để ta trả lời giúp Lệnh Hồ đại ca cho. Mọi người nghe cho rõ đây, Thánh cô của chúng ta bị kẻ gian hãm hại giờ đang nghỉ ngơi tại Hằng Sơn nên không ra mắt tiếp đón mọi người được”
Lão Đầu Tử lên tiếng
“Kẻ nào dám động vào Thánh cô”
Tổ Thiên Thu e ngại nhìn Lệnh Hồ Xung
“Thánh cô không bị thương nặng chứ”
Lệnh Hồ Xung đáp
“Nhờ có đơn dược của Hằng Sơn hiện thể trạng Doanh Doanh đã ổn định. Còn kẻ đã giao chiến với bọn ta là người Tây Vực ta chưa gặp bao giờ nhưng công phu của họ thì không phải tầm thường”
Kế Vô Thi nói
“Dù là người Hán hay người Tây Vực dám động vào Thánh cô chúng ta nhất quyết không để yên. Huynh cứ tả lại hình dáng của bọn chúng đi chúng ta nhất quyết tìm ra chúng trả thù cho Thánh cô”
Tất cả mọi người trong động đều ủng hộ ý kiến của Kế Vô Thi. Bọn họ từ lâu đã mang ơn của Doanh Doanh giờ cô ấy bị hãm hại tuyệt đối họ không thể ngồi yên. Nhớ năm xưa khi tưởng nhầm Thánh cô bị nhốt trên Thiếu Lâm tự bọn họ không phải đã kéo theo cả đoàn người lên giải cứu cô ấy sao.
Lệnh Hồ Xung nói
“Doanh Doanh là nương tử của ta. Nếu thật sự cần trả thù một mình Lệnh Hồ Xung ta sẽ đi tìm chúng tuyệt đối không để liên lụy mọi người”
Lam Phượng Hoàng đẩy Kế Vô Thi ra chen lên đầu
“Lệnh Hồ đại ca nói vậy là sai rồi. Thánh cô có ơn với chúng ta nay chúng ta có chết vì cô ấy cũng chưa chắc trả hết ơn nghĩa. Sao huynh lại nghĩ sẽ liên lụy tới bọn ta vậy”
Hoàng Hà lão tổ đều nói
“Lam Phượng Hoàng nói phải đấy. Lệnh Hồ công tử có thể tả lại dáng vẻ của bọn họ được không, biết đâu trong số chúng ta đã có ai gặp rồi thì sao”
Lệnh Hồ Xung trông thấy chí khí của bọn họ như vậy cũng không đòi hỏi nhiều nữa, hắn đành nghe theo họ mà tả lại
“Hai người Tây Vực đó một lão bà và một nữ nhân trẻ. Lão bà đó ra tay độc ác vô cùng, liên tục dùng trùng độc tấn công ta còn nữ nhân trẻ kia tới lúc cuối mới chịu xuất chiêu, cô ta dùng bộ móng dài tẩm độc ghim vào da thịt người khác”
Tổ Thiên Thu hỏi
“Lão bà dùng trùng độc tấn công có mang theo một cây gậy gỗ đen, đầu gậy khắc một con Kim Xà lớn phải không”
Lệnh Hồ Xung vội vã trả lời
“Đúng là như vậy, tiền bối quen bà ta sao”
Tổ Thiên Thu vuốt bộ râu của mình mà nói
“Có thể người này chính là Thánh độc Tây Vực, kẻ đã chế ra Tam thi não thần đan làm đệ tử Nhật Nguyệt khốn đốn nhiều năm liền”
Lệnh Hồ Xung bất ngờ
“Hóa ra bà ta chính là kẻ đã chế ra thứ độc dược đó”
Lão Đầu Tử vuốt ve cái bụng
“Dây vào bà ta thì không hay rồi, cũng may Lệnh Hồ công tử không dính phải loại độc nào của lão bà đó”
Lam Phượng Hoàng nói
“Bà ta ngày xưa cũng là dựa vào oai của Đông Phương giáo chủ mà Tây Vực không ai dám động vào. Giờ giáo chủ đã chết chúng ta sợ gì mà không tìm bà ta trả thù cho Thánh cô”
Lệnh Hồ Xung cau mày lại
“Theo như ta chứng kiến thì bà ta và nữ nhân đó không chỉ có một mình. Sau khi bọn họ rời đi thì có một đám lâu la kỳ dị xuất hiện cản chúng ta lại. Cũng vì đám lâu la đó mà suýt chút nữa ta không toàn mạng tới Hằng Sơn được rồi. May nhờ có Tam Đại Tặc tình nguyện ở lại chặn bọn chúng, không biết giờ này họ ra sao”
Lam Phượng Hoàng bất ngờ
“Lệnh Hồ đại ca, huynh mà lại đi quen biết ba cái tên dị hợm đó sao. Bọn chúng gần đây nổi danh trên giang hồ với biệt tài ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ dám lên mặt với người già, trẻ nhỏ và nữ nhân. Mấy ngày trước còn đụng phải thần y cô nương nữa, ai ngờ cả ba tên đó bị cô nương này đánh cho không dám quay đầu lại nhìn”
Lệnh Hồ Xung thắc mắc
“Thần y cô nương là ai vậy, ta nghe được cái tên này từ nhiều người rồi mà quên chưa hỏi họ”
Kế Vô Thi lại mở chiếc quạt ra phe phẩy
“Cô nương đó cũng là một nhân vật bí ẩn mới nổi danh trên giang hồ. Nhưng không như Tam Đại Tặc, cô ấy là một vị thần y chữa bệnh không điều kiện cho bách tính, được người trong giang hồ nể phục không chỉ vì tài năng mà còn vì khả năng phân biệt tốt xấu. Kẻ nào tốt thì cô nương ấy cứu giúp kẻ nào hống hách tới chữa bệnh không những cô ấy không giúp mà còn đuổi đi”
Lệnh Hồ Xung tỏ vẻ thán phục
“Nếu vậy sau này chúng ta mà bị làm sao thì nên tới tìm thần y cô nương chữa trị chứ chẳng cần tới gặp Bình Nhất Chỉ làm gì, tốn công giết một mạng người cho hắn”
Mọi người trong động đều cười ầm lên vì câu nói đùa của hắn. Nhưng rồi tất cả lại chú tâm tới vấn đề trả thù cho Thánh cô. Cuối cùng họ quyết định chia nhau ra tìm tung tích của Kim Xà lão quái tại Tây Vực. Hoàng Hà lão tổ đi cùng nhau, Lam Phượng Hoàng tất nhiên là bám lấy Kế Vô Thi không tha cho hắn. Còn Lệnh Hồ Xung đích thân tới Nhật Nguyệt thần giáo tìm gặp Hướng Vấn Thiên kể rõ đầu đuôi sự việc, Thánh cô của thần giáo bị thương mà ông ấy không được biết thì không phải cho lắm. Hướng Vấn Thiên có từng nói nếu có kẻ nào dám động vào Doanh Doanh nhất định ông ấy và đệ tử Nhật Nguyệt đều không tha cho chúng. Như vậy cũng là để đảm bảo những huynh đệ này sẽ được an toàn nếu có đệ tử Nhật Nguyệt cùng tham gia.