Sở Thiên Tầm không để ý tới đám người đang xôn xao, cô chỉ yên lặng ngồi tại vị trí của mình, lấp đầy bụng mình một cách máy móc.
Từ chỗ cô đang ngồi, ánh mắt không bị cản trở có thể nhìn thấy con đường mà bọn cô đã đi qua khi nãy.
Sắc trời bắt đầu nhá nhem tối, người trên đường tiến về phía này cũng dần ít đi.
Tiếng súng phía xa cũng dần trở nên lơ là, có lẽ trận chiến phía trước cũng sắp đến hồi kết.
Sợ hãi đan xen cả một ngày khiến mọi người có chút thả lỏng.
Chỉ có Sở Thiên Tầm vẫn nhìn chằm chằm vào cuối con đườn, vũ khí nắm trong lòng bàn tay có chút ướt mồ hôi.
Trên đường vắng vẻ có mấy cái túi nhựa bị gió thổi tung lên cao, phiêu đãng giữa những tòa nhà.
"Lâm đội, có chút không đúng, nhóm người Tiết Chí Phong đáng lẽ nên rút về rồi, sao lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì."
"Đúng là có chút không đúng, tăng cường cảnh giác, không được thả lỏng." Lâm đội nhắn nhở binh lính dưới trướng mình.
Tiết Chí Phong là một đội trưởng có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, là tiêu binh xuất sắc dưới tay hắn.
Hắn cố ý để Tiết Chí Phong đóng giữ ở đoạn đường ngay cổng trường đại học H, vì hắn là người có thể tiếp ứng tốt nhất cho các học sinh đi ra từ trường học.
Đã qua thời gian rút về mà họ đã thỏa thuận, nhóm người Tiết Chí Phong vẫn chưa quay về.
Trong lòng Trung đội trưởng Lâm chùng xuống, bọn họ là quân nhân đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng sống trong thời đại hòa bình, từ trước đến giờ vẫn chưa thực sự trải qua nổi đau mất đi đồng đội thật sự.
Cuối ngã tư đường vang lên vài tiếng súng ngắn ngủi.
Một vài quân nhân vừa chạy về bên này vừa quay lại xả đạn ra sau lưng.
"Bọn họ tới, chuẩn bị tiếp ứng." Trung đội trưởng mở miệng.
Các binh sĩ nhanh chóng cầm lên vũ khí, tìm chỗ nấp, còn có một tiểu đội binh lính chạy tới nhóm người ở đây, chuẩn bị xem tình huống để sơ tán người dân về sau.
"Rút lui, mau rút lui!" Người chạy tới đúng là Tiết Chí Phong, là người đội trưởng mà nhóm Sở Thiên Tầm đã cúi chào khi bước chân ra khỏi cổng đại học H.
Lúc này, khuôn mặt anh ta bê bết máu, vừa la hét điên cuồng vừa bắn lung tung về phía sau.
Một bóng đen nhảy qua nhảy lại giữa các tòa nhà, hai ba tên lính đi theo phía sau Tiết Chí Phong liền ngã xuống không một tiếng động.
"A a a a!"
Tiết Chí Phong đỏ mắt điên cuồng bắn phá.
"Hỏa lực yểm trợ!" Vành mắt Lâm đội cũng đỏ lên.
Các binh sĩ giơ súng lên, lại quay mặt nhìn nhau, bọn họ không biết quái vật ở đâu.
"Đừng nổ súng, Chí Phong, về bên này! Hai người đi, mang Tiết Chí Phong về đây!"
Tiếng sắp xếp của Lâm đội còn chưa dứt,
Tiếng súng của Tiết Chí Phong đột nhiên im bặt, hắn quay đầu ngơ ngác nhìn trung đội trưởng của mình cách đó không xa, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, chậm rãi ngã xuống đất.
Nơi hắn ngã xuống cách quảng trường nơi đám người tập trung một khoảng rất ngắn.
"Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?"
"Quái vật? Nó ở đâu?"
"A A A! Đằng kia! Quái vật, quái vật!"
Lần này tất cả mọi đều nhìn thấy rõ hình dáng của quái vật.
Trên cửa sổ kính cường lực của một tòa văn phòng bên đường, một con ma vật có làn da màu xanh đang nằm sấp/
Ma vật này có hình dạng như loài người, toàn thân trần trụi, sắc tố da bị thoái hóa, hiện ra màu xám xanh âm u đầy tử khí.
Đôi mắt lồi của nó cực kỳ linh hoạt, có thể xoay tròn 360 độ, có hình dạng tứ chi như loài người, lại gập 90 độ giống như chân nhện, đi lại trên mặt kính thủy tinh dễ dàng.
Một cái đầu lưỡi thật dài treo bên ngoài khoang miệng của nó, trên đầu lưỡi đang móc một trái tim đẫm máu.
Đầu lưỡi kia lắc lư trong không trung một chút rồi huýt một tiếng thu vào trong miệng, phần cổ và bụng của nó liên tục nhấp nhô, tròng mắt nhìn ra khoảng trống bên ngoài.
Không gian vang lên một tiếng thở dài đầy thỏa mãn như của loài người.
"Khai hỏa! Khai hỏa!" Tiếng gầm giận dữ của Lâm đội vang lên cùng lúc với tiếng súng dày đặc.
Các chiến sĩ phẫn nộ nhanh chóng dội hỏa lực vào con quái vật.
Đường đạn kéo theo tuyến lửa hội tụ đến tòa nhà văn phòng, ầm ầm đập vỡ nát kính thủy tính.
Khói lửa tan đi, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của quái vật.
Mọi người bắt đầu bỏ chạy trong hoảng loạn.
Không ai để ý một cô gái trẻ đi ngược đám người tới bên cạnh Tiết Chí Phong đã chết.
Cô nhặt lên khẩu súng của người chết, không chút kiêng kị mà chạm vào lưng người chết lấy đi hộp đạn, thuận tay vuốt một cái trên mặt người chiến sĩ chết không nhắm mắt, khép lại hai mắt người chiến sĩ đã chết.
Bóng đen lại lần nửa xuất hiện trong đám người, không đợi mọi người kịp phản ứng đã nhanh chóng rút lui, chỉ để lại hai thi thể đẫm máu.
"Đừng lộn xộn! Ở nguyên chỗ trốn đi! Cẩn thận bị viên đạn ngộ thương!"
Các chiến sĩ muốn duy trì trật tự nhưng không có hiệu quả.
Bóng dáng ác ma thỉnh thoảng xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều sẽ lấy đi mấy cái mạng sống.
Nó luôn đánh một đòn rồi lui, nhanh chóng biến mất giữa những tòa nhà san sát.
Người chết có chiến sĩ cũng có người thường.
Tiếng gào thét vang lên bốn phía, hiện trường nhất thời hỗn loạn.
"Lâm đội, làm sao bây giờ? Tốc độ của ma vật quá nhanh, người lại nhiều. Các anh em căn bản không dám bắn.
Quái vật không chút kiêng nể mà cướp đi mạng người trước mặt bọn họ. Nhưng họ lại bất lực, ngay cả tính mạng của mình cũng không cách nào bảo vệ.
Đoàng đoàng đoàng, tiếng súng đột ngột vang lên.
Quái vật màu xanh đột nhiên rơi xuống từ tòa nhà bên đường.
Nó trúng đạn.
Nhưng nó dường như không bị ảnh hưởng gì, nhanh chóng xoay cơ thể trơn bóng của mình lại, nhếch miệng gào thét về hướng người nổ súng, lại lần nửa biến mất trong cửa hàng phía trước đường.
Lâm đội nhìn về nơi phát ra tiếng súng, cô nữ sinh lúc này vừa dùng dao đánh người giờ lại quỳ một chân xuống, cầm một khẩu súng tự động Type 95 trong tay, gác báng súng trên vai, bình tĩnh bắn một loạt đạn hướng về cửa hàng nơi con quái vật biến mất.
Trên người cô gái này mang theo một loại hài hòa không cân xứng, tay chân mảnh khảnh, làn da trắng nõn, tay chân không có cảm giác săn chắc, dường như không có một chút cơ bắp nào, là một nữ sinh lười vận động tiêu chuẩn.
Cô còn dùng một cái đai lưng quấn vào một chiếc khăn mặt đặt lên lưng súng, hiển nhiên là không quen với độ giật của khẩu súng nên làm biện pháp bảo vệ.
Nhưng phương pháp cầm súng, tư thế nổ súng của cô lại như một cựu chiến binh hàng ngày đều chạm vào súng.
Không, nếu cô ở dưới trướng của hắn, sẽ là một tinh binh giỏi nhất, thậm chí có thể là một binh vương. Trung đội trưởng lãnh đạo nhiều năm suy nghĩ.
Nhịp bắn của tay súng kia cực kỳ có quy luật khống chế ba phát một lần, thâm chí Lâm đội còn có thể cảm giác được khi cô nổ súng, họng súng khẽ rung lắc, vì vậy mỗi ba phát đạn cô bắn ra đều có thể bao phủ một phạm vi nhỏ, chẳng trách cô có thể bắn trúng ma vật đang di chuyển nhanh.
Các binh sĩ phản ứng lại, đi theo điểm bắn của Sở Thiên Tầm, dùng hỏa lực dày đặc bao phủ mấy cửa hàng ở phía trước, một lúc sau, chỉ thấy cửa hàng vang lên một tiếng rầm, quái vật màu xanh bị bọn họ bức ra đây, đang chạy trốn ra xa, lên xuống mấy cái liền biến mất giữa các ngõ nhỏ trên đường.
Ánh mắt của trung đội trưởng Lâm lại rơi xuống trên người vị nữ sinh kia.
Thấy cô vẫn duy trì động tác cầm súng bằng tay phải, tay trái lấy băng đạn từ trong túi, đồng thời dùng băng đạn mới ấn nhẹ vào chốt băng đạn trên báng súng, động tác vô cùng thuần thục đẩy về phía trước, băng đạn trống rơi về phía trước, thay thế bằng một băng đạn mới.
Một tay đổi đạn!
Đây không thể là nữ sinh được, hoàn toàn là tố chất mà chỉ nữ đặc công mới có được.
Trong lòng Lâm đội thầm nghĩ.
Vị" nữ đặc công"trong tầm mắt hắn kia lại xoa xoa bờ vai đau nhức, quay về phía hắn làm một thế tay ra hiệu đừng buông lỏng phòng thủ.