Toàn bộ thôn trang đều được bao phủ bởi màn đêm yên tĩnh, tôi chỉ nghe thấy phía trước có tiếng bước chân lạch cạch, cơ thể không chịu sự kiểm soát của tôi, hai con ngươi còn có thể tự chuyển động, nhìn thoáng qua hướng phát ra âm thanh. Đó là một người đàn ông, hắn ta đại khái khoảng bốn mươi đến năm tuổi, mái tóc hoa râm thưa thớt, lưng hơi còng, đôi giày lép xép đã bị mòn đế từ lâu, khập khiễng dẫn tôi đi lên núi. Trên người hắn ta là áo liệm rách mướt, tản ra một mùi hôi thối khó chịu. Thi thoảng hắn còn bất chợt quay đầu lại nhìn tôi cười khà khà, mà hơn thế nữa khuôn mặt của hắn còn mất một mảng thịt lớn, trông thấy là tôi lại sợ đến buồn nôn.
Đi được nửa đường, chim chóc bỗng nhiên bay đi toán loạn như có một sinh vật khủng khiếp nào đó vừa xuất hiện. Cỗ thi thể kia cũng dừng lại, kéo tôi đến bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn xung quanh. Qua một lúc thấy không có gì đặc biệt, hắn mới tiếp tục dẫn tôi lên núi. Trên đường đi, mấy con quạ đen cứ vừa kêu vừa lượn lờ bay trên đầu tôi làm tôi thấy rất không thoải mái. Người ta thường nói quạ đen là biểu tượng của những điều không tốt, tối nay tôi bị cỗ thi thể này dắt đi, mấy con quạ kia còn không ngừng trêu ngươi tôi, chẳng lẽ là muốn tôi làm tôi ngột ngạt đến chết sao? Chờ tôi sống sót trở về, nhất định sẽ vặt hết lông chúng nó, xem chúng còn dám bay vòng vòng trên đầu tôi nữa không. Chưa đi được bao lâu, tôi chợt nghe thấy một tiếng nói vang lên bên tai tôi: "Đừng nói chuyện, đợi lát nữa dừng lại thì đừng có nhúc nhích."
"Cái gì?" Lòng tôi tự hỏi vặn lại, còn chưa kịp có phản ứng gì, trên vai tôi đã bị người ta thoáng vỗ nhẹ một cái. Bị người khác vỗ vai, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau lưng tôi tối đen như mực, không có một ai cả, căn bản cũng không biết là ai đã vỗ vai tôi. Bên tai tôi lại truyền đến tiếng cười khẽ: "Cô bé, nửa đêm quay đầu lại không sợ đó là quỷ vỗ vai sao?"
Nghe hắn nói như vậy, tôi nhịn không được mà mở miệng cười. Nếu như hắn thật sự là quỷ muốn hại tôi thì sao lại tốt bụng nhắc nhở tôi như vậy chứ? Nghe giọng nói của hắn bất quá cũng chỉ hơn hai mươi tuổi là căng, ấy vậy mà hắn lại gọi tôi là cô bé, làm tôi cảm giác hắn thật lớn tuổi. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, lần này tôi bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến nỗi khóc ra tiếng mán. Bởi vì ngay lúc tôi quay đầu lại, tôi nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện một người. Mấu chốt là cô ấy giống tôi y như đúc, cứng nhắc đi theo sát phía sau cỗ nam thi kia. Nhìn người phía trước giống hệt tôi, tôi bèn dùng súc véo thật mạnh vào người mình, cảm thấy thật đau, lúc này tôi mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Con mẹ nó, tôi còn tưởng rằng linh hồn tôi đã lìa khỏi xác rồi cơ. Cơ thể tôi ở đây rồi, vậy cái người đi theo cỗ nam thi kia là ai?
Còn đang suy nghĩ vấn đề này thì cỗ nam thi phía trước đột nhiên quay đầu lại xem tôi có còn ở đấy không. Tôi đứng nguyên tại chỗ, không dám thở mạnh, tim thì cứ thình thịch như đánh trống. Tôi và hắn cách nhau không quá mười mét, xung quanh cũng không có nơi nào để trốn, nếu như bị hắn phát hiện thực ra tôi đang ở chỗ này thì chẳng phải là dê vào miệng cọp sao? Nhưng kỳ quái chính là ánh mắt của hắn không dừng lại trên người tôi mà đảo qua rất nhanh, giống như hắn ta không hề nhìn thấy tôi vậy. Sau đó hắn ta vẫn tiếp tục cười cười với cái người giống hệt tôi kia rồi lại tiếp tục đưa cô ấy đi lên núi.
Nội tâm treo ngược cành cây cuối cùng cũng được thả lòng đôi chút. Chờ bọn họ đi xa, tôi mới kịp phản ứng lại. Không phải lúc trước tôi không thể khống chế hành vi của mình được sao? Tôi thử động đậy chân tay, phát hiện mình đã khôi phục lại bình thường. Nghĩ đến vừa rồi bên tai tôi vang lên một âm thanh, trong lòng tôi cũng hiểu có người đang ầm thầm giúp đỡ tôi.
Liếc mắt nhìn xung quanh, tôi muốn tìm người vừa rồi đã giúp tôi, nhưng xung quanh đều tối đen như mực, không có một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi vù vù và những cành cây đung đưa chập chờn. Tôi thử nhỏ giọng gọi vài câu: "Có ai không? Mới vừa rồi là ai đang giúp tôi đó?"
Tôi gọi vài lần nhưng đáp lại tôi chỉ có tiếng gió vù vù, ngoài ra không còn cái gì nữa cả. Không biết tại sao, tôi cảm giác hắn vẫn còn đang ở đây, chỉ là hắn không muốn gặp tôi nên tôi quyết định trở về nhà. Tuy nhiên tôi rất muốn biết Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết sau khi lên núi đã gặp phải chuyện gì, nhưng bây giờ dù có cho tôi một trăm cái lá gan, tôi cũng không dám quay đầu lại đi theo cỗ nam thi kia để tìm chân tướng sự việc.
Con đường phía sau núi rất ít khi tôi đi, đêm nay trời rất tối, tôi cũng không thấy rõ chúng tôi đi từ đường nào để lên núi. Cứ đi cứ đi, tôi phát hiện hình như mình đang đi nhầm đường. Trông thấy phía trước có mấy ngã rẽ, tôi nhất thời không biết mình nên đi con đường nào. Phía sau núi rất lớn, có rất nhiều con đường đi thông qua đó, nếu chẳng may đi lầm đường, lãng phí thời gian là chuyện nhỏ, lạc vào sau núi mới là chuyện lớn. Truyền thuyết kể rằng khu rừng ở phía sau núi rất cổ quái, cho tới bây giờ đều chưa có người nào còn sống mà trở ra từ nơi đó. Cho nên chỗ sâu nhất phía sau núi chính là cấm địa ở mấy thôn vùng lân cận chúng tôi.
Ngay lúc tôi đang do dự không biết phải làm sao thì tôi chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Đêm hôm khuya khoắt thế này, tại sao lại có người ở đây chứ? Không nghĩ gì nhiều, tôi nhanh chóng chui vào bụi cỏ bên cạnh, nằm rạp xuống đất để che dấu toàn bộ cơ thể chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Xa xa, trên con đường nhỏ phía đối diện có hai người đang đi tới, khoảng cách hơi xa, tôi nhìn không rõ lắm, chỉ biết là một nam một nữ. Tuy không thấy rõ bọn họ là ai, nhưng nghe giọng nói tôi cảm thấy rất quen tai. Chờ bọn họ đến gần, tôi mới cả kinh không thốt nên lời.
Người tới vậy mà lại chính là bà của Tạ Linh Linh và ba của Bạch Tuyết. Hai người bọn họ sao lại ở chỗ này? Hơn nữa lại còn xuất hiện cùng lúc? Tôi thấy bọn họ vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm "Linh Linh", "Tiểu Tuyết", "Linh Linh", "Tiểu Tuyết", hai mắt họ còn không ngừng xem xét bốn phía xung quanh. Xem ra là bọn họ đang tìm người, nhưng mà thỉnh thoảng trong mắt bọn họ lại lóe lên ánh sáng màu xanh lục. Chỉ có con mắt của động vật ở trong đêm mới sáng như vậy, làm gì có người bình thường nào có con mắt như vậy chứ? Thanh âm của bọn họ không lớn mà cũng không nhỏ, nghe không giống như là tiếng tìm người mà giống như là tiếng phát ra từ trong tiềm thức vậy.
Tối nay, những sự việc kỳ lạ liên tiếp xảy ra, tôi so với lúc trước đã bình tĩnh hơn đôi chút, chỉ yên lặng nhìn bọn họ, trong nội tâm biết rõ hiện tại bọn họ đã có chút tà môn, đương nhiên tôi sẽ không ngu mà đi ra ngoài. Theo hướng đi của bọn họ có lẽ là họ muốn đi ra phía sau núi. Đợi đến khi không còn nghe được tiếng của bọn họ nữa, tôi mới xác định mình đã an toàn. Lúc này, tôi mới từ trong bụi cỏ bò ra, chạy dọc theo con đường mà bọn họ vừa mới đi. Nhất định là bọn họ đi từ trong thôn đến đây.
Lúc đi ngang qua một mảnh rừng trúc, tôi dừng chân lại, nhìn khu rừng trúc xanh um tươi tốt, tôi chỉ cảm thấy phong cảnh trước mắt hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi, có lẽ hơi vội vàng nên nhất thời tôi không nhớ nổi. Nghĩ không ra tôi cũng không muốn tiếp tục nghĩ nữa. Tôi vỗ vỗ đầu vài cái rồi tiếp tục chạy về phía trước, cũng may đoạn đường này tôi đã quen thuộc.
Đi vào trong thôn, phía hình như toàn bộ người trong thôn đều đã ngủ hết rồi, chỉ có mỗi nhà tôi là vẫn bật điện sáng trưng. Hơn nửa đêm không ngủ còn bật hết đèn lên làm gì? Tôi lo lắng cho ba mẹ nên không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy cửa đi vào nhà.