Khất Xảo* sắp tới, phong tục Tấn Châu và Trung Nguyên bình thường cũng có đèn hội xã hỏa. Sau khi Hách Liên Dực kế thừa vương vị đem những lễ hội này dời đến bờ sông Vọng Nguyệt, lại thêm thuyền hoa và các sự kiện lớn khác, thứ nhất trong thành không dễ sinh loạn, thứ hai cũng là ý vạn dân đồng lạc. Năm nay ăn xin, thiên công làm đẹp, thời tiết không lạnh không nóng chính là thời điểm thích hợp để thả hoa đăng, du hoa thuyền. Người hầu trẻ tuổi trong Vương phủ đều được nghỉ, tụm năm tụm ba ra cửa đi thẳng tới song Vọng Nguyệt. Chu Tử Thư vốn không để ý tới những chuyện này nhưng biết những người cả ngày bị giam giữ trong Vương phủ khó có được đi ra ngoài xem náo nhiệt liền đuổi mọi người bên cạnh ra ngoài, chính mình rơi vào thanh nhàn tự tại. Thế tử tuổi còn nhỏ sớm đã đi ngủ, sư đệ Tần Cửu Tiêu đi theo người nhà Tất Trường Phong đi song Vọng Nguyệt xem náo nhiệt, ngược lại đem một mình y hạ xuống. Sắc trời sắp hoàng hôn, trong viện thúy liễu lạnh lẽo, cây mai mới trồng cũng mọc lên. Chu Tử Thư ngồi ở bên ngoài Noãn các người bận rộn quen thuộc không đề phòng rảnh rỗi thế nhưng có chút không biết làm sao. Y đứng trong hoàng hôn trong chốc lát, liền thấy ngoài cửa sừng đi vào một người, dáng người cao lớn, một thân áo choàng vải thô, người này đến gần, Chu Tử Thư mới thấy rõ, rõ ràng chính là Tấn vương Hách Liên Dực.
*Tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá
Hách Liên Dực gỡ xuống miện cài trên tóc, trên đầu chỉ cắm một cây trâm kinh, trên người mặc áo choàng cũng không biết là tìm ở đâu nửa điểm hoa văn cũng không có, cũng vừa người, ở trong viện vẫy tay với Chu Tử Thư: "Tử Thư, đến đây.'
Chu Tử Thư thấy tâm tình hắn cực tốt cũng tò mò: "Vương gia, hôm nay ngài sao lại ăn mặc như vậy liền đi ra?"
"Khó được ngày Khất Xảo, muốn cùng đệ đi ra ngoài một chút." Hách Liên Dực kéo tay Chu Tử Thư lại: "Chỉ cần hai chúng ta chuồn ra ngoài thôi."
Chu Tử Thư từ khi vào Tấn Châu chưa từng thấy vị biểu ca này làm chuyện khác thường như vậy liền mở to hai mắt nói: "Vương gia, chuyện này làm sao có thể được? Vương gia nếu muốn vi hành cũng không cần nghi trượng cũng nên mang theo chút thị vệ, chẳng phải là ngửi bạch long ngư phục sao?"
"Trên dưới Vương phủ này bản lĩnh của ai hơn được đệ cơ chứ?" Hách Liên Dực cười nắm chặt tay Chu Tử Thư: "Đi thôi, chậm hơn nữa cũng không kịp xem thả hoa đăng."
Chu Tử Thư ngày thường cũng không mặc xiêm y tươi sáng gì lúc này trên người chỉ là trường sam thường ngày cũng giống như Hách Liên Dực, hai người giống như kẻ trộm lẻn ra khỏi góc Vương phủ, hướng đông chạy song Vọng Nguyệt mà đi. Hoàng hôn dần phủ xuống, tàn dương như máu, Hách Liên Dực nắm tay Chu Tử Thư chậm trãi đi, thấy trên đường nhộn nhịp mỗi người đều tươi cười đều đi tới sự kiện lớn bên bờ sông Nguyệt Vọng liền cười nói với Chu Tử Thư: "Tử Thư, đệ xem Tấn Châu bây giờ như thế nào?"
Chu Tử Thư vẫn còn nhớ rõ lúc mới đến Tấn Châu, cảnh tượng rách nát ăn mày thành đàn trong thành thấy không quá ba năm khí tượng đã đại biến, trong lòng vui mừng thấp giọng nói: "Quân Nguyên vu đức mà thành trời, Vương gia trị vì, Tấn Châu hiện giờ đã đổi mới, dân chúng an cư lạc nghiệp cảm thấy Vương gia thánh đức."
Hách Liên Dực nắm chặt tay Chu Tử Thư: "Khó có được chỉ có hai chúng ta, rời khỏi triều đình còn nói những lời tấu kia làm gì?" Thấy trên đường cái này tụm năm tụm bảy cũng không thiếu phu phụ ái lữ, tay trong tay mà đi mỗi người vẻ mặt thân mật, không khỏi trong lòng động niệm, nắm tay Chu Tử Thư không buông: "Hơn nữa, là đệ nói 'Bạch Long Ngư Phục', đệ trái một tiếng Vương gia, phải một tiếng Vương gia, sợ người kháckhông biết ta là ai sao?"
Chu Tử Thư không thể làm gì được đành phải mặc cho Hách Liên Dực kéo, ở trong đám người theo dòng nước chảy. Hai người cước bộ lại đều nhanh lại không đi dạo chợ đêm, không bao lâu liền ra khỏi thành theo dòng người lấy đường chạy song Vọng Nguyệt mà đi. Bên bờ sông Vọng Nguyệt quả nhiên phồn hoa, mười dặm sông dài, du khách như dệt các quầy hàng bán đồ ăn vặt,gánh xiếc đùa giỡn, hát khúc, đoan địa là náo nhiệt phi phàm. Xa xa thuyền hoa đậu trên sông, phần lớn là phú hộ địa phương, ngẫu nhiên cũng có mấy nhà quyền quý, chỉ là đều kiêng kỵ thanh thế của Hách Liên Dực nên không dám tùy ý lấy vui như nhà thương nhân. Hách Liên Dực lôi kéo Chu Tử Thư chọn một chỗ yên tĩnh một chút ngồi xuống. Lúc này đêm lạnh như nước hai người sóng vai ngắm cảnh trong sông Vọng Nguyệt, thành hôn mấy năm đây lại là lần đầu tiên như bình thường hai người đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau. Chu Tử Thư vẫn còn trẻ thấy cảnh trí như vậy bất giác cao hứng.
Chân trời một vầng trăng tròn, hà hán quần tinh tất cả đều rơi vào trong nước xanh của sông Vọng Nguyệt, Chu Tử Thư ngửa đầu nhìn Thiên Hà trong chốc lát, chớp mắt liền thấy một đôi tình nhân thiếu niên nắm tay nhau đi tới, nam chưa quá mười bảy mười tám tuổi, ngược lại còn thanh tú, nữ hài tử đậu khấu hoa niên, hai má mềm mại, trong tay kẹo hồ lô mới chiên, một đầu ăn một đầu còn đút cho tình lang. Hai người đều là mặt đỏ ửng ngươi nhìn trộm ta, ta đánh giá ngươi tựa như trong mật điều dầu, nhu tình hậu ý, người bên ngoài nhìn cũng muốn đỏ mặt. Chu Tử Thư cho tới bây giờ chưa từng có tâm tình triền miên như vậy, quay đầu nhìn Hách Liên Dực, đã thấy hắn nhìn hoa đăng xuất thần trên một chiếc thuyền hoa rất xa.
Lúc này ánh trăng càng lúc càng đậm, Chu Tử Thư liền yên lặng nhìn vị biểu ca này, thấy hắn tuy là trang phục vải vóc bình thường nhưng vẫn là một phái sát phạt quả quyết, tục ngữ nói mặc long bào cũng không giống Thái tử, vị lương nhân này của hắn, hoàn toàn là một trường hợp trái. Y nghĩ đến thất thần không ngại Hách Liên Dực chợt quay đầu lại: "Tử Thư, nhìn cái gì vậy?"
Trên mặt Chu Tử Thư đỏ lên, trong phút chốc tựa hồ cả thiên hà đều dung nhập vào trong mắt y, sóng lấp lánh, ánh trăng hòa thuận. Hách Liên Dực ôm lấy y ở bên tai y thấp giọng nói: "Tử Thư, bây giờ đệ đã lớn rồi, sao lại quy củ như vậy? Đệ không nhớ rõ khi còn bé ở thư phòng học bên trong đưa tới bánh hoa mai, đệ ăn nhân, đem da đều để lại cho ta?"
