Tận Thế Vui Vẻ

Chương 17: Người biết chuyện



Điền Hạc thả giấy điện tử trong tay xuống.

Giường của hắn ta nằm ở trong góc phòng, bên cạnh một cái cửa sổ giả to lớn. Bên kia lớp kính đang mô phỏng ngày mưa, những giọt mưa giả trượt xuống dọc theo tấm kính, âm thanh giông tố nhân tạo phát ra tuần hoàn. Bồn hoa lưu ly nở rộ bên giường, cánh hoa sạch sẽ mềm mại bừng bừng sức sống.

Trên bàn nhỏ bên giường đặt một bát canh gà đã lạnh, nước canh đông thành màu caramel. Ánh mắt chết lặng của Điền Hạc đảo qua nó, cuối cùng dừng ở trên cái điều khiển cạnh bát. Hắn ta duỗi bàn tay khô gầy ra chọc vào bàn điều khiển hai lần để mở màn hình ra trước mắt, sau đó lần lượt kiểm tra các ngõ ngách trong khu tránh nạn.

"STR-Y loại 307a231, máy móc phụ trợ xin thông qua." Theo âm thanh máy móc nhắc nhở vang lên, cửa phòng bệnh mở ra.

Điền Hạc giương mắt: "231?"

"Vâng." Đường Diệc Bộ đã thay bộ đồ dính máu, đứng nghiêm. "Tôi cần đưa một phần số liệu mâu thuẫn."

"Cứ đưa qua khu công cộng là được." Điền Hạc chuyển lực chú ý lại màn hình.

"Phần số liệu này tương đối mẫn cảm, đưa ra cho ngài là thỏa đáng nhất."

Điền Hạc xê dịch gối đầu sau lưng trên giường, miễn cưỡng để mình ngồi cao hơn chút. "...Nói tôi nghe xem."

Đường Diệc Bộ lấy túi vật chứng gói kỹ nhãn hiệu đồ hộp ra, đưa về phía Điền Hạc bằng hai tay: "Ngày 17 tháng 3, phát hiện ở phế tích mồ hoang. Cái này đúng là nhãn hiệu đồ hộp thuộc về Trương Á Triết, phía trên có vân tay và DNA của hắn ta."

Dưới cái chăn che kín người, sắc mặt Điền Hạc xám trắng giống màu cá sống bắt đầu hoại tử. Hắn ta không nói gì, chỉ giơ tay lên tắt màn hình trước mặt.

"Hôm nay Nguyễn Lập Kiệt gia nhập đội ngũ của Trương Á Triết, là máy phụ trợ của anh ta, tôi đã phát hiện điều bất thường lúc nhìn số liệu của đội ngũ. Trương Á Triết báo cáo rằng mình đã mở đồ hộp ra, đồng thời mang phần còn sót lại về khu tránh nạn. Đây là hành vi thất tín nghiêm trọng, đồng thời khó mà suy đoán mục đích. Căn cứ theo phán đoán của tôi, đây là giấu giếm ác tính nhất định phải tiến hành báo cáo." Đường Diệc Bộ không hề có một chút cảm xúc nào mà nói tiếp.

"Đây chỉ là nhãn hiệu, đồ hộp đâu?"

"Vẫn hoàn chỉnh. Bây giờ nó được Nguyễn Lập Kiệt tạm thời bảo quản, tôi không có quyền chiếm hữu tài sản của con người."

"Tôi đã biết." Điền Hạc buông lỏng người dựa lưng vào gối. "Tôi sẽ xử lý chuyện này, trở về đi."

"Vâng." Đường Diệc Bộ hơi cúi người rồi quay lại rời khỏi phòng.

Hắn đóng kín cửa cách âm của phòng bệnh lại, nháy mắt mấy cái với Nguyễn Nhàn ở bên ngoài: "Nghe được rồi?"

"Ừm." Nguyễn Nhàn gật đầu, giả vờ đang đọc bảng tuyên truyền trên tường nhà vệ sinh gần đó.

Hiệu quả cách âm của phòng ốc ở đây vô cùng xuất sắc, nhưng cuối cùng cũng không ngăn được máy sơ cấp loại S nhìn trộm.

Nguyễn Nhàn nghe được vô cùng rõ ràng, trong phòng bệnh Điền Hạc phát ra một tiếng thở dài nặng nề, ngay sau đó chính là âm thanh trang giấy bị vò nát. Nguyễn Nhàn khẽ nhíu mày, cụp mắt xuống.

"Alo, Tiểu Quan." Tiếng màn hình khởi động vang lên, Điền Hạc trong phòng đắng chát nói: "Hôm nay trước khi tan làm hãy gọi 231 vào chỗ cậu, xóa toàn bộ hệ thống nhật ký hôm nay của nó đi."

