Tần Nhượng Thư

Chương 8: Hồng Nhan tâm địa vô năng trắc - Tặc ổ thùy tri hữu cố nhân



Quá nửa tháng chạp, bọn Nhương Thư về đến thành Tế Nam, vui mừng vì gặp cả Hổ Hồng Nhan và hai vệ sĩ. Mẹ của Tào Ưng lâm bệnh nên gã phải lưu lại để chăm sóc, không đi Ngũ Đài sơn như đã hứa. Nay Tào mẫu đã khang kiện, gã lại la cà ở Điền gia trang để chờ Nhương Thư.

Bất Trí thư sinh được chào đón nồng nhiệt, nhưng lại không vui vì thiên niên tuyết sâm chưa có. Cao Trường Toản đành tập trung vào việc bào chế thuốc giải Tiên Trường Vụ. Ông cũng trúng độc nên dùng bản thân để thử nghiệm, rất dễ phát hiện công hiệu!

Nhương Thư thì miệt mài luyện võ, đồng thời chỉ bảo thêm cho người thân. Phần Bạch Thúy Sơn dường như biết rõ phận mình nên chỉ quanh quẩn bên Nhương Thư và Tào Ưng, ít tiếp xúc với bốn vị tiểu thư.

Cổ nhân có câu “Hồng nhan họa thủy”, nhưng trong trường hợp này, vẻ anh tuấn tuyệt luân của Bạch Thúy Sơn lại là nguyên nhân của tai họa. Khổ thay, kẻ sa ngã lại chính là Hổ Hồng Nhan Điền Ngọc Trâm!

Nàng đã có nhiều thời gian gần gũi Thúy Sơn nên bị chinh phục lúc nào cũng chẳng hay. Hơn nữa, số tuổi hai mươi ba của họ Bạch rất khớp với lời tiên đoán của Bố Y Thần Toán. Điều này đã ám ảnh nàng từ tuổi cập kê, chẳng dễ bị xóa nhòa!

Ngọc Trâm vô cùng đau khổ và hổ thẹn với Nhