Chu Mộng Dao dường như ý thức được bản thân vì quá kích động nên đã ôm Lăng Tú. Giờ nàng có chút ngượng ngùng.
“Lăng tiểu thư, ta cũng không phải là cố ý ôm ngươi, ta…”
“Được rồi, không có chuyện gì hết, không sao.”
Liễu Nguyệt Vân đem Dương Tân còn đang bị ngất từ bên ngoài vào, ánh mắt nàng khẽ lướt qua Chu Mộng Dao nhưng không nói gì hết. Ai mà biết trong đầu nàng đang âm thầm so sánh.
“Cô nên chữa trị cho anh ta thì hơn.”
Liễu Nguyệt Vân nói xong liền cảm giác giọng nàng có chút lạnh nhạt. Nàng khẽ hắng giọng để trở về trạng thái bình thường.
“A? Đây chẳng phải là Hoắc tổng sao? Nhìn cũng thật thảm hại.”
Lăng Tú để ý đến Hoắc Thục Minh đang co rúm ở một góc, tên này đúng là mệnh lớn, tới giờ phút này vẫn còn sống.
“Lăng tỷ…”
Giọng trẻ con từ trên lầu vang lên, Hoắc Thuỵ Đông nhịn không được chạy xuống ôm lấy chân nàng. Hoắc Như Ngọc cũng lật đật bước theo ôm chân còn lại của nàng. Lăng Tú thở dài, cái nhà này từ dì tới cháu, ai cũng chiếm tiện nghi của nàng vậy.
Lăng Tú cởi chiếc áo khoác ngoài đưa cho Trác San San còn đang trần truồng nằm dưới đất. Mọi thứ rối loạn rất nhanh nhờ có Lăng Tú đã chỉnh tề. Dương Tân cùng Minh Phương dần tỉnh lại, Trác San San mặc quần áo đầy đủ ngồi một bên. Đám người phía ngoài bị giết sạch, không chừa một ai. Hoắc Thục Minh được mở khoá ở chân, giờ cũng được ngồi một góc. Tất cả kéo hết vào trong Chu gia cùng ngồi giống như hội nghị.
“Cảm ơn Lăng tiểu thư đã cứu mạng tiểu thư nhà chúng ta. Lần trước vẫn chưa thể giới thiệu. Ta là Dương Tân, còn đây là Minh Phương tỷ, họ Hạ Nhược.”
“Hạ Nhược Minh Phương?”
“Lăng tiểu thư biết ta?”
Lăng Tú cười trừ không nói, Hạ Nhược Minh Phương cái tên này ở tận thế cũng khiến người khác phải run sợ. Nghe nói nàng ta đầu tiên không biết bản thân là dị năng giả, nhưng trong một lần nàng ta bị mất đi người thân bởi xác sống, nàng phát điên mất kiểm soát. Từ người của nàng độc khí mang theo tính ăn mòn còn đáng sợ hơn mưa axit. Có thể nói Hạ Nhược Minh Phương sau một đêm nổi danh.
Lúc đấy tận thế đã hơn một năm, các căn cứ dần đi vào hoạt động. Quân đội chính phủ lúc này mới ổn định phái người đi cứu viện người dân. Hạ Nhược Minh Phương trở thành cánh tay phải đắc lực của chính phủ.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Liễu Nguyệt Vân cùng đồng đội của nàng. Liễu Nguyệt Vân lúc trước là thủ trưởng.”
Mọi người nghe thấy cảnh sát dù ít hay nhiều vẫn có sự tôn kính nhất định. Đám người hàn huyên một lúc, Lăng Tú vốn định ngỏ lời Chu Mộng Dao đã nói trước.
“Lăng tiểu thư, ta biết tận thế tới nhiều người sẽ rất khó trong việc chia sẻ vật tư. Nhưng ngược lại nhiều người tỉ lệ sống sẽ cao hơn, khả năng tìm được vật tư cũng cao hơn. Liệu Lăng tiểu thư có thể cho chúng ta cùng gia nhập vào?”
Lăng Tú tỏ vẻ suy tư, nàng không muốn đồng ý quá dễ dàng.
“Chúng ta đều sẽ cống hiến sức mình cùng nghe lệnh của Lăng tiểu thư.”
“Các ngươi có bao gồm Hoắc tổng hay cô nương kia không?”
Cô nương kia chính là Trác San San. Trác San San nhìn Chu Mộng Dao ánh mắt van xin, nàng muốn sống.
“Kia là Trác San San, trợ lý cũ của ta đương nhiên tính. Còn tên kia thì không. Hoắc Thục Minh nghiến răng, nếu không phải đám người này có súng còn đang chĩa vào hướng hắn, có lẽ hắn đã chửi ầm lên.
Lăng Tú gõ gõ mặt bàn, mọi người đều nín lại chờ nghe kết quả.
“Thôi được, vậy thì trừ Hoắc Thục Minh, tất cả gia nhập vào. Bây giờ các ngươi cần dọn gì mang gì thì nhanh chóng. Chúng ta cần rời đi càng nhanh càng tốt.”
“Sao không để mọi người nghỉ ngơi thêm một lúc, trời hôm nay quá nóng.”
Người hỏi là Liễu Nguyệt Vân, Lăng Tú lắc đầu.
“Không được, dựa theo ước định về thời tiết, nếu đột nhiên nắng to, nhiệt độ mỗi ngày sẽ tăng lên 5 độ. Sau ba ngày kiểu gì cũng có tuyết rơi, chúng ta cần nhanh chóng trở về căn cứ trước khi thời tiết diễn biến khó chịu hơn.”
Đúng là từ khi tận thế, nhiệt độ luôn chỉ ở mức 20-25 độ, hôm nay đột nhiệt tăng tới 35 độ làm mọi người đều rất khó chịu.
“Nói vậy ngày mai nhiệt độ sẽ trên 40 độ?”
Liễu Nguyệt Vân hỏi lại, Lăng Tú gật đầu. Liễu Nguyệt Vân nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trong tã lót, nhờ Chu Mộng Dao mà cơn sốt đứa trẻ đã lui, nhưng nếu mai lại tăng nhiệt độ, thật khó mà nói.
“Nghe lệnh, tất cả chuẩn bị đồ, chúng ta cần trở về căn cứ nhanh nhất có thể.”
Đồ đạc thực ra cũng khá ít, chỉ nửa tiếng đã dọn xong.
“Chúng ta bỏ lại papa sao? Tại sao không đưa papa đi cùng?”
Nghe Hoắc Như Ngọc hỏi ánh mắt ầng ậc nước mắt, Lăng Tú bóp trán.
“Đưa hắn theo, canh giữ cẩn thận, có động thái lạ lập tức giết.”
Đoàn người bắt đầu di chuyển, các xác chết ở đường có tinh thạch đều đã sớm bị đào rỗng, các nơi Lăng Tú đi qua cũng bị vơ vét sạch, vật tư không phải nhiều nhưng cũng đủ để phân chia chống đói trong một khoảng thời gian.
Vì có ba đứa trẻ nhỏ tuổi, đám trẻ được thay phiên bế, Hoắc Thuỵ Đông muốn tự mình đi nhưng không thể theo kịp được Tạ Siêu vác trên vai. Vương Cầm thì bế đứa trẻ sơ sinh. Chu Mộng Dao bế Hoắc Như Ngọc.
Đi một tiếng sẽ dừng lại nghỉ năm phút rồi đi tiếp. Vài người thể chất không theo kịp hoặc đang bị thương có chút mệt nhọc bị lùi lại phía sau. Trời cũng đã tối.
“Tìm một căn nhà, tiến hành nghỉ ngơi ăn tối, sau đó sẽ đi tiếp.”
Mọi người nghe vậy thoáng thả lỏng, Liễu Nguyệt Vân chọn một khu nhà có vẻ an toàn bước vào. Cứ bốn người một phòng, chỉ định ra một người tới phòng Lăng Tú lấy đồ ăn. Hôm nay ai cũng mệt mỏi, Lăng Tú phá lệ hào phóng cho mỗi phòng thêm một hộp thịt cùng ít hoa quả. Ai nấy đều mừng cười toe toét hô tên Lăng Tú.