Tận Thế Dẫn Đường

Chương 109: Không biết



Edit by Náppu

*

Cù Tầm Dương cũng không biết bọn họ đã đi lại bên trong hố đen bao lâu.

Sau khi tiến vào hố đen, những vật có thể xem thời gian đều không thể sử dụng, sản phẩm điện tử sẽ bị quấy nhiễu cho trực tiếp hết pin, mà kim đồng hồ cũng sẽ ngừng lại.

Tựa như lúc trước Cù Tầm Dương ở trong hố đen, cậu cho rằng thời gian cũng không có qua đi bao lâu, nhưng kỳ thật đã qua nửa năm.

Cho nên ai cũng không biết bọn họ rốt cuộc đã đi được bao lâu rồi, thời gian ở nơi này giống như đều tạm ngưng.

Bất quá chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng có chỗ lợi, tỷ như bọn họ sẽ không cảm thấy đói khát, cũng sẽ không cảm thấy buồn ngủ.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên có người kêu: “Thấy ánh sáng.”

Những lời này làm đội ngũ nguyên bản đang nặng nề lập tức phấn chấn.

Tâm tình hiện tại của Cù Tầm Dương có thể nói là vừa kích động vừa phức tạp, kích động chính là bọn họ rốt cuộc đã sắp tới đích, không cần lại ở trong bóng đêm vô tận bồi hồi nữa, phức tạp chính là chờ bọn họ tới một đầu khác của hố đen, đại khái sẽ phải đối mặt với một hồi ác chiến.

Nhưng cậu không phải sợ hãi tử vong, lúc này đây Cù Tầm Dương đã làm tốt chuẩn bị phải chết, cậu sợ hãi chính là, bọn họ sẽ thất bại...

Ánh sáng trước mắt ngày càng cường liệt, Cù Tầm Dương mới vừa nhắm mắt lại, Liên Hạc liền duỗi tay giúp cậu bưng kín hai mắt.

Chờ đến sau khi Liên Hạc buông tay, Cù Tầm Dương nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngây ngẩn cả người.

Không chỉ cậu, rất nhiều người đều lộ ra phản ứng giống nhau.

Bất quá mấy người Liên Hạc thoạt nhìn còn tính là trấn định, chỉ có Dịch Dữ Kiệt hơi nhíu mi, nhưng bốn người bọn hắn đều không nói chuyện.

“Sao lại thế này?!”

“Nơi này là chỗ nào?!”

“Này xem là tình huống như thế nào?!”

Nhưng vẫn có không ít lính gác không thể trấn định, sôi nổi phát ra thanh âm nghi hoặc.

Liên Hạc mới vừa đem Cù Tầm Dương buông xuống, liền có mấy lính gác vây quanh lại đây, một lính gác trong đó có chút kích động chất vấn nói: “Dẫn đường Cù Tầm Dương, đây là có chuyện gì? Nơi này cùng với miêu tả của cậu hoàn toàn bất đồng! Vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy?!”

Bọn họ, hẳn là đã đi tới một đầu khác của hố đen, nhưng lúc này đây cảnh tượng bên ngoài cùng cậu lần trước nhìn thấy đích xác hoàn toàn không giống nhau!

Trước mắt là một mảnh hoang vu, mênh mông vô bờ, chỉ có từng khối từng khối nham thạch to lớn màu tro đen cùng mặt đất lồi lõm gồ ghề tạo thành từng hố lớn.

Không có thực vật kỳ quái xếp thành từng phiến từng phiến xinh đẹp phát ra ánh sáng huỳnh quang màu lam tím, trên không trung hoàn toàn tối đen, cũng không có ánh quang, không có thứ giống như sứa khổng lồ phát sáng, ngay cả những miệng hố đen lốc xoáy khác cũng không thấy.

Nơi này chỉ có một cái hố đen của bọn họ, hơn nữa mọi người đều đã đi ra khỏi hố đen.

Cậu nhớ rõ lần đó cậu không cách nào có thể tự chủ động rời khỏi miệng hố đen...

Cho nên này rốt cuộc là tình huống như thế nào, đến chính cậu cũng không biết.

“Tôi không biết...” Cù Tầm Dương nhu nhược trả lời.

Lính gác kia có chút tức giận, “Cậu không biết?! Cậu sao có thể không biết!!”

“Em ấy vì cái gì nhất định phải biết?” Liên Hạc hơi hơi nghiêng người đem Cù Tầm Dương bảo hộ ở phía sau, biểu tình của hắn rất bình tĩnh, ngữ khí hỏi ngược lại cũng rất bình đạm, chỉ là ánh mắt nhìn về phía lính gác kia lộ ra lạnh lẽo, làm đối phương cảm thấy một cỗ áp lực vô hình.

“Chính là chúng ta, chúng ta căn cứ vào lời cậu ta miêu tả mới đến đây a... Hiện tại cái gì cũng không có, cũng không biết chúng ta rốt cuộc đã đi tới nơi nào...”

Dịch Dữ Kiệt nói: “Không phải chứ, ngươi dao có thể biết cái gì cũng không có? Chúng ta đã tuần tra chung quanh đây chưa? Ngươi đã kết luận trước rồi?”

Lính gác kia bị khí tràng của Liên Hạc cùng Dịch Dữ Kiệt ép tới rụt cổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi một câu, các ngươi cần phải như vậy sao?”

Hứa Uyên nhướng mày: “Uy, tiểu tử, là thái độ của ngươi không tốt chất vấn bảo bối nhà ta trước, chúng ta đối với ngươi như vậy đã rất khách khí.”

Đổi lại là ngày thường, gia hỏa này có khả năng đã bị Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt đánh.

“Ta chỉ là nhất thời có chút hoảng mà thôi.”

Dịch Dữ Kiệt hừ lạnh, “Nhìn ra được tiểu tử ngươi không can đảm.”

Lính gác kia há mồm muốn dỗi lại, nhưng vừa ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Dịch Dữ Kiệt từ trên cao nhìn xuống lại nhịn trở về.

Liên Hạc lãnh đạm mở miệng: “Dẫn đường nhà ta chỉ đánh bậy đánh bạ đi tới một đầu khác của hố đen một lần duy nhất, em ấy đã đem chỗ đã thấy, đã trải qua hết thảy đều kỹ càng tỉ mỉ nói cho các ngươi, em ấy chỉ biết những chuyện khi đó, cho nên em ấy đối với tình huống hiện tại hoàn toàn không biết gì cả cũng rất bình thường.”

“Không ai có thể bảo đảm một đầu khác của hố đen sẽ không phát sinh biến hóa, cũng không ai có thể bảo đảm chúng ta tới một đầu khác của hố đen sẽ nhất định đi tới được sào huyệt của cơ thể mẹ, trước mắt hết thảy mọi thứ đều không biết, ta cho rằng các vị ở đây hẳn là đều đã tiến hành qua đặc huấn, tố chất tâm lý hẳn là đều phải cường đại, cho nên cũng nên có năng lực tùy cơ ứng biến.”

“Ta nghĩ người có đầu óc hẳn là đều sẽ hiểu rõ, nếu chúng ta đã tới nơi này, đầu tiên phải làm chính là thăm dò chung quanh, tận khả năng nắm giữ càng nhiều tình huống trước mắt, mau chóng tìm được vị trí sào huyệt của cơ thể mẹ, mà không phải giống vị lính gác này, không thể hiểu được lại đến đây chất vấn dẫn đường của ta, phát tiết cảm xúc lên em ấy cũng vô dụng.”

Toàn bộ quá trình Liên Hạc nói đều dùng tiếng Anh, phát âm tiêu chuẩn, cách nói rõ ràng, đi kèm với giọng nói từ tính của hắn, quả thực mê người đến muốn mệnh.

Tuy rằng dưới tình huống như vậy nói thẳng ra có chút không thích hợp, nhưng bộ dáng Liên Hạc bảo vệ cậu kia, thật sự soái đến ngây người.

Lính gác kia xấu hổ đến cả khuôn mặt đều đỏ, một câu cũng không thể nói ra, xám xịt lùi ra phía sau.

Lính gác cấp S đi đầu tên Rogers, hắn cho rằng tình huống hiện tại không có biện pháp để cho mọi người cùng nhau hành động, như vậy ngược lại sẽ lãng phí thời gian, cho nên muốn an bài mọi người tổ đội phân công nhau tìm kiếm.

Mọi người đều không có dị nghị.

Bởi vì không thể xác định sào huyệt của cơ thể mẹ có phải ở ngay bên cạnh hay không, hơn nữa hiện tại cũng không biết ở chỗ này bọn họ sẽ gặp được thứ gì nguy hiểm, cho nên Rogers an bài mười lính gác một tổ, mười tổ đội ngũ phân biệt đi đến các nơi có phương hướng bất đồng triển khai tìm tòi.

Rogers muốn mỗi tiểu đội đều có một lính gác cấp S, bởi vì đại đội ngũ này của bọn họ có đến sáu mươi lăm lính gác cấp B cùng cấp C.

Tuy nói những lính gác đó hiện tại dựa vào dược tề kiểu mới có được năng lực của cấp A, nhưng so với cấp bậc quái vật trước kia bọn họ chém giết, cùng hiện tại có khả năng sẽ gặp phải loại quái vật có cấp bậc hoàn toàn bất đồng, hơn nữa trong đội ngũ còn có không ít lính gác phi thường trẻ tuổi mới mười mấy tuổi, kinh nghiệm tác chiến của bọn họ quá ít, Rogers sợ rằng bọn họ không thể ứng đối với tình huống đột phát có khả năng tùy thời sẽ xuất hiện.

Cho nên Rogers hy vọng mỗi một tiểu đội đều có thể có một lính gác cấp S có kinh nghiệm tác chiến phong phú, hơn nữa năng lực cường hãn dẫn đầu, như vậy nếu thật sự gặp phải khốn cảnh gì, có lính gác cấp S dẫn dắt, có lẽ có thể giảm bớt một ít thương vong.

Kỳ thật suy nghĩ của Rogers cũng không có bất luận vấn đề gì, dựa theo tình huống trước mắt mà nói, hắn an bài như vậy rất tốt, suy xét cũng phi thường chu đáo.

Nhưng vấn đề là Liên Hạc, Hứa Uyên, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam, bốn người bọn họ đều là lính gác cấp S.

Nếu nghe theo an bài như vậy, bốn người bọn họ phải phân biệt dẫn dắt bốn chi đội, như vậy ba người trong đó nhất định phải cùng Cù Tầm Dương tách ra.

Cho nên bốn người bọn họ đều không đồng ý.

Nói thật, hành vi như vậy kỳ thật là không màng đại cục.

Làm Cù Tầm Dương kinh ngạc chính là, Liên Hạc cư nhiên cũng không đồng ý, hắn rất rõ ràng Rogers an bài như vậy là tốt nhất.

Liên Hạc vì cậu mà đưa ra lựa chọn không chính xác, tương đương với từ bỏ đại nghĩa quan trọng nhất đã từng ở trong lòng hắn.

Nói không cảm động là giả, nhưng cũng làm cho Cù Tầm Dương cảm thấy áp lực gấp bội.

Cảm giác bởi vì chính mình, mới chậm trễ kế hoạch của Rogers, cậu không muốn như vậy, cậu biết nhiệm vụ lần này có bao nhiêu quan trọng.

Cho nên cậu lôi kéo bọn họ ra khỏi đội ngũ một khoảng cách, sau đó hướng bọn họ nói: “Em cảm thấy chúng ta cứ làm theo an bài của Rogers đi.”

Hứa Uyên không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Không được!”

Dịch Dữ Kiệt nói: “Nếu dựa theo hắn an bài, vô luận em đi cùng ai, ba người khác trong chúng ta đều sẽ không an tâm.”

Cù Tầm Dương hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ các anh không tin vào thực lực của từng người sao?”

Liên Hạc nói: “Dương Dương, chúng ta chỉ không muốn cùng em tách ra mà thôi.”

Cù Tầm Dương hiểu được tâm ý của bọn họ, “Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào, em cũng không nghĩ tới chúng ta sẽ đi đến một địa phương không biết...”

“Liên Hạc anh không phải nói chúng ta phải nhanh một chút nắm giữ tin tức nơi này sao, anh cũng rất rõ ràng an bài của Rogers không có vấn đề, hơn nữa chúng ta tới nơi này chuyện quan trọng nhất còn không phải vì giết chết cơ thể mẹ sao.”

Liên Hạc nói: “Dương Dương, đối với chúng ta mà nói hiện tại có hai chuyện quan trọng, xếp đầu tiên chính là em, tiếp theo mới là giết chết cơ thể mẹ.”

Đối với bọn họ mà nói, Cù Tầm Dương mới là quan trọng nhất.

Bảo hộ cậu, ở bên cạnh cậu, cho dù cuối cùng sẽ chết, cũng nhất định phải cùng cậu chết cùng một chỗ, đây là suy nghĩ chung của bốn người bọn họ.

Bọn họ sẽ không từ bỏ nhiệm vụ, cũng đã làm tốt chuẩn bị dùng hết thảy thậm chí trả giá đại giới bằng sinh mệnh để hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Nhưng chính là không thể rời khỏi Cù Tầm Dương!

Ai cũng không biết kế tiếp bọn họ sẽ gặp phải cái gì, lại sẽ gặp được loại trình độ nguy hiểm nào.

Cho dù bọn họ thực lực cường hãn đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể bảo đảm bất luận thời điểm nào bọn họ cũng có thể toàn thân rút lui.

Bởi vì hiện tại không có người nào biết thực lực của cơ thể mẹ rốt cuộc như thế nào, hơn nữa cũng không ai có thể bảo đảm, cơ thể mẹ có phải chỉ có một con hay không...

Tựa như bọn họ hiện tại tới rồi mới biết địa phương không giống nhau, ai mà biết sào huyệt lúc trước Cù Tầm Dương tới, là một cái duy nhất, hay chỉ là một cái trong số đó đâu?

Nếu Cù Tầm Dương tách khỏi ba người rồi chết ở nơi nào đó, vậy sẽ không còn được gặp lại Cù Tầm Dương, cũng không có khả năng cùng Cù Tầm Dương chết cùng một chỗ.

Đối với bọn họ mà nói, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.

Cù Tầm Dương so với nhiệm vụ còn quan trọng hơn.

Cho nên bọn họ không thể đồng ý an bài của Rogers.

Cù Tầm Dương hiểu được suy nghĩ của bọn họ, cho nên cậu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Liên Hạc hướng Rogers nói, năm người bọn họ một tổ, để thành viên còn lại của bốn tổ ban đầu hợp thành ba tổ, như vậy mỗi tổ có mười hai người, nhân số sẽ có ưu thế, hơn nữa mỗi tổ đều có vài lính gác cấp A, hắn cho rằng như vậy cho dù không có cấp S dẫn dắt, vấn đề cũng không lớn.

Năng lực của lính gác cấp A tuy rằng không bằng cấp S, nhưng kinh nghiệm tác chiến cơ bản cũng vẫn phong phú.

Rogers không muốn cưỡng bách mấy người Liên Hạc, nhưng ba mươi sáu lính gác kia lại không đồng ý.

Bởi vì trừ bỏ bốn tổ này của bọn họ, mỗi tổ đều đi theo một lính gác cấp S, bọn họ cho rằng chuyện này đối với bọn họ rất không công bằng.

Việc này liền làm Rogers rất khó xử, cũng bởi vì chuyện phân tổ dẫn tới mọi người chậm chạp không thể hành động.

Không chỉ Rogers khó xử, Cù Tầm Dương cũng rất khó chịu, này cũng dẫn tới áp lực của cậu trở nên lớn hơn, cậu đương nhiên cũng rất luyến tiếc cùng ba người trong bọn họ tách ra, nhưng nhân sinh đôi khi phải làm ra những lựa chọn thống khổ.

“Các anh biết đó, em không muốn trở thành người kéo chân sau của các anh, em biết các anh sẽ không an tâm, em cũng rất luyến tiếc, nhưng nếu em không theo tới, các anh nhất định sẽ nghe theo Rogers an bài đúng không? Em sẽ chờ các anh, mặc kệ phát sinh cái gì em đều sẽ chờ các anh, em tin tưởng cuối cùng chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, trong lòng em có dự cảm như vậy, cho nên cứ tiến hành theo kế hoạch của Rogers đi, được không?”

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Sở Tri Nam: Tác giả ngươi có nhìn thấy suất diễn của ta thiếu tới nỗi đáng thương không?

Không biết có phải có bảo bối cảm thấy nhóm công như vậy rất không màng toàn đại cục có chút yêu đến não tàn không a, ha ha, dù sao dựa theo quan điểm của ta, chính là bọn họ đều cho rằng đây là thời khắc cuối cùng, cho nên lão bà cần phải là quan trọng nhất, liền hơi chút làm cho bọn họ não tàn một ít.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv