“Đúng vậy, ta đã tới.” Thiên Y nhẹ nhàng thở dài một hơi chậm rãi nói. Năm đó hắn từng đi vào đây qua, chỉ là thời gian có hạn vì đám người kia công tới nên đành phải tạm thời lui ra.
“Ngươi hôm nay tựa hồ không có ý định giải phóng ta.” Cây bút đen như mực kia từ trong vang lên một thanh âm dài dằng dẵng hỏi.
“Năm đó có một ít chuyện nên chuẩn bị chưa đủ, muốn phá giải cái kia pháp tắc nhưng cực kỳ phiền phức.” Thiên Y cũng có chút bất đắc dĩ nhìn lấy từng sợi pháp tắc đang khóa lên cây bút kia nói.
Cái kia pháp tắc nhưng là Thiên Phạt pháp tắc, trên đời này muốn dùng man lực phá được nó e sợ tìm không ra đi, ít ra năm đó vào thời đỉnh phong của Thiên Y nếu không dùng ngoại lực mà nói thì rất khó phá hủy được Thiên Phạt pháp tắc.
Thiên Phạt pháp tắc là một loại phán xét lực lượng của thiên địa, nó đối với bất kỳ cái gì pháp tắc, sức mạnh… đều có tính khắc chế nhất định, cho nên một khi bị nó giam cầm mà muốn thoát khốn là cực kỳ khó khăn.
“Vậy lần này ngươi tới đây nhưng là vì cái gì?” Cây bút đen giọng nói lại vang lên hỏi. Nó cũng không hỏi Thiên Y năm đó là chuyện gì, bởi vì nó đã biết một hai nên không cần thiết hỏi.
“Ta tới là vì một vật, một vật mà chủ nhân nơi này cũng không biết nó là cái gì.” Thiên Y nở nụ cười trả lời, tiếp đó hắn nói: “Tất nhiên là tiện đường lấy luôn Họa Kinh.”
Trên đời này có Thập Đại Chí Tôn Bảo, mà cây bút này chính là một trong mười món Chí Tôn Bảo đó, nó tên là “Cây Bút Thần”.
Cây Bút Thần, nghe đồn chỉ cần ngươi sở hữu nó rồi vẽ ra những thứ ngươi tưởng tượng thì chúng sẽ trở thành sự thật, thậm chí nếu ngươi vẽ động vật gì đó thì chúng cũng sẽ được Cây Bút Thần ban cho sinh mệnh và trí tuệ rồi sống như những sinh vật khác.
Mà Thiên Y bây giờ không thể phá hủy được Thiên Phạt pháp tắc nên chỉ có thể tạm thời lấy tạm Họa Kinh.
Họa Kinh, nó là một trong hai thứ do Cây Bút Thần diễn sinh mà ra, công dụng cũng giống như là Cây Bút Thần.
Bình thường nếu dùng Họa Kinh cùng Cây Bút Thần để vẽ ra một vật gì đó thì nó sức mạnh sẽ mạnh hơn một trong hai thứ vẽ.
Thiên Y nếu như đạt được Họa Kinh thì có thể dùng tay không vẽ ra đồ vật, thậm chí nếu hắn tìm hiểu thấu đáo huyền ảo của Họa Kinh mà nói thì hắn có thể nhất niệm sáng tạo ra sự vật, nhất niệm sáng tạo ra sinh mệnh.
Tất nhiên, cái này cũng chỉ là truyền thuyết, Thiên Y cũng không dám chắc nó có thể hay không thật vẽ ra sinh mệnh, dù sao vạn cổ tới giờ chưa từng có ai tu luyện Họa Kinh hay vận dụng Cây Bút Thần tới đăng phong tạo cực để phát huy ra công dụng của nó.
Thậm chí, Cây Bút Thần cũng không biết nó có thể làm được thế không, bởi vì chưa từng ai khiến nó có thể phát huy hết năng lực của nó, cho nên nó cũng không dám chắc mình mạnh tới đâu, dù sao nó tuy có linh trí nhưng lại không có sinh mệnh, cho nên không có năng lực tự hiểu lấy bản thân giống như những sinh linh có sinh mệnh khác.
Nhưng dù vậy Thiên Y hay bất kỳ ai cũng thèm nhỏ dãi nó, mặc dù không thể sáng tạo ra sinh mệnh nhưng có thể sáng tạo ra thứ khác nha…
Dù sao, trên đời này Thập Đại Chí Tôn Bảo nhưng là cực kỳ nghịch thiên đồ vật, bất kỳ ai cũng không thể chống đỡ được nó dụ hoặc, không ai có thể!
“Vậy thì cầm lấy đi, tên chủ nhân nơi này cũng từng tới đây vài lần muốn nó, nhưng đáng tiếc ta chưa từng động ý.” Giống như khinh thường lại giống như châm chọc vang lên.
Chủ nhân Luân Hồi Thiên Mộ đã từng tới đây rất nhiều lần, mục đích tất nhiên là Họa Kinh, đáng tiếc nếu không có sự cho phép của Cây Bút Thần thì mười kẻ như hắn cũng đừng hòng có được Họa Kinh, còn muốn dùng sức mạnh sao? nó nhưng có thể nhất niệm phá hủy Họa Kinh cùng nhất niệm diễn sinh nó.
Như vậy trên đời này ai dám nói không có sự cho phép của nó thì ai có thể lấy được đây, còn tại sao không uy hiếp nó để lấy Họa Kinh, cái này nhưng lại phải nghĩ lại rồi, Thập Đại Chí Tôn Bảo dễ dàng phá hủy như vậy sao? trên đời này còn chưa từng nghe ai có năng lực như vậy.
Còn tại sao nó cho Thiên Y, cái này tất nhiên là xuất thân của Thiên Y cùng nó Xuất Thân nhưng gần như đồng nguyên, trên đời này nếu ai có thể sử dụng nó thì ngoại trừ người sở hữu dòng máu giống như Thiên Y thì không còn ai có thể.
“Đa tạ rồi.” Thiên Y nở nụ cười cảm tạ một câu rồi phất tay lấy đi quyển sách kia, theo đó quyển sách kia cũng là Họa Kinh lập tức hóa thành pháp tắc rồi hòa vào linh hồn hắn.
Thiên Y thấy thế cũng không dám chần chờ ngồi xuống lĩnh ngộ, mỗi loại “Kinh” sau khi dung nhập vào ngươi sau thì ngươi sẽ có cơ hội một lần cảm ngộ nó, còn sau này nhưng phải từ từ lĩnh ngộ mới được, chính vì thế Thiên Y cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Cũng không bao lâu, khi Thiên Y một lần nữa mở mắt sau, hắn đã nắm dữ được gần như sáu phần của Họa Kinh.
Cái này cũng không phải hắn lĩnh ngộ kém mà là Họa Kinh quá thâm ảo, dù sao hắn còn chưa đọc qua thứ gì giống như Họa Kinh nên không thể vừa nhìn đã hiểu, hơn nữa trên đời này sinh linh đối với những thứ không biết đều phải học hỏi, có ai có thể đọc một suy ra mười được đâu.
Thiên Y trong thời gian ngắn có thể tìm hiểu được như vậy đã là cực kỳ khủng bố!
“Vù.” Thiên Y vừa đứng lên sau thì cuộn giấy bên trên cũng lập tức bay tới bên cạnh hắn.
Thiên Y thấy thế cũng không bất ngờ, cái này cuộn giấy là Cây Bút Thần lúc nhàm chán diễn sinh ra, chỉ cần ngươi vẽ lên đó thì “thứ” mà ngươi vẽ sau khi sinh ra sẽ được tăng phúc nhất định.
Có thể nói, cái này cuộn giấy, Họa Kinh, Cây Bút Thần là một tam đại tổ hợp hoàn mỹ.
Tất nhiên cái này cuộn giấy theo một ý nghĩa nào đó còn không được tính là vật thứ hai Cây Bút Thần diễn hóa ra, vật thứ hai nhưng là một thứ khác, còn cuộn giấy này chỉ là một thứ nó nhàm chán thì diễn hóa ra thôi.
Thiên Y thu hồi nó vào giới chỉ không được sau thì trực tiếp ném vào bên trong Vĩnh Hằng Luân nơi để nó uẩn dưỡng cái này cuộc giấy.
“Tốt, Ta đi lấy vật kia.” Thiên Y thu hồi đồ xong nhìn Cây Bút Thần nở nụ cười nói.
“Ồ, năm đó ngươi tuy rằng để lại hậu chiêu tại đây nhưng tốt nhất vẫn cẩn thận vẫn hơn, dù sao tên kia cũng không phải là hạng người sợ chết nha.” Cây Bút Thần thấy hắn sắp đi thì như nghĩ tới cái gì đó nhắc nhở.
“Đã biết.” Thiên Y nở nụ cười rồi biến mất trong phòng.
Một lần nữa xuất hiện, hắn đã là ở một nơi khác, tại đây xung quanh không gian là một mảnh thanh nhã mà tràn đầy sức sống khí tức.
Nó khác hoàn toàn với không gian tử khí lan tràn bên ngoài, rất khó tưởng tượng ở đây lại có một không gian như thế này.
Thiên Y xuất hiện lúc hắn ánh mắt thưởng thức nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh hắn nhưng là có lấy từng cây Hoa Anh Đào đang theo gió rung rung, rơi xuống từng cánh hoa đỏ như máu.
Nhìn từng lá hoa rơi xuống kia lúc ngươi sẽ không hiểu sao liên tưởng tới mỗi một lá hoa rơi rụng là lại có một, trăm, ngàn vạn sinh mệnh đang chấm dứt…
Thiên Y nhàn nhã đi từng bước về một con đường trải đầy lá hoa phía trước, đi tới một chặng đường sau, hắn thân hình dừng lại nhìn về phía trước.
Trước hắn, có lấy một cái nam tử dáng người kỳ tu, khuôn mặt không thấy rõ vì hắn đang chắp tay sau lưng đưa lưng về Thiên Y.
Từ ngoài nhìn tới, nam tử này cũng không có cái gì khí chất đặc biệt, hắn khí chất tựa hồ có đặt ở trong đám đông cũng không ai thèm nhìn, tựa hồ hắn trời sinh đã là hòa nhập vào thế giới này hoàn toàn vậy.
Rất khó tưởng tượng, một tồn tại vô thượng như hắn lại có một cái khí chất tầm thường như vậy.
“Ngươi đã tới.” Nam tử hắc y tung bay, không quay đầu mà chậm rãi nói, giọng nói trong nói không hết trẻ trung.
“Ta mục đích hẳn ngươi đã biết đi.” Thiên Y cũng đi tới ngang nhau với nam tử, hắn cũng không nhìn nam tử mà nhìn về từng áng mây trắng trên thiên không xa xăm kia nói.
“Ta biết.” Nam tử kia vẫn là ung dung không vội chậm rãi đáp.
“Ồ, vậy ý ngươi lại như thế nào đây.” Thiên Y cũng không bất ngờ cười nhạt hỏi, giọng nói như đang nói với bằng hữu lâu ngày vậy, không hề có một tia áp lực.
“Thu hồi hậu chiêu, ta đem vật kia cho ngươi.” Nam tử kia thản nhiên nói.
“Hậu chiêu của ta sao, ngươi nên biết năm đó ta dùng nó để uy hiếp ngươi chẳng qua chỉ là một mục đích trong đó mà thôi, còn mục đích thật sự vẫn là dùng nó để cứu ra Cây Bút Thần.” Thiên Y cũng không bất ngờ trước câu trả lời của hắn nhưng vẫn lắc đầu chậm rãi nói.
“Ta biết, nhưng chúng ta không thể sống trong khi trên đầu luôn có một cây đao đặt lên cổ.” Nam tử kia cũng khẽ lắc đầu chậm rãi đáp.
Thiên Y năm đó công vào nơi này sau từng để lại một cái cực kỳ kinh khủng hậu chiêu, nó kinh khủng dù là hắn cũng có chút ăn không tiêu, cảm giác luôn là một mảnh căng thẳng, cho nên hắn mới không động thủ với Thiên Y.
Dù sao năm đó Thiên Y nhưng là đánh Luân Hồi Thiên Mộ thành mảnh nhỏ, không hận hắn mới là lạ, chẳng qua bọn họ vẫn biết cái lợi cái hại trong đó cho nên bây giờ không dám động thủ với hắn, lúc trước hắn công vào nhưng là một cái giáo huấn cực kỳ đáng nhớ đấy.
Chẳng qua bọn họ lại không nguyện ý để cái gọi là hậu chiêu kia được đặt ở đây, ai biết có ngày nào đó nó bị cái gì ngoài ý muốn rồi bùm một phát, theo đó tất cả tan thành hư vô hay không.
“Các ngươi có thể rời đi.” Thiên Y vẫn không đáp ứng chậm rãi nói.
“Ngươi nên biết nơi này là điểm cuối của bọn ta, chuyện rời đi là không thể.” Nam tử lại một lần nữa lắc đầu.
“Lựa chọn ta đã cho các ngươi, có đem đồ ra hay không chính là chuyện của các ngươi.” Thiên Y cứng rắn đáp. Hắn năm đó để lại hậu chiêu trong này nhưng bỏ ra cực lớn đại giới, mà mục đích chính là lấy đi Cây Bút Thần cùng cây thước trong tay nam tử này, bây giờ mục đích sắp thành lúc hắn làm sao có thể nhường nhịn được.
“Ngươi phải lập huyết thệ không được dùng vật kia để đối phó với Luân Hồi Thiên Mộ.” Cuối cùng, nam tử kia cũng đành nghĩ ra một cách như vậy.
“Được.” Thiên Y gật đầu rồi lập huyết thệ, làm xong hết thảy hắn thân hình biến mất tại chỗ.
“Ai, đám người kia năm đó làm sao ngu ngốc như vậy, chọc ai không chọc lại đi chọc tên này, hắn bộ tộc cũng không phải là quả hồng mềm đâu.” Nam tử nhìn Thiên Y đi sau khẽ lắc đầu cười khổ một tiếng.
Người khác có lẽ không biết bộ tộc kia kinh khủng, hắn nhưng là biết rõ mồn một, mặc dù không biết tại sao năm đó Thiên Y một trận chiến cuối cùng không gọi người trong gia tộc cùng người trong gia tộc hắn tại sao lại không đi ra giúp hắn một tay, nhưng điều này không có nghĩa là bộ tộc kia sợ hãi.
“Thôi thôi, để hắn lấy đi món đồ kia cũng được, dù sao ai biết nó công dụng là gì đâu.” Cuối cùng tiếng than vang lên, nam tử trong tay vật mà Thiên Y muốn hắn cũng không biết vật kia là cái gì, hắn chỉ biết năm đó phụ thân hắn chết sau thì để nó cho hắn bảo quản, mà hắn cũng chỉ làm theo phụ thân hắn nhắn nhủ mà thôi, chỉ là ai biết vật kia lại mang tới tên sát tinh này tới.