Chu Tử Thư đỏ mặt: "Biểu ca... Hài tử bốn năm tuổi làm việc làm sao có thể tính toán..."
Hách Liên Dực cười to, ôm chặt y cùng nhìn thiên đăng nguyệt sắc tựa như một đôi ái lữ bình thường nhất thế gian, kim mã ngọc đường hoành tráng đại nghiệp đều dung nhập vào trong ánh trăng lưu quang. Chu Tử Thư bất giác gối lên vai Hách Liên Dực, tự giác thành hôn mấy năm tựa hồ lần đầu tiên cùng trượng phu kiêm quân chủ này thân mật như vậy. Hách Liên Dực chính là muốn dỗ dành y như thế, thấy Chu Tử Thư như vậy trong lòng cũng vui mừng. Hai người dần dần tiến vào giai cảnh chợt nghe tiếng vỗ tay bên bờ sông đều quay đầu nhìn, lại là một người đùa giỡn rắn, nức nở thổi sáo hồ, mấy con mãng xà lớn trước người uốn éo ở trong sọt trúc, theo tiếng sáo chậm trãi khiến chúng múa uốn lượn. Hà Đông hiếm thấy xà trùng, rắn lớn như vậy lại càng khó thấy được, xung quanh người đùa giỡn rắn kia sớm vây quanh một vòng người, không ít người thấy con rắn kia múa rất thú vị nhao nhao hướng người thổi sáo kia ném tiền thưởng. Người thổi sáo này sắc mặt trầm ngâm nhắm nửa mắt lại, lắc đầu dẫn đến quần xà loạn múa, bốn phía vỗ tay như sấm động, Chu Tử Thư hiếm thấy trò hay như vậy cũng nhìn qua. Liền vào lúc này, biến cố đột nhiên nổi lên người thổi sáo kia cách bọn họ không quá trượng, đột nhiên chống lại Hách Liên Dực, Chu Tử Thư chỉ thấy kim quang trước mắt chớp động, giống như có vạn điểm hoa lửa hướng hai người chạy tới, trong lòng cả kinh, thân tùy ý xoay, rút Bạch Y kiếm bên hông ra mở ám khí kia ra. Lúc này y chỉ cầu không làm Hách Liên Dực ở phía sau bị thương cũng bất chấp người bên ngoài. Người thổi sáo kia không để ý thân thủ của Chu Tử Thư nhanh nhẹn như vậy, tiếng sáo chợt trở nên thê lương, mấy con mãng xà nguyên bản lười biếng kia nổi hứng lên xông thẳng về phía Hách Liên Dực mà đến.
Chu Tử Thư chắn trước Hách Liên Dực, Bạch Y kiếm linh động vô cùng, quẹt mấy kiếm liền đem mấy con mãng xà kia chém thành mấy đoạn. Thân hình y cực nhanh, mắt thấy người thổi sáo kia muốn chạy trốn, Bạch Y kiếm ném ra ngăn cản người nọ đi ra phía sau, Lưu Vân Cửu Cung Bộ dưới chân đi ra sớm đã đuổi kịp người nọ, y sợ người này cả ngày đùa giỡn rắn, trên người có độc, tay áo dài bay lên, che lại bàn tay, đè lại bả vai người nọ, tiềm vận nội lực người thổi sáo kia liền dừng lại trên mặt đất, rốt cuộc không thể động đậy.
Lúc này bốn phía loạn thành một đoàn, mỗi người hô to chạy tán loạn đem một cái chợ đêm Khất Xảo quấy nhiễu hỗn loạn không chịu nổi. Quan quân tuần tra xa xa nghe nói nơi này có người làm loạn liền nhao nhao chạy tới, một gã giáo úy cầm đầu thấy trong tay Chu Tử Thư lấp lánh một thanh trường kiếm, dưới chân giẫm lên người thổi sáo kia, liền vây quanh y: "Tiểu tử lớn mật từ đâu tới dám hành hung ở thành Tấn Châu ta?"
Chu Tử Thư ngẩng đầu hiệu úy kia thấy người này chẳng qua chỉ là một thiếu niên yếu đuối, lại xinh đẹp tuyệt tục không khỏi ngẩn ra. Ngay lúc này Hách Liên Dực chậm trãi đi tới đi đến bên cạnh Chu Tử Thư, nhẹ nhàng vén mái tóc rối tung trên mặt y, nhéo nhéo vành tai y xoay người hướng hiệu úy kia nói: "Trần Nhạc Bình, chủ tử ngươi ở đây, hô to gọi nhỏ thành thể thống gì?"
Vị trí hiệu úy tên Trần Nhạc Bình không cao, nhưng cũng theo lớp gặp qua Hách Liên Dực, nương theo ánh trăng tinh tế đánh giá thấy người này vai rộng lớn, sắc mặt uy nghiêm, quả nhiên chính là Tấn vương vội vàng quỳ xuống: "Vương gia tại thượng, tiểu nhân hộ giá đến chậm, mong Vương gia——"
Hách Liên Dực khoát tay áo, một tay giữ chặt Chu Tử Thư ở bên tai y thấp giọng nói: "Hảo Tử Thư, thay ta bắt được con chuột này, mang đến Quy Vân Các chậm trãi thẩm vấn."
Chu Tử Thư ngẩn ra nhìn Hách Liên Dực nói: "Vương gia. Tối nay ngài lấy thân mạo hiểm, chính là vì cái này?"
Hách Liên Dực thấy y như thế ngược lại băn khoăn: "Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con? Tử Thư, cô vương không lấy thân dụ dỗ, làm sao câu được con cá lớn này?"
Chu Tử Thư thu Bạch Y kiếm, đã thấy quan quân đã nắm giữ nơi này đem châu dân vây xem lần lượt đuổi đi, sớm lại có mấy đội binh mã đến bảo vệ Hách Liên Dực. Chu Tử Thư một tay xách người đùa giỡn xà nhân kia lên đờ đẫn giao hắn cho một gã Thiên Song âm thầm dò xét: "Đề phòng hắn tự sát." Liền xoay người rời đi. Hách Liên Dực nắm lấy tay y: "Tử Thư, đệ đi đâu vậy?"
Chu Tử Thư quay đầu nhìn sông Thiên Hà, ánh sao sáng lạn xa xa đèn đuốc vẫn như trước, y lại không còn tâm tư quan sát nhẹ nhàng tránh tay Hách Liên Dực ra: "Vương gia, nơi này động loạn đã định. Người này nhìn thấy là xương cứng, còn phải ta tự mình xử lý, ta đi Quy Vân các, trở về lại hướng Vương gia bẩm báo."
Hách Liên Dực đêm nay thật dễ dàng để y gọi một tiếng biểu ca, giờ lại thấy Chu Tử Thư đã khôi phục bộ mặt ngày xưa không còn nhu tình đối đãi. Trong lòng mặc dù biết y vì sao lại như thế nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ đành buông tay để cho người đi. Người thổi sáo này chính là một tử sĩ, trên đời này nếu còn ai có thể từ trong miệng đám người này cạy ra chút cơ mật sợ cũng chỉ có Chu Tử Thư cùng Thiên Song của hắn. Hắn mắt thấy Chu Tử Thư nhẹ nhàng mà đi cùng ánh trăng hòa tan, bóng lưng thiếu niên liền từng chút từng chút dung nhập vào bóng đêm, đám người bên đường đi lại hào tan tách hai người ra, như tham như thương, khó đoàn tụ hơn nữa, trong lòng cảm thấy buồn bã chỉ là tình cảm tiếc hận này cũng chỉ có một lát liền tiếp nhận cương ngựa người bên ngoài đưa tới, xoay người lên ngựa, hướng phái Vương phủ mà đi, ngược lại với hướng của Chu Tử Thư đi ũng là càng đi càng xa.
____
Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh thầy trò danh phân lập thành đương nhiên trong lòng đều vui mừng. Ba người ở trong rừng chỉ một đêm, sáng sớm hôm sau Ôn Chu hai người liền mang theo Trương Thành Lĩnh trở về thành Nhạc Dương. Dọc theo đường đi ba người nói nói cười cười, đến trước cửa phái Nhạc Dương có chút không nỡ chia tay. Trương Thành Lĩnh lại ôm lấy Ôn Khách Hành thấp giọng nói: "Ôn thúc, chờ đại hội anh hùng kết thúc, người cũng ở cùng một chỗ với chúng ta đi? Cả Tương tỷ tỷ nữa, bốn người chúng ta ở cùng một chỗ không bao giờ tách ra nữa."
Chu Tử Thư thấy cậu quyến luyến Ôn Khách Hành như vậy, tuy nói thích đứa nhỏ này trọng tình trọng nghĩa nhưung vẫn cảm thấy có chút tính mẹ chồng liền nhẹ nhàng kéo cậu ra: "Được rồi, mau đi đi." Ôn Khách Hành trơ mắt nhìn Trương Thành Lĩnh cứ bước ba bước lại quay đầu rồi lại vào phái Nhạc Dương, lại thập phần lưu luyến. Chu Tử Thư cười nói: "Ngươi làm sao giống như mẫu thân già người ta dựa vào cửa ngóng con vậy? Đi thôi, nếu không đi coi chừng bị người của phái Nhạc Dương nhìn ra cái gì."
Ôn Khách Hành cũng cảm thấy mình có chút thất thố, cười nói: "Chúng ta có thể đi đâu đây?"
Chu Tử Thư thở dài: Về khách điếm thay xiêm y trên người, mùi thuốc bẩn kia ngẫm lại cũng khó chịu."
Ôn Khách Hành biết đêm qua y trúng dược vật dơ bẩn kia mồ hôi đầm đìa, tất là thập phần chật vật, y lại hơn phân nửa là người tốt khiết, trong lòng hiểu rõ. Hai người không bao lâu liền trở lại khách điếm. Ôn Khách Hành đi xin nước nóng từ tiểu nhị xong lại ở bên ngoài tự mình thu thập. Chu Tử Thư cởi xiêm y mồ hôi ướt đẫm không chịu nổi trên người tắm rửa qua, vết thương đinh trước ngực ngày đó ở Tấn Châu do y tự tay cắt ra hiện giờ lại lần nữa hợp lại, chỉ lưu lại bảy vết sẹo, chính là bảy đạo bùa thúc mệnh. Y im lặng thay xiêm y, búi tóc, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài đường, lúc này đã gần giữa trưa, đầu hạ ánh mặt trời vừa vặn khó có được lại không quá nóng liền rất muốn đi dạo bên ngoài. Ôn Khách Hành lúc này thấp giọng nói: "A Nhứ, ta tiến vào được không?"
Chu Tử Thư ừ một tiếng, Ôn Khách Hành đẩy cửa vào cũng đã rửa mặt chải đầu, đã thấy Chu Tử Thư ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt thanh tú của y tựa như mỹ ngọc, tóc dài nửa ướt trải dài ở phía sau như mây như sương mù. Hắn thấy ánh mắt Chu Tử Thư mê ly, lại không biết là đang suy nghĩ tâm sự gì nhất thời nhìn đến si ngốc, lại kinh ngạc đứng ở nơi đó. Chu Tử Thư quay đầu lại nhìn hắn như vậy cũng cảm thấy buồn cười: "Tiểu tử ngốc, làm gì vậy?"
Ôn Khách Hành tự giác thất thố, cười cườiđi vào phòng: "Không có gì, mời huynh ra ngoài uống rượu. Nhạc Dương thành này náo nhiệt còn chưa tính là xong, đêm nay là Khất Xảo, trong thành còn có hội hoa đăng, có muốn đi xem một chút hay không?"
Chu Tử Thư nghe được hai chữ Khất Xảo, kìm lòng không động, nhớ tới chuyện cũ khi ở Tấn Châu cảm thấy thành hôn hơn mười năm, có lẽ chỉ có khoảnh khắc đó, trong lòng thật sự, hoàn toàn toàn bộ chỉ có biểu ca thuở nhỏ là đáng dựa vào, chỉ là hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình, ngày xưa si ý đều hóa thành mây khói tản đi không dấu vết có thể tìm được. Giờ phút này thấy Ôn Khách Hành vẻ mặt chờ mong trông mong nhìn mình cũng khó nói không. Tối hôm qua y đã mở rộng lòng mình với Ôn Khách Hành, lúc này tâm tình đã rất khác, nhìn trong làn sóng trong ánh mắt Ôn Khách Hành cũng tràn đầy ôn nhu tình ý: "Vậy thì đi, cũng đang nhàn rỗi."