"Hiểu rồi." Trong tiếng nhạc cồn mơ hồ, giọng của Quan Hải Minh rất hờ hững, nghe có vẻ không hề hứng thú truy vấn.

"Hôm nay nhớ thay ca, đi ra ngoài hít thở một chút. Tiểu Quan, cậu... Haiz." Giọng nói của Điền Hạc dừng lại, cuối cùng lại chuyển thành thở dài.

Quan Hải Minh không trả lời, có thể là đã tắt máy trước rồi.

"Tiểu Nguyễn?" Một giọng nữ nghi ngờ vang lên từ phía sau lưng. Nguyễn Nhàn đang tập trung tinh thần nghe lén sắp vỡ da đầu.

Khâu Nguyệt đeo một cái túi vải, lông mày nhướng cao đứng sau lưng anh.

"Chị Khâu..."

"Cảm thấy hứng thú với khu trị liệu? Điền Hạc nói cậu muốn làm nhân viên thăm dò, đổi ý rồi sao?"

"Không có, chỉ tùy tiện xem thôi."

"Đáng tiếc, nếu cậu chịu gia nhập chỗ này, mấy cô nhóc sẽ rất vui vẻ." Khâu Nguyệt cười lên nhìn rất đẹp, có chút ngọt ngào giống như quả hồng giống chín.

Nguyễn Nhàn ngượng ngùng cười. Có lẽ biểu cảm này không đủ tự nhiên, anh thầm nghĩ. Thật sự là anh chưa được tiếp xúc với nhiều lời khen vẻ bề ngoài lắm, kiểu gì phản ứng của anh cũng sẽ chậm hơn nửa nhịp.

"Tôi đến đưa cơm tối cho Điền Hạc. Tiểu Nguyễn, nhớ đến nhà ăn đúng giờ đấy, nếu không sẽ không còn đồ ăn ngon đâu." Dường như Khâu Nguyệt không phát hiện ra điều dị thường, nụ cười vẫn chân thành như cũ.

"Tôi xem xong bản này sẽ đi." Nguyễn Nhàn chỉ vào bảng tuyên truyền trước mặt, lần này anh đã cười thả lỏng hơn.

Anh quyết định nghe thêm một lát rồi đi.

"Khâu Nguyệt, nhân viên quản lý tới chơi." Cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng anh.

"Màn hình liên lạc? Giờ này còn có việc gì nữa." Trong giọng nói của Khâu Nguyệt có chút giận dữ mơ hồ. Nhưng sự tức giận này còn chưa kịp bộc phát đã hóa thành một tiếng thở dài: "Em biết ngay anh lại không uống canh gà mà... Hầy, nấu cho anh ít chè táo, anh thích ăn cái này nhất mà."

"Anh tắt ngay đây. Tiểu Nguyệt, đổ thùng rác vào trong máy nghiền rác trước cho anh đi."

"Lão Điền, đây không phải túi vật chứng sao? Sao lại vo viên thế này, tờ giấy này có thể vứt đi được sao?"

"Có thể."

Tiếng máy nghiền rác vang lên ầm ầm, rất nhanh đã dừng lại. Tiếng thìa chạm vào bát kim loại vang lên đinh đinh đang đang rất êm tai. "Xong rồi, nào, uống chút nước chè."

"Anh không thấy ngon miệng."

"Còn đang giận em à?" Trong giọng nói của Khâu Nguyệt có chút tủi thân, "Không phải em cố ý ném nhẫn cưới đi. Uống một hớp, chỉ một hớp thôi. Cơ thể này của anh không ăn chút không được."

"..." Điền Hạc trầm mặc một lát, không biết vì sao nghe giọng hắn ta có chút khổ sở vi diệu, "Trước đó anh đã nói với em không được hành động một mình bên ngoài rồi... Sao em lại không nghe anh?"

"Vâng vâng vâng, em không tốt. Công việc ngoài kia của lão Hình, haiz, mặc dù bị thương nhẹ, nhưng không phải là em không có chuyện gì sao? Lúc ấy tình huống khẩn cấp, em sợ người trẻ tuổi xử lý không tốt. Không ngờ sẽ như vậy... Thế này đi Điền Hạc, em mở nhiệm vụ tư nhân, nói không chừng sẽ có ai nhặt được chiếc nhẫn kia ở gần đây."

Điền Hạc không nói tiếp nữa.

"Uống một ngụm đi, Điền Hạc em xin anh đấy." Trong giọng nói của Khâu Nguyệt có chút run rẩy. "Từ hôm qua anh đã không cái gì rồi, anh nói anh lãng phí mình như thế là để làm gì?"

"Anh chỉ hơi mệt mỏi thôi, sẽ ăn ngay lập tức."

"Được, anh nói đấy nhé. Lát nữa phải ăn sạch." Khâu Nguyệt hít mũi. "Lão già khốn nạn, sức sống khi đó của anh đâu rồi? Là ai cam đoan 'Tuyệt đối cố gắng chiến đấu đến một giây cuối cùng' với giáo sư Nguyễn? Nhìn dáng vẻ ỉu xìu này của anh đi."

"...Anh chỉ hơi mệt mỏi." Điền Hạc lặp lại.

"Em bóp chân cho anh."

"Tiểu Nguyệt..."

"Ừm?"

"Đừng ra ngoài một mình nữa, được không? Ít nhất phải đảm bảo bên cạnh có người."

"Biết rồi, hai tai em sắp mọc kén rồi đây. Chăm sóc cho mình tốt trước đi đã, tất cả mọi người đều đang chờ anh khỏe lên đấy."

"Trương Á Triết có thể nối tiếp anh."

"...Điền Hạc, anh nói vậy là có ý gì?"

"Sống chết có số." Giọng nói của Điền Hạc lạnh băng như tro tàn, không hề có chút sức sống nào cả. "Anh hy vọng em không làm việc ngốc gì, Tiểu Nguyệt. Con người đến thì cũng sẽ phải đi - em xem cái cửa sổ này, chúng ta chỉ muốn nó để nhìn thấy ánh sáng. Nhưng ai cũng biết mình đang ở dưới đất, phía bên ngoài cửa sổ chỉ có bùn."

Nguyễn Nhàn nghe không nổi nữa.

Anh không đi ăn cơm chiều mà trực tiếp trở về phòng mới của mình - nói chính xác hơn là về ký túc xá của đội Trương Á Triết.

Cấu tạo của ký túc xá rất đơn giản, một cái đại sảnh nối với bốn cái phòng nhỏ bảy tám mét vuông. So với phòng quan sát trước đó, điều kiện hơn kém một chút, nhà vệ sinh và phòng tắm là dùng chung, đều ở bên ngoài ký túc xá.

Một đội ngũ đều có ba người, căn phòng trống thứ tư bình thường được dùng khi sửa chữa. Nguyễn Nhàn tạm thời gia nhập nên hôm nay nó mới được thanh lý ra. Máy móc chất ở góc phòng được xếp ra đại sảnh vô cùng lộn xộn. Bây giờ trong ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh, chắc mấy người Trương Á Triết còn đang ăn cơm chiều.

Nguyễn Nhàn xông vào phòng trống còn tản ra mùi rỉ sắt và nấm mốc. Anh khóa trái cửa, tắt đèn rồi đổ sầm lên tấm phản cứng, ngay cả bao súng cũng không tháo ra.

"Anh đang làm gì đấy?" Thấy không có người ngoài, Đường Diệc Bộ không còn đứng thẳng tắp nữa. Hắn ngồi xuống sàn nhà, hai tay gác lên giường, thoải mái dễ chịu nằm sấp. Bên trong bóng tối, đôi mắt màu vàng óng lóe lên chút ánh sáng nhạt.

"Suy nghĩ." Nguyễn Nhàn xoay người đưa lưng về phía gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc kia.

"Anh đã sớm biết Trương Á Triết có vấn đề, đồng thời hỏi thăm tình báo của tôi." Giọng nói của Đường Diệc Bộ vô cùng chắc chắn, "Bây giờ lãnh đạo tối cao của khu tránh nạn đã tỏ vẻ, Điền Hạc không có ý định truy cứu chuyện này. Lại xoắn xuýt vấn đề này cũng không có ý nghĩa."

Hắn duỗi ra một ngón tay chọc vào lưng Nguyễn Nhàn: "Nhưng tôi rất hiếu kỳ về nguồn tình báo khác của anh."

Nguyễn Nhàn đối mặt với vách tường tối om, lộ ra một nụ cười khổ. Đúng vậy, đúng là mình đã có ý định điều tra về Đường Diệc Bộ. Đường Diệc Bộ cũng từng nói năng lực của Trương Á Triết "bây giờ" không hề khác với người trước kia.

Anh không ngại có qua có lại để lộ ra một vài suy nghĩ của mình.

"Không có tình báo nào khác." Nguyễn Nhàn ăn ngay nói thật. "Tôi cũng mới xác định hôm nay thôi - Trương Á Triết không biết mình bị động tay chân. Nếu như hắn ta biết sẽ lấy cớ là đã làm mất đồ hộp hoặc ở bên ngoài ăn một phần rồi làm mất phần còn lại. Sẽ không có ai truy cứu."

Nhưng hắn ta không chỉ "mở đồ hộp" mà còn đặc biệt mang phần còn thừa về khu tránh nạn. Nếu như đồ hộp có vấn đề, ai cũng có thể trà trộn vào. Hiệu quả của cách quấy nhiễu này quá thấp. Trước mắt xem ra khả năng lớn nhất là...

"Lời nói dối về đồ hộp không phải chuẩn bị cho khu tránh nạn, nó chỉ cần lừa được bản thân 'Trương Á Triết'."

Nguyễn Nhàn chậm rãi tiếp tục: "Dựa theo lời của Đinh Trạch Bằng hôm nay, trừ khi bị thương nặng, nếu không Trương Á Triết sẽ không thể tùy tiện làm mất đồ hộp được. Mà phải bảo đảm Trương Á Triết có thể trở lại khu tránh nạn một mình, thương thế của hắn ta không thể quá nặng."

"Một phương diện khác, chắc người giả tạo không có cách nào tái hiện lại chi tiết đồ hộp một cách hoàn mỹ, lấy kinh nghiệm của Trương Á Triết sẽ phát hiện ra điều kỳ quặc. Như vậy để giải quyết những mâu thuẫn này, để Trương Á Triết cho rằng mình đã 'ăn hết đồ hộp' là lựa chọn thích hợp nhất. Đồ hộp kia có thể cung cấp khẩu phần lương thực nhiều hơn một ngày, mang phần không ăn hết về khu tránh nạn cũng phù hợp với logic của bản thân Trương Á Triết."

Đường Diệc Bộ dùng ngón tay vẽ vòng tròn sau lưng anh: "Cho nên anh giao chuyện này cho lãnh đạo loài người phán đoán."

"Đúng, rốt cuộc tin tức của tôi không đủ. Ít nhất bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra "Trương Á Triết" này đến đây với mục đích gì. Rốt cuộc hắn ta bị thay đổi cả người hay chỉ một phần ký ức... Điền Hạc có năng lực phán đoán nhiều hơn tôi."

"Không quan trọng." Đường Diệc Bộ dừng tay lại, "Tôi đã nói rồi, tôi có tự tin bảo vệ được anh an toàn."

Nguyễn Nhàn trở mình nhìn thẳng vào khuôn mặt khiến người ta khó mà tức giận kia: "Nhưng nó lại có ý nghĩa với tôi. Phản ứng đầu tiên của Điền Hạc là tiêu hủy chứng cứ, hắn ta biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Khu tránh nạn này có vấn đề."

"Tôi không thể hiểu được."

Đường Diệc Bộ thu tay lại, chuyển sang chọc chọc vành tai của Nguyễn Nhàn.

"Anh từ bỏ ưu thế tin tức của mình, trực tiếp nhảy ra đàm phán cùng tôi. Hơn nữa dưới tình huống có đường lui nhưng lại kiên trì tiếp nhận bông tai có thể lấy mạng này. Bây giờ anh vội vã muốn biết chân tướng, rõ ràng khu tránh nạn của loài người có vấn đề hay không không liên quan gì đến anh - tôi vốn có thể sắp xếp tốt tất cả cho anh, từ hoàn cảnh an toàn đến sinh hoạt tốt đẹp. Mà anh chỉ cần phối hợp với tôi là được, không cần bất kỳ lo lắng vô vị gì."

"Để trả giá, tin tức phải được lấy thông qua cậu. Muốn cứu ai phải được cậu đồng ý, làm việc gì cũng phải để cậu giám thị." Nguyễn Nhàn thở dài. "Đó gọi là chăn nuôi, không gọi là hợp tác."

Đường Diệc Bộ a một tiếng, đầu ngón tay chi chuyển dọc theo vành tai Nguyễn Nhàn đến mi tâm. Sự khó hiểu trên mặt hắn chẳng những không giảm bớt mà còn nhiều hơn mấy phần.

"...Vốn dĩ tôi tưởng Nguyễn Nhàn chỉ làm cho anh chức năng sinh tồn cơ bản nhất, sau đó sẽ khởi động chương trình tiêu hủy. Không ngờ hắn còn cho anh ký ức của con người, thậm chí là trí tuệ cao hơn cả con người. Anh nhiệt tình với con người như vậy là vì hắn sắp xếp cho anh sứ mệnh "cứu giúp loài người" sao?"

"Có lẽ vậy." Nguyễn Nhàn kéo căng thân thể. "Cậu hiểu Nguyễn Nhàn rất rõ?"

"Đã từng tiếp xúc."

"...Hắn là người như thế nào?"

Đường Diệc Bộ thu tay lại, lần này hắn trầm mặc rất lâu.

"Tổng hợp đánh giá của loài người ở bên kia thì hắn là một người rất tàn khốc." Robot hình người chậm rãi nói: "Tôi đồng ý với cái nhìn này."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv