4.
Khương Dung dẫn chúng tôi đến một câu lạc bộ. Vừa bước vào, tôi đã bị choáng ngợp bởi luồng không khí đầy màu sắc.
Quá tệ.
Đối với tôi, một người quen với không khí trong lành của thiên nhiên, phản ứng bài trừ của tôi nhạy cảm hơn gấp mười lần.
Châu Hinh hả hê nói: "Dung Dung, nhìn bộ dạng của Khương Ly thật buồn cười, vẫn cố tình đi theo."
Chung Kiêm Hà muốn đưa tôi đi tìm chỗ nghỉ ngơi, Khương Dung cướp lời nói: "Kiêm Hà, trước tiên hãy đi gặp bạn của tôi đi. Tôi sẽ cho người đưa Khương Ly lên lầu nghỉ ngơi."
Châu Hinh nghe nói sẽ gặp bạn của Khương Dung, vui mừng khôn xiết, lại trang điểm thêm một chút: "Đúng vậy, trước tiên hãy đi gặp bạn của Khương Dung, đừng để họ đợi lâu."
Rất nhanh, có người đến dẫn tôi đi.
Người đàn ông kia có hơi thở nồng nặc, nắm tay tôi nhưng bị tôi tránh né, không vui nói:
"Khương tiểu thư, cô đi theo tôi"
Theo anh ta đi một đoạn, tôi vẫn nắm chặt cây gậy mù trong tay, phớt lờ anh ta và để ý xung quanh xem có chỗ nào lạ không. Anh ta dường như lẩm bẩm chửi rủa một câu, gõ cửa một cái, rồi rời đi. Có người bước ra từ cửa, nhìn thấy tôi thì khựng lại, "Chậc" một tiếng:
"Không nhìn thấy à? Chậc, thú vị hơn rồi."
Không biết ai đã đẩy tôi một cái, rồi lập tức đóng cửa lại. Trong phòng có bốn người, vừa vào đã bảo tôi ngồi cùng họ uống rượu. Tôi gõ gậy chống một cái, dần dần thích nghi với không khí hỗn tạp ở đây, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười:
"Các anh muốn tôi cùng ngồi uống rượu?"
"Cô gái nhỏ, đến đây. Uống ba ly rượu với tôi, tôi cho cô một nghìn tệ. Chắc chắn cao hơn lương của cô rồi."
"Ừ, nếu uống vui thì tôi thêm hai nghìn nữa."
Người còn lại không nói gì. Có người xông tới muốn động tay động chân, đều bị gậy mù của tôi chặn lại.
Tôi đi đến chỗ người đàn ông đang ngồi im lặng ở góc phòng. Người đàn ông này có khí tức không tệ, không khó chịu, chỉ là thoang thoảng mùi buồn bã, thật là kỳ lạ.
"Trán anh đầy đặn, nhưng cung phu thê lại tối tăm vô cùng, rõ ràng là đã nảy sinh nhiều hiểu lầm, tình cảm đang dần đi đến hồi kết. Tuy nhiên, vì người yêu anh đã dành trọn tình cảm cho anh từ thuở thiếu thời, cho đến nay vẫn còn giữ lại một chút tốt đẹp nên mới miễn cưỡng không đứt gánh. Nhưng nhìn tình hình, chắc chắn không thể kéo dài quá một tháng."
"Dù tình yêu sâu đậm đến đâu cũng không thể bù đắp được những hố sâu tích tụ nhiều năm."
Mọi người xung quanh đều im lặng, ngay sau đó là tiếng cười vang lên.
"Cô gái nhỏ, không muốn uống thì đừng uống, sao lại nói bậy về chúng tôi? Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm."
"Chắc là những người mù đều quen thuộc với việc bói toán rồi."
"Chậc, Lương tổng, người này đã lừa anh rồi, sao anh lại không nói gì?"
Tôi bình tĩnh nhìn họ.
Lương Quý Thanh đột nhiên lên tiếng:
"Tôi và Niệm Niệm sẽ không ở bên nhau sao?"
Tôi khẳng định:
"Không. Tuy nhiên, tương lai biến đổi trong chớp mắt, ai có thể nói chắc được?"
Im lặng một lúc, Lương tổng cảm ơn:
"Phương tổng, Liên tổng, Lưu tổng, nếu các anh muốn chơi, thì tôi sẽ tìm mấy chỗ khác. Nhưng cô gái nhỏ này... Thưa ngài, tôi đã nhận một món nợ ân tình từ cô ấy."
Điều này khiến tôi có chút tán thưởng: "Không tệ, trên đời này có rất nhiều người muốn mắc nợ tôi, anh phải trân trọng."
Lưu Bôn không tin, cười khẩy:
"Vậy cô nói xem tôi có gì?"
Liếc nhìn một cái: "Sắc mặt ông tích tụ nhiều khí bệnh, mất cân bằng thủy thổ, rõ ràng là có vấn đề về gan. Mỗi tối đều rất đau phải không? Nếu tiếp tục không đi khám, e rằng đã muộn. Ông không phải cũng muốn nhìn thấy cảnh con gái mình kết hôn sao?"
Liên Vận vừa định lên tiếng.
"Có bệnh thì phải chữa, tôi có thuốc. Một thang năm mươi vạn, có thể bán."
Mặt Liên Vận lập tức tái mét, chửi bới: "Nói nhảm! Tôi không có!"
Phương Hải Toàn đang định chế nhạo thì thoáng thấy vẻ mặt bất an của Lưu tổng: "Lão Lưu, chẳng lẽ..."
Biểu hiện do dự của Lưu Bôn đã bộc lộ sự thật. Đối với chuyện sức khỏe, cảm nhận của bản thân là rõ ràng nhất.
"Sư phụ, ngài thật thần kỳ, xin hãy cứu tôi." Lưu Bôn rất hoang mang, suýt nữa đã quỳ xuống.
"Tôi không phải là bác sĩ. Nhưng nếu ông chịu quyên góp xây hai trường học ở vùng núi Tây Nam thì có lẽ sẽ có chuyển biến."
Lưu Bôn gật đầu như giã tỏi: "Đừng nói hai cái, nếu có thể khỏi bệnh, tôi nguyện xây năm cái trường học."
Thương nhân theo đuổi lợi nhuận. Nhưng nếu mất đi mạng sống, tiền nhiều thì có ích gì?
Tôi đưa ra một số điện thoại: "Ông đi tìm Tống Tất Thành, nói tôi bảo ông đi khám bệnh. Sau khi xong việc, tôi sẽ cho con trai của ông ấy xem tướng một lần."
"Gia chủ của thế gia y học Trung Hoa, Tống Tất Thành? Dù là tôi cũng chỉ gặp vị đại nhân vật này hai năm trước khi đến bái phỏng Tống gia một lần. Ông ấy vẫn chưa gặp chúng tôi. Làm sao có thể, rốt cuộc ngài là ai?" Sắc mặt Liên Vận tái mét, người không biết còn tưởng là Diêm Vương đến rồi.
Phương Hải Toàn đã thay đổi vẻ mặt, nói một cách thành khẩn: "Đừng quan tâm là ai, đó không phải là chuyện ông có thể hỏi. Sư phụ đã hạ cố gặp chúng ta một lần, ông còn thiếu lễ tiết như vậy. Liên Vận, tôi thật là mù quáng khi làm bạn với ông. Từ nay tôi sẽ đoạn tuyệt với ông!"
Liên Vận trừng mắt nhìn Phương Hải Toàn: "Sư phụ, vừa rồi là lỗi của tôi, ngài rộng lượng tha thứ cho tôi."
Người này có nhiều lỗi nhỏ, nhưng không có lỗi lớn. Vẫn còn có khí tức vàng ẩn hiện, cũng là do người thân trong nhà đã làm việc thiện trong nhiều năm: "Quyên góp 1 triệu tệ cho tổ chức từ thiện, cũng không phải là không thể bù đắp. Tôi rất tốt bụng, thật đấy."
Liên Vận thì sao mà không đồng ý được, lại ho một tiếng: "Sư phụ, thuốc vừa rồi ngài nói, còn có thể bán cho tôi không?"
"Một trăm vạn tệ một miếng, mười miếng là khỏi." Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, "Chuyển tiền vào tài khoản của tôi là được."
Liên Vận cau mày, cũng chỉ có thể chấp nhận. Phương Hải Toàn mang đĩa trái cây trên bàn đến, nịnh nọt vô cùng: "Sư phụ, cái này, có thể cho tôi mười miếng không? tôi, tôi có một người bạn."
"Cậu thì, bốn trăm vạn mười miếng, giao hàng tận nơi là được."
Phương Hải Toàn ngạc nhiên: "Sư phụ, tôi và Liên Vận thực sự quan hệ không tốt. vừa rồi tôi vốn định ngăn cản anh ta, đáng tiếc."
Liên Vận:...
"Ba trăm năm mươi vạn mười miếng."
Liên Vận lại mắng chửi một trận: "Lão Phương, dù ta có bỏ bỏ ra 10 triệu thì cũng đái xa hơn ngươi."
Lưu Bôn lấy lại tinh thần, ở một bên lên tiếng: "Sư phụ đã giúp chúng ta nhiều như vậy, vậy chuyện hôm nay tính trên đầu chúng ta. Nhưng lại có kẻ dám hại ngài thì sao có thể chịu được?"
Những người có mặt đều là người tinh ranh, không ai không hiểu ý của Lưu Bôn. Sau khi đồng tình một vài câu, cửa phòng khách đột nhiên mở ra. Khí tức màu đỏ vàng quen thuộc xông thẳng vào, mơ hồ có thể thấy Trì Chúng đứng ở cửa nhìn tôi một cách lo lắng.
"Khương Ly, tôi chỉ là lơ là em một chút, sao em lại chạy đến đây?" Giọng nói của Trì Chúng ôn hòa, nhưng nghe kỹ thì có thể cảm nhận được sự cứng rắn và lạnh lùng không thể nói thành lời, nhắm vào những người khác trong phòng.
Lưu Bôn đang định giải thích. Tôi đã chạy vội đến, ôm chầm lấy Trì Chúng:
"Huhu, em sợ quá. Cũng không biết vì sao lại bị người ta đưa đến đây. Họ còn bắt em uống rượu. Nếu em không uống thì..."
Khí tức trên người Trì Chúng dường như lạnh hơn một chút: "Tôi biết rồi."
Liên Vận định nói gì đó nhưng bị Phương Hải Toàn đẩy ra như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng tôi thầm khen ngợi, giảm giá thêm 50 phần trăm cũng không thành vấn đề. Liên Vận, cái tên ngốc nghếch đó, lại tăng thêm năm trăm vạn nữa.
Trì Chúng không còn ở trong phòng nữa, nhưng rõ ràng đã ghi nhớ những người này. Anh ấy kéo tay tôi ra ngoài, lúc này mới nói: "Em sao lại đến đây? Nơi này đông người, lỡ bị thương thì sao?"
"Em đến đây cùng bạn. Sau đó họ đi gặp bạn bè rồi bỏ em ở đây." Làm nũng là cách dễ khiến người ta thương nhất.
Quả nhiên, giọng điệu trách móc ban đầu của Trì Chúng lập tức thay đổi: "Đưa điện thoại cho tôi."
"Tôi đã cài số của mình thành phím tắt. Lần sau em tìm tôi đầu tiên là được."
"Như vậy có được không? Bất cứ lúc nào cũng được? Nếu anh có hẹn thì sao?"
Giọng nói của Trì Chúng dịu dàng: "Không sao, bất cứ lúc nào cũng được." Dòng khí tức màu đỏ, vàng bao phủ lấy tôi. Cái này, cái này công đức sát khí là pha rượu hả? Trời ơi, chóng mặt quá.
5
Trì Chúng bảo tôi đợi ở tầng dưới. Anh ấy chỉ nói chuyện với bạn bè đôi câu là có thể đi được.
Tôi đứng ở góc cầu thang, ngắm nhìn những luồng khí quyện vào nhau và thực sự đã nhìn ra một số bí quyết.
Địa điểm của quán bar này không tồi, phong thủy tốt, âm dương hài hòa, ngũ hành sinh sôi nảy nở, thuận lợi cho việc giao lưu giữa con người. Điều thú vị hơn nữa là không hề bày biện bất kỳ thế cục chiêu tài nào để phá vỡ sự cân bằng. Vây nên cũng không khó hiểu khi nó lại trở thành một trong những quán bar nổi tiếng ở Kinh Hải.
Nói một cách trực quan thì những luồng khí hỗn tạp cuối cùng sẽ hội tụ về một nơi để được thanh lọc, giữ lại sự tinh khiết, không gây hại cho khách hàng.
Ổn. Có thể cho bảy điểm.
"Khương Ly, sao cậu lại chạy đến đây? Chúng tớ vừa rồi còn đang tìm cậu. Nhân viên nói cậu tự mình rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, không biết đã vào phòng nào. Chẳng lẽ là đã tìm được mục tiêu, nên đi qua để lấy lòng?" Châu Hinh không khách sáo nói.
Bên cạnh cô ta là Khương Dung và những người khác đến trễ.
Khương Dung dường như có chút ngạc nhiên, nhưng đã che giấu rất tốt: "Khương Ly, nếu cậu thật sự muốn đi dạo thì cũng nên nói với chúng tớ, nếu không chúng tớ sẽ lo lắng."
Một vẻ ngoài quan tâm đến tôi.
"Dung Dung, đây là bạn cùng phòng của em? Mới nhỏ tuổi đã có tâm tư như vậy, sau này nên tránh xa cô ta ra." Người nói là một công tử khoảng hai mươi tuổi, bên cạnh có mấy thằng đệ tử, cũng chẳng thèm để ý đến việc có phải nói trước mặt tôi hay không.
Châu Hinh tiếp lời: "Sầm thiếu đã nói rồi. Dung Dung, hay là chúng ta về rồi báo cáo với giáo viên chủ nhiệm, cứ để cô ấy chuyển sang phòng khác đi."
Khương Dung uyển chuyển nói: "Châu Hinh, Khương Ly cô ấy có thể không nghĩ nhiều như vậy đâu. Chúng ta là bạn cùng phòng."
"Bạn cùng phòng thì sao? Người tốt thường bị kẻ xấu bắt nạt. Chúng ta không nên cổ xúy cho những điều xấu xa."
Tôi bật cười, quả nhiên là người tốt thường bị kẻ xấu bắt nạt.
Sầm thiếu thấy vậy, nói: "Dung Dung, em đúng là quá lương thiện rồi. Anh trai em giao phó cho tôi chăm sóc em trong thời gian anh ấy đi Thượng Hải bàn chuyện làm ăn. Làm sao tôi có thể để người như vậy ở bên cạnh em được?"
Anh ta đưa ra điều kiện, cho tôi mười vạn để tôi không quấy rầy Khương Dung nữa. Anh ta cũng sẽ sắp xếp cho tôi chuyển phòng ký túc xá.
Ngay trước mặt mọi người, một người đàn ông cầm chai rượu, không biết từ đâu chui ra, tiến đến định nắm tay tôi: "Em gái, sao em lại chạy rồi? Vừa rồi không phải đã nói sẽ cùng anh về nhà à?"
Anh ta say xỉn, nói những lời không hay ho, trong mắt một số người thì càng chứng minh cho hành vi không đúng mực của tôi.
"Quả nhiên là kẻ xấu xa, ôi trời, trường học của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị loại người này làm mất thanh danh."
"Có thể là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm gì? Rõ ràng như vậy rồi, mắt còn không nhìn thấy nữa. Thật lợi hại."
Sầm thiếu xua tay không muốn ở lại, định dẫn đám người Khương Dung chuyển sang chỗ khác. Cũng không ai đi ngăn cản hành động của gã say rượu.
Khi gã say rượu định bắt tôi đi bằng vũ lực thì Trì Chúng xuất hiện ở cầu thang, ánh mắt lạnh lùng: "Anh đang làm gì vậy?"
Sầm thiếu ngẩng đầu, biểu hiện thay đổi: "Tam gia, anh hôm nay cũng ở đây sao? Sao không ai báo cho em một tiếng?" Anh ta nói với giọng điệu nhiệt tình, trong lời nói nịnh nọt lại mang theo một chút tôn kính.
Châu Hinh lẩm bẩm: "Sầm thiếu, người này là ai vậy? Chẳng lẽ là thích Khương Ly à?"
"Im ngay!" Sầm thiếu tức đến nỗi trán giật giật, "Tam gia là người như thế nào mà cô có thể tùy tiện bình phẩm?"
Tôi vui vẻ tận hưởng khi nhìn thấy thái độ khác biệt đến nực cười của những người này đối với tôi và Trì Chúng.
Nói đến việc tôi hút, khà khà, hưởng ké nhiều công đức và sát khí của Trì Chúng như vậy, vận may gần đây thật không tệ. Ngay cả khi bản thân không ra tay, cũng có thể bình an vượt qua mọi khó khăn nhỏ.
Khương Dung nhìn Trì Chúng với ánh mắt thay đổi nhanh chóng, từ ngạc nhiên đến thích thú. Sầm thiếu bực bội: "Nếu biết trước vị thần giữ cửa này sẽ đến, dù thế nào cũng không tổ chức trò này. Mỗi lần gặp anh ta thì chắc chắn sẽ bị ông già mắng."
Gã say rượu liếc nhìn xung quanh, cố gắng giả vờ phát điên để bắt người đi. Vệ sĩ bên cạnh Trì Chúng lập tức nắm lấy cổ tay gã ta, đè lên tường.
Khương Dung mỉm cười: "Trì Tam gia, tôi là người Khương gia..."
Trì Chúng không thèm liếc nhìn. Một phần công đức sát khí không rõ ràng đã tách ra và rơi vào tay tôi. Anh ấy nắm tay tôi rời khỏi quán bar.
Trước khi đi, tôi quay lại nhìn. Trong lúc Khương Dung không hài lòng và ghen tị với tôi, có vẻ như có một luồng sát khí nặng nề lóe lên ở tầng ba.
Vẫn có chút tiến triển.
Trong lúc vui mừng, Trì Chúng bảo tôi lên xe để đưa tôi về trường.
Trì Chúng: "Lần sau đừng đến đây nữa. Dù có là bạn cũng vậy."
"Không phải vì em, mà là nơi này không phù hợp với em."
Tôi cúi đầu "vô hồn", dè dặt nói: " Ừm. Tam gia, em hiểu rồi, em không nên đến đây."
"Họ cũng không chào đón em."
Trì Chúng sững lại: "Khương Ly, đừng quan tâm đến những gì họ nói. Cứ làm chính mình là được."
Cảm ơn, nhưng tôi không cần những lời sáo rỗng như vậy*.
*好土的鸡汤 (Hǎo tǔ de jītāng): những từ, những câu, hoặc những bài báo mang tính triết lý nhưng sáo rỗng.
"Thật sao? Tam gia nghĩ như vậy hả?" Tôi không nhịn được lại nhào tới, dựa vào vai anh ấy. Thật thơm. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, mục tiêu trở thành đệ nhất thiên sư từ trước đến nay sẽ sớm được thực hiện.
Trì Chúng ho khan, có lẽ cũng đã quen với việc tôi luôn "đánh lén" nên càng không nỡ đẩy ra.
"Vừa rồi Khương Dung nói chuyện với anh, sao anh không trả lời vậy?" Tôi thầm thì hỏi.
Trên người Khương Dung có vận khí của tôi, coi như là một nửa tôi. Theo lẽ thường thì phải được mọi người yêu mến. Trì Chúng không thèm trả lời, chẳng phải là...
"Ai?"
"Bạn cùng phòng của em, Khương Dung."
Trì Chúng ngập ngừng: "Cô ấy nói chuyện với tôi à?"
"Anh không thấy à?"
Trì Chúng gật đầu.
"Thêm nữa, Khương Ly, em không cần phải bắt chước họ gọi tôi là Tam gia. Ở nhà tôi là con út. Chỉ có người ngoài mới gọi tôi là Tam gia. Em có thể gọi tôi..."
" Trì, anh Trì,?" Tay Trì Chúng nắm chặt vô lăng cứng đờ, thở ra một hơi không tự nhiên: "Cũng được.”
6.
Trì Chúng vốn muốn đưa tôi về nhà anh ấy nghỉ qua đêm rồi ngày mai sẽ đến trường giúp tôi đăng ký kí túc xá riêng.
Tôi không nghi ngờ khả năng của anh trong chuyện này, chỉ là.
Tối nay tôi còn hẹn.
Nếu không đi thì sẽ mất rất nhiều tiền!
Sau khi chia tay ở trường, tôi đứng đợi ở lề đường rồi lên một chiếc Rolls-Royce.
Trên đường đi, Trì Chúng đột nhiên gọi điện tới: “Em đã đến kí túc xá chưa?”
Lòng tôi đã đến rồi thì tính sao?
“Ừm? Sao em không nói gì, có gặp khó khăn gì không?”
Tâm trí linh hoạt, tôi nhìn sang người quản gia đang ngồi ở ghế phụ phía trước: “Chào dì ạ, dì làm việc vất vả rồi.”
Quản gia:?
Tôi:!
Quản gia cao một mét chín, giọng khàn khàn: “Không, không vất vả, phục vụ học sinh thôi mà?”
“Anh Trì, em đã đến kí túc xá rồi. Anh không cần lo cho em. Em sẽ tự chăm sóc bản thân.” Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, Trì Chúng nhàn nhạt đáp lại, nhưng vẫn chưa cúp máy.
Sao không cúp máy đi chứ!
“Anh có thể nói chuyện với cô quản lý kí túc xá của các em được không?”
Tôi dịch chuyển điện thoại.
Quản gia lắc đầu điên cuồng, ánh mắt kinh hoàng, nhưng vẫn buộc phải trả lời: “Ai tìm tôi vậy? Bà già này đang bận lắm, có gì thì nói nhanh đi.”
Tôi không nhịn được giơ ngón cái lên.
Diễn viên giỏi, có năng khiếu.
“Chào dì, xin lỗi đã làm phiền. Có thể nhờ dì chăm sóc cho Khương Ly không? Không biết dì có cần gì không, cháu ở đây gì cũng có.”
Không hổ là Tam gia, hào phóng thật.
Quản gia vội vàng nói về son môi, sữa rửa mặt và tinh chất, sau đó đưa địa chỉ kí túc xá, Trì Chúng mới cúp máy.
Quản gia vẫn còn hơi hoảng hốt: “Khương thiên sư, lần sau đừng để tôi làm chuyện này nữa. Tôi không giỏi mấy chuyện này lắm.”
“Không giỏi ở đâu cơ?” Tôi chớp mắt, “Tôi suýt nữa đã gọi ông là dì rồi.”
Tài xế không nhịn được cười to.
Khi đến biệt thự của Thôi gia, đã có người đang đợi ở bên ngoài.
Công việc này là do lão gia hoả đã nhận giúp tôi, giúp con trai thứ của Thôi gia Thôi lão tiên sinh vượt qua kiếp nạn.
“Khương thiên sư, có cứu được không?” Thôi lão phu nhân quan tâm hỏi.
Tôi khoanh tay: “Có chút khó khăn, nhưng không phải là không thể làm được. Để Thôi thiếu gia theo tôi nửa tháng, tự nhiên có thể hóa giải được kiếp nạn này.”
"Kiếp nạn cụ thể là như thế nào? Chúng ta có cần chuẩn bị trước không?" Thôi lão phu nhân hỏi.
Thôi lão tiên sinh mặc dù không hỏi nhưng nhìn cũng rất muốn biết: "Cái này khó nói. Nếu nói ra cách thì không còn tác dụng nữa. Tuy nhiên mọi người cũng đừng quá lo lắng. Thôi gia làm việc thiện trong nhiều năm, nhất định sẽ gặp nhiều may mắn."
Bài học đầu tiên mà lão gia hoả dạy tôi là muốn trở thành một đại thiên sư đủ tiêu chuẩn, nhất định không được nói chuyện quá rõ ràng, bao gồm cả việc thương lượng giá cả. Tiền công được định giá rõ ràng, bao giờ cũng không bằng tiền công được trả theo cảm tính.
Thôi Trạch Tứ vẫn không nói gì, lúc này mới phản ứng lại và tỏ ý không muốn đi theo tôi: "Đây là loại thiên sư gì vậy, trông không đáng tin chút nào."
Thôi lão phu nhân mắng cậu ta thiếu lễ phép: "Khương thiên sư đừng giận, Trạch Tứ bị tôi chiều hư rồi. Bình thường nó có làm gì không tốt, cứ việc dạy dỗ nó."
"Không sao, trẻ con mà, nghịch ngợm một chút cũng bình thường. Bây giờ tôi có chuyện muốn nói riêng với Trạch Tứ có tiện không?"
"Tất nhiên là tiện!"
Căn phòng nhanh chóng chỉ còn lại tôi và Thôi Trạch Tứ. Cậu ta vẻ mặt khó chịu: "Cô muốn nói gì?"
Tôi dựa vào ghế: "Để tôi nghĩ xem, cậu không phải thích hoa khôi của trường cậu sao, tôi có thể giúp cậu."
Thôi Trạch Tứ hoảng sợ: " Sao cô biết chuyện này?
Tôi chưa nói với ai cả."
Tôi nhún vai: “Cậu nghĩ là tại sao?"
Khi rời đi, Thôi Trạch Tứ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, khiến Thôi lão tiên sinh và Thôi lão phu nhân có chút ngơ ngác. "Ngày mai nhớ lên đường." Tôi vẫy tay, lên chiếc Rolls-Royce trở về trường.
Đám người Châu Hinh đã trở về, khi nhìn thấy tôi bọn họ đương nhiên cũng không có vẻ mặt tốt. Tôi cũng lười nhìn họ. Dù sao bây giờ tôi là "người mù".
Giữa đêm, Châu Hinh đột nhiên hét lên. Cứ khăng khăng nói rằng ký túc xá có rất nhiều người.
Khương Dung an ủi vài tiếng, cô ta mới yên tâm ngủ lại.
Kết quả chưa được bao lâu, cô lại hét lên, lặp đi lặp lại vài lần. Sắc mặt Khương Dung cũng không vui lắm. Những người khác cũng không nhìn thấy gì. Chỉ có cô ta ở đây phá giấc ngủ của người khác.
Cô ta nhìn tôi, cho rằng tôi đang giở trò.
"Bằng chứng đâu?"
"Dựa vào việc cậu ghen tị vì tôi cướp mất vị trí của cậu. Vậy nên cậu đã dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để hại người."
Tôi cau mày: “Châu Hinh, tôi vốn tưởng cậu chỉ ngốc thôi, ai ngờ cậu lại mê tín dị đoan tới vậy. Tuy nhiên, đã là bạn cùng phòng một thời gian, tôi nghe nói, đọc những giá trị cốt lõi của Xã Hội Chủ Nghĩa có thể tránh tà. Cậu thử xem sao?"
Châu Hinh không có bằng chứng, thêm vào đó đêm khuya mọi người đều mệt mỏi không thể trút giận được, chỉ có thể nhịn xuống.
Thực ra chỉ là một cách cục vận mệnh răn đe nhỏ, nhiều nhất là khiến người ta gặp ác mộng. Tôi không phải là người nhỏ mọn như vậy. Ai biết đầu óc Châu Hinh có bao nhiêu nước bẩn, lại khiến hiệu quả của cách cục vận mệnh tăng lên.
Trong giấc mơ, dường như nghe thấy tiếng ai đó đang đọc thuộc lòng những giá trị cốt lõi của Xã Hội Chủ Nghĩa. Ồ. Những giá trị cốt lõi của Xã Hội Chủ Nghĩa yyds*!
yyds 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén): có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần”.