Ôn Khách Hành thấy y bỗng nhiên đối xử với mình săn sóc như vậy đương nhiên là cao hứng, Chu Tử Thư kéo cổ tay hắn qua thấy miệng vết thương đã băng bó lần nữa thật thỏa đáng. Đôi tay Ôn Khách Hành sinh ra cực kỳ đẹp, khớp xương thon dài, da thịt như ngọc, vết thương đêm qua máu thịt mơ hồ tất yếu sau này sẽ lưu lại một vết sẹo xấu xí, trong lòng thập phần thương tiếc liền thấp giọng nói: "Tiểu tử ngốc, đối với mình cũng hạ được độc thủ như vậy?"
Ôn Khách Hành trong lòng ấm áp, làm sao còn để ý vết sẹo gì: "A Nhứ, cái này có gì to tát đâu. Một vết thương nhỏ đổi lấy A Nhứ đối đãi với ta như vậy, lại thêm vài lần cũng không sao."
Chu Tử Thư không nhẹ không nặng vỗ hắn một cái: "Miệng đầy nói bậy! Đi thôi, không phải ngươi muốn ra ngoài ngắm hoa đăng sao?"
Ôn Khách Hành vui vẻ rạng rỡ lôi kéo Chu Tử Thư rời đi. Hai người rời khách điếm đi dạo hai vòng trong thành Nhạc Dương ngồi xuống trước một tiệm cơm, lúc này ánh mặt trời vừa vặn trên đường nhộn nhịp tản ra một phái khí tượng phú quý. Chu Tử Thư ngồi trên một cái ghế dài dưới hành lang dựa vào cột trụ, một bên áo bào ngoài buông xuống vai, vạn sợi tóc đen tản ra phía sau càng có vẻ phong lưu, không câu nệ không bó tay. Ôn Khách Hành ngồi xuống bên tay phải y gọi mấy vị rượu liền cẩn thận đánh giá Chu Tử Thư. Dưới ánh mặt trời, nhưng thấy Chu Tử Thư an nhàn ngồi, đuôi lông mày khóe mắt, trên dưới người tất cả đều là phong lưu, càng nhìn càng yêu, nghĩ đến đêm qua y đối với mình tình chân ý thiết lời nói miên man, chỉ cảm thấy cuộc đời chưa bao giờ có khoái hoạt, chỉ muốn nắm tay Chu Tử Thư, chỉ là ban ngày ban mặt nên lại không dám. Chu Tử Thư thấy hắn thần hồn điên đảo như vậy vừa buồn cười vừa cảm động, thì ra tư vị lưỡng tình tương duyệt này đúng là như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được liền nhìn Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành nghĩ đến những lời Chu Tử Thư nói tối hôm qua, trong lòng thầm niệm biết rõ lòng người khó dò mà tin, liền nói: "A Nhứ, vì sao huynh nguyện ý đánh cuộc ta chính là người ngươi quen biết vậy, trong mắt huynh ta lại là dạng gì? Người tốt hay người xấu? Ta rất tò mò."
Chu Tử Thư ngẩn ra, lúc còn thiếu niên y luôn cho rằng người tốt và người xấu chính là đơn giản, hắc bạch rõ ràng, ở Tấn Châu hơn mười năm lòng người quỷ quỷ trong bảy vào bảy ra, hiện giờ lại khó phân biệt. Y cùng Hách Liên Dực ân oán dây dưa nhiều năm nay, Hách Liên Dực dã tâm bừng bừng lợi dụng lừa gạt y, hại Cửu Tiêu thiếu niên chết trẻ tựa hồ có thể xem như là người xấu, nhưng y đối với Hách Liên Tuần vạn lần yêu thương, cần chính yêu dân, cố gắng trị vì, đối với dân chúng Tấn Châu xem ra làm sao không phải là người tốt? Thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Người tốt và người xấu nào có giới hạn nhất định? Chỉ là người xấu buông đồ đao xuống, liền có thể lập địa thành Phật, người tốt làm chuyện xấu, chẳng lẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh? Trên đời này cũng không có đạo lý như vậy."
Ôn Khách Hành trong lòng ấm áp, trên mặt ý cười càng thịnh: "Nói như vậy, ta ở trong lòng huynh, là một người tốt?"
Chu Tử Thư ôn nhu nói: "Người tốt thì như thế nào, người xấu lại thì như thế nào?"
Ôn Khách Hành nhìn ánh mắt của y, thấy ánh mắt hắn trong trẻo như nước, biết y nói ngươi là người tốt cũng được, người xấu cũng được, đều chẳng qua là cái nhìn của người khác, trong lòng ta nếu đã nhìn trúng ngươi liền sẽ không quản ánh mắt của người khác. Tri kỷ như thế, Ôn Khách Hành trong lòng đại duyệt, lớn tiếng cười nói: "Ta chẳng phải là người tốt, ta là Ôn đại thiện nhân."
Chu Tử Thư cũng nở nụ cười: "Được rồi, Ôn đại thiện nhân, ít nói vài câu đi."
Ôn Khách Hành chỉ mỉm cười với y, thật lâu sau chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "A Nhứ?"
Chu Tử Thư thờ ơ đáp: "Ừ?"
Ôn Khách Hành đứng dậy ngồi xuống băng ghế chỗ Chu Tử Thư, lại một tiếng: "A Nhứ."
Chu Tử Thư nói: "Gọi hồn đấy à?"
Ôn Khách Hành ôn nhu nói: "A Nhứ. Ta chỉ cảm thấy, chỉ cần như vậy, sống, thấy ánh mặt trời, gọi tên của huynh là thực tốt."
Chu Tử Thư trong lòng vừa động liền cảm thấy có sinh thời, nếu như đều có thể cùng Ôn Khách hành trưởng sương thủ như vậy, mỗi ngày phơi nắng, gọi tên hắn, thật sự là nhân sinh cực lạc, chính là tình không biết bắt đầu từ đâu, một đi mà sâu, ngàn vạn nhu tình, tất cả dung nhập vào trong làn sóng mắt nhìn Ôn Khách Hành lẩm bẩm nói: "Là rất tốt." Thấy Ôn Khách Hành kề sát y, nhắm mắt phơi nắng, khí tức trên người cực kỳ ấm áp cực mềm mại, y cũng cất tiếng gọi: "Lão Ôn?"
Ôn Khách Hành đáp một tiếng, vẫn chưa mở mắt ra. Chu Tử Thư thò người về phía trước, lại một tiếng: "Lão Ôn."
Ôn Khách Hành quay đầu nhìn y, thấy trong ánh mắt Chu Tử Thư chiếu rọi ánh mặt trời, thật sự là lưu quang tràn đầy, yêu thương tràn đầy, chuyên chú lại kiên định nhìn mình, Ôn Khách Hành làm sao có thể cự tuyệt ánh mắt này của y? Lập tức lấy hết dũng khí cầm tay Chu Tử Thư nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Chu Tử Thư mặc cho hắn cầm tay mình, thản nhiên cười tựa như kỳ hoa khai nở, sáng ngời vô luân: "Lão Ôn, uống rượu đi."
Hách Liên Dao suốt đêm rời khỏi Nhạc Dương, may mắn được Chu Tử Thư cứu giúp chạy được tính mạng, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, lúc ấy tuy rằng mạnh mẽ chống đỡ nhưng sau đó cũng không khỏi sợ hãi, trong lòng lại thập phần lạnh lùng. Những người này trên giang hồ làm trò, chỉ cần phái Thiên Song xuất mã cũng được rồi, phụ vương lại muốn ta lấy thân mạo hiểm. Nghĩ lại, lưu ly giáp kia quan trọng, Hách Liên Dực đối với mình không hề giấu diếm đủ thấy yêu nặng liền dần dần khí bình. Người ở trên ngựa lại nhịn không được nghĩ đêm qua ra tay cứu người nọ chính là Vương phi, rõ ràng nói là dưỡng bệnh ở Côn Châu, làm sao lại xuất hiện ở Nhạc Dương cách vạn dặm? Trong lòng hắn do dự không biết có nên thông báo việc này cho Hách Liên Dực hay không, nghĩ lại, những tử sĩ Thiên Song bên cạnh này đều chỉ trung thành với Hách Liên Dực, hơn phân nửa cũng nhận ra Chu Tử Thư, gặp phải đại sự như Chu Tử Thư, nếu mình không nói nếu Hách Liên Dực từ chỗ người khác biết được, vậy hắn sẽ gặp họa, nghĩ như vậy liền không dám trì hoãn, le mã nói: "Hàn Anh, lấy cơ quan tước."
Hàn Anh cưỡi trên ngựa, chỉ là muốn viết chuyện tối hôm qua bị tập kích, nghe Hách Liên Dao lệnh liền quát lệnh mọi người xuống ngựa, từ trong yên túi lấy ra một con chim sẻ truyền thư: "Công tử chính là muốn cùng Vương gia liên lạc?"
Hách Liên Dao tiếp nhận cơ quan tước, nói với Hàn Anh: "Hàn Anh, ngươi thuở nhỏ đi theo Vương phi, tối hôm qua người tự xưng họ Chân kia, ngươi xem hắn có giống Vương phi không?"
Hàn Anh cả kinh vội vàng nói: "Công tử, Vương phi dưỡng bệnh ở Côn Châu, đây chính là chính miệng Vương gia nói qua... Huống hồ tối hôm qua người nọ chỉ là thân ảnh tương tự, tướng mạo hoàn toàn không giống..."
Hách Liên Dao thấy hắn biện bạch như vậy, trong lòng đã sớm hiểu rõ liền nói: "Thôi, ta cũng chỉ là nhìn người nọ có chút giống mẫu thân... Ai, thân thể kim tôn ngọc quý của điện hạ, nếu lưu lạc giang hồ như vậy chẳng phải là làm cho người ta lo lắng sao?" Tuy nói như thế nhưng trong mật thư lại đem chuyện đêm qua nguyên bản viết ra. Sau khi thư viết xong, hắn từ trong ngực lấy ra một cái túi gấm mở ra, bên trong huỳnh quang xán lạn, rõ ràng bày một khối lưu ly giáp. Hách Liên Dao đem mật tín bỏ vào cơ quan tước, lưu ly giáp vẫn nhét vào trong ngực, vật này thập phần quý trọng, hắn cũng không dám mạo hiểm. Cơ quan vỗ cánh bay cao, Hách Liên Dao lại lên ngựa: "Đoạn Bằng Cử khi nào tới tiếp ứng?"
Hàn Anh thấy hắn không truy cứu chuyện của Chu Tử Thư, trong lòng cũng yên tâm vội vàng nói: "Hồi công tử, Đoạn thủ lĩnh truyền đến tin tức hôm nay giờ Dậu là có thể đến."
"Rất tốt." Hách Liên Dao nghĩ đến chuyện kinh hồn đêm qua liền thập phần muốn nhìn thấy Đoạn Bằng Cử. Hàn Anh vốn là nô lệ trong viện mẫu thân Uyển Nương của hắn, bởi vì phạm sai lầm nên bị xử trí gia pháp mà được Chu Tử Thư một lời cứu giúp mới có ngày hôm nay, trong lòng Hách Liên Dao vẫn không để ý đến hắn. Nghe nói Đoạn Bằng Cử ở phụ cận không khỏi rất an tâm.
Trương Thành Lĩnh bị bắt đi, Ngũ Hồ Minh trên dưới loạn cả đêm, Cao Sùng lo lắng nhất, một đêm chưa từng ngủ ngon mà thức đến hừng đông, đang muốn tự mình ra ngoài tìm kiếm lại nghe được môn hạ đệ tử đến báo nói Trương tiểu công tử tự mình trở về, vội vàng gọi đến gặp mình. Trương Thành Lĩnh đến, thấy trên mặt cậu tuy rằng có chút ngoại thương nhưng cũng không có gì đáng ngại, trong lòng vui mừng, vội vàng kéo tay cậu lại. Cao Sùng uy nghiêm đã quen, cũng sẽ không nói gì dỗ dành đứa nhỏ, chỉ là vẻ mặt kích động, mắt hổ rưng rưng lôi kéo Trương Thành Lĩnh không buông. Trương Thành Lĩnh thấy hắn như thế thầm nghĩ thì ra Cao bá bá lo lắng cho ta như vậy, không khỏi ấm áp quỳ gối trước mặt hắn: "Cao bá bá, tiểu chất may mắn thoát khỏi tính mạng, có chuyện quan trọng báo cáo."
Cao Sùng đang muốn hỏi cậu, bỗng nhiên lại có vài đệ tử bước nhanh chạy tới: "Sư phụ, sư phụ! Ngài mau đi xem một chút, Thẩm sư thúc —— Thẩm sư thúc ——"