Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*********************
Đột nhiên nghe thấy tên Tiêu Chinh, Tiêu Chiến hoảng hốt, sau đó nhíu mày.
Tiêu Chinh không giống Tiêu Tán, là Đại hoàng tử hoàng thất, Tiêu Chinh là người thừa kế hợp pháp đầu tiên.
Cửa lớn mở ra, Tiêu Chiến đứng ở trên thềm gỗ nhìn Alpha mang theo tùy thị đi tới, trên người đối phương mặc cung trang màu vàng tượng trưng cho thân phận, đi dưới ánh mặt trời tản ra hào quang chói mắt. Một đôi chân dài được bao bọc trong quần ngựa màu trắng, đôi giày ngựa màu đen phác họa ra đường cong bắp chân. Cho dù biết rõ người này mang theo mục đích mà đến, cũng không thể không thừa nhận, thân là hoàng thất Đại hoàng tử, Tiêu Chinh diễn thân phận này rất tốt.
"Thoạt nhìn sắc mặt Tứ đệ không tệ."
"Không biết Đại hoàng huynh đến đây, thất lễ rồi, mời vào bên trong." Tiêu Chiến hướng gã cười nhạt, nghiêng người dẫn gã đi vào phòng khách.
"Nguyên soái gần đây như thế nào, có chuyển biến tốt đẹp không, phụ hoàng vẫn nhớ nhung hắn."
"Để phụ hoàng phí tâm, tốt hơn nhiều rồi, mời Đại hoàng huynh uống nước." Khi Tiêu Chiến đặt ly nước trước mặt Tiêu Chinh, thân ảnh nho nhỏ 0520 xuất hiện ở cửa.
Đẩy cửa ra, 0520 liền nghiêng người lui sang một bên, nhường đường cho người phía sau.
Khi Vương Nhất Bác xuất hiện ở cửa, Tiêu Chinh đương bưng ly nước chuẩn bị uống bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên soái Đế quốc sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh nhạt khó có thể tiếp cận.
Mùi bùn khô nứt nẻ đột nhiên tàn phá bừa bãi trong phòng. Hình thành như mũi tên xông về phía Vương Nhất Bác.
Căn phòng vốn oi bức đột nhiên phủ một lớp sương lạnh mỏng manh, Tiêu Chiến ngửi được mùi tuyết mùa đông ngước mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Bởi vì đi ra gặp khách nên vị Alpha trước mặt đã thay đổi một thân áo sơ mi trắng sạch sẽ, làm cho khí chất trong trẻo lạnh lùng của hắn thêm vài phần thuần khiết. Chỉ là hắn vừa đỡ hơn một chút, vận dụng tin tức tố như thế thật sự được không?
Hai tay Tiêu Chiến buông bên cạnh siết chặt, cho dù tin tức tố của Vương Nhất Bác không nhằm vào cậu, nhưng vẫn làm cho thân thể cậu nhũn ra.
Tiêu Chinh chợt nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mùi bùn bị xua tan, trong nháy mắt đã bị đông tuyết lạnh lùng thay thế.
Vương Nhất Bác nhìn lướt qua tiểu omega của hắn đang đứng bên cạnh, thấy hai gò má cậu chỉ có chút hồng nhuận, cũng không có gì khác thường mới yên lòng.
Đi tới trước mặt Tiêu Chinh, mở miệng qua loa: "Đại hoàng tử hôm nay sao lại rảnh mà tới đây?"
Nhìn Vương Nhất Bác mới so đấu tin tức tố với gã xong, mặt không đổi sắc hành động cũng tự nhiên. Tiêu Chinh ý thức được suy đoán trước đó cho rằng tinh thần trì của hắn bị tổn thương có thể không chính xác lắm, trong lòng không khỏi hoài nghi, thật sự chỉ là bị thương nhẹ?
"Nguyên soái trở về đã lâu, phụ hoàng vẫn rất nhớ nhung, lần này cố ý để cho ta đến xem Nguyên soái khôi phục như thế nào. Hiện giờ xem ra, Nguyên soái đã không còn gì đáng ngại rồi."
"Tạ Bệ hạ nhớ thương, cũng cảm tạ Đại hoàng tử nhường nhịn." Lúc Vương Nhất Bác nói lời này, biểu tình trên mặt rất nhạt, cũng nghe không ra có bao nhiêu tôn kính, hắn lạnh lùng mở miệng, trông cực kỳ có lệ.
Tiêu Chiến thêm một ly nước đặt lên bàn cho hắn, Vương Nhất Bác thuận thế nhìn về phía cậu: "Muốn uống nước cam vàng."
Đột nhiên bị đối phương làm nũng, Tiêu Chiến có hơi sửng sốt hơi sửng sốt, sau khi hiểu được liền vội vàng nói: "Được, chờ em một chút."
Nói xong liền mang theo 0520 đi vào phòng bếp.
Tiêu Chinh không hiểu nước cam vàng là cái gì, trong mắt nổi lên kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến rời đi. Quay trở lại liền chống lại đôi mắt màu hổ phách trong suốt lạnh lùng vắng vẻ của Vương Nhất Bác, trong lòng hồi hộp, luôn cảm thấy đối phương là cố ý.
Mà lúc này Vương Nhất Bác cụp mắt lại: "Mục đích hôm nay Đại hoàng tử tới đây đã đạt được chưa?"
Tiêu Chinh hừ lạnh một tiếng: "Không hổ là Nguyên soái, ba ngàn đại quân toàn quân bị diệt, ngài vậy mà có thể toàn thân trở ra. Không biết Nguyên soái đã từng nghĩ tới, làm sao giải thích chuyện này với công chúng với Đế quốc chưa, ngài sẽ không cho rằng phụ hoàng không truy vấn chuyện này rồi cứ như vậy mà trôi qua chứ?"
"Chưa bao giờ nghĩ như vậy, về phần giải thích...." Vương Nhất Bác nhếch khóe môi, khí chất vốn đã lạnh nhạt, trong nháy mắt phát huy cực đại, giống như gió mùa đông sâu thẳm, thổi đến mức Tiêu Chinh cảm giác đau lồng ngực: "Ngoại vực dị chủng bại lui, biên cảnh còn an toàn, chính là lời giải thích của ta, không biết trả lời như vậy, Đại hoàng tử có hài lòng chưa."
Tiêu Chinh mặt hoàn toàn đen xuống, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác tràn đầy hận thù, Vương Nhất Bác đối với gã bây giờ mà nói, hoàn toàn thuộc loại tồn tại gã hận muốn chết, không thể để hắn tồn tại như vậy.
Ngay khi gã không phục mà muốn vận dụng tin tức tố, đột nhiên một mùi cam ngọt ngào chua chua bay tới.
Tiêu Chiến đẩy cửa vào phòng, trong tay bưng khay, trên khay là một ly chất lỏng màu cam, mùi cam dễ ngửi chính là từ bên trong bay ra.
Nước mứt cam vàng thêm vài viên đá, xuyên thấu qua ly thủy tinh dưới ánh mặt trời làm nổi bật, chiếu ra màu sắc đẹp mắt, miệng ly điểm xuyết một mảnh lá bạc hà màu xanh biếc, càng thêm mát mẻ.
Tiêu Chiến đặt nước cam vàng trước mặt Vương Nhất Bác: "Lạnh đấy, uống ít thôi."
Vương Nhất Bác đưa tay cầm lấy ly, đáp một tiếng: "Được." Khi thanh âm hạ xuống, ngước mắt nhìn Tiêu Chinh: "Xin lỗi, thất lễ rồi."
Không đợi Tiêu Chinh phản ứng, hắn đã tự mình đặt ly lên môi, nước cam vàng mát lạnh lại chua chua ngọt ngọt, làm dịu cổ họng khô khốc của hắn. Vị thanh nhuận ngọt ngào rất vừa vặn trong mùa này, buông ly xuống, Vương Nhất Bác lộ ra vẻ thỏa mãn.
Tiêu Chinh đối diện bỗng nhiên ngồi không nổi, đứng lên: "Nguyên soái nếu đã chuyển biến tốt đẹp, ta nghĩ phụ hoàng cũng có thể an tâm, Tứ đệ chăm sóc Nguyên soái cho tốt."
"Ta sẽ làm vậy, Đại hoàng huynh."
Tiêu Chinh nghe vậy nhìn Tiêu Chiến vẻ mặt nhu thuận cười với gã, cơn buồn bực trong lòng càng nồng đậm, xoay người mang theo tùy thị, đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.
Từ nhà gỗ đi ra, nhiệt độ oi bức đánh thẳng vào mặt, làm cho Tiêu Chinh ở chỗ này bị một bụng tức giận lại càng khó chịu. Lông mày nhíu lại, liếm qua cánh môi khô khốc, bất giác nhớ tới ly nước cam vàng Vương Nhất Bác cầm trong tay. Cổ họng bất giác nuốt xuống, âm trầm nhìn phủ Nguyên soái đóng chặt cửa lớn.
Tứ đệ của gã, hình như cũng không giống trước kia.
Tiêu Chinh vừa đi, Tiêu Chiến liền vội vàng đi tới xem tình huống của Vương Nhất Bác: "Thế nào rồi, anh có khỏe không?"
Nghe vậy, Vương Nhất Bác che môi ho khan một tiếng, màu môi vốn nhạt nhẽo, không biết là vì đá hay là bởi vì nguyên nhân thân thể mà lộ ra màu đỏ yêu diễm, tăng thêm vài phần diễm lệ.
"Không có việc gì, không cần lo lắng." Đối phó với Tiêu Chinh, cho dù thực lực của hắn chỉ khôi phục một phần ba cũng đủ rồi.
Xem nhẹ từng trận đau đớn trong tinh thần trì, hắn đưa tay cầm lấy ly, uống một ngụm nước cam vàng chua ngọt, đè xuống tanh ngọt cuồn cuộn trong cổ họng.
Thấy đối phương dường như thật sự không có việc gì, Tiêu Chiến mới thở phào nhẹ nhõm: "Bữa sáng tôi đã làm xong rồi, đi ăn đi."
Nếu không phải Tiêu Chinh đột nhiên đến thăm, lúc này bọn họ đã ăn sáng xong rồi.
Vương Nhất Bác gật đầu, chống người đứng lên, Tiêu Chiến theo bản năng nhận lấy cái ly trong tay hắn, đỡ lấy cánh tay hắn.
Trong nháy mắt được đỡ lấy, thân thể Vương Nhất Bác cứng đờ, phản ứng khác thường khiến tiểu omega ngước mắt lên, đôi mắt màu nâu nhạt lộ ra tia ấm áp: "Cám ơn."
Hai má Tiêu Chiến lại nóng lên, cậu chỉ cảm thấy cho dù Vương Nhất Bác thoạt nhìn không có việc gì, nhưng bên trong không biết đang phải nhẫn nại thống khổ như thế nào, trong lòng liền nhịn không được muốn đối tốt với hắn một chút.
Chỉ là bị nhìn như vậy, cảm giác tê dại trong lòng lại không khống chế được xuất hiện, không tự nhiên gật gật đầu: "Không cần khách khí."
Thanh âm mềm mại từ trong miệng tiểu omega truyền ra, làm cho Vương Nhất Bác có một loại xúc động rất muốn ôm cậu.
Tiểu omega thơm thơm ngọt ngào, ôm lên hẳn là cũng mềm mại nhỉ?
Vành tai Vương Nhất Bác vụng trộm đỏ lên, nhẹ nhàng mím thẳng khóe môi, đôi mắt rơi xuống mái tóc của Tiêu Chiến.
Dịu dàng giống như ánh nắng mặt trời tháng tám.
Nóng bỏng và ấm áp.
Hết chap 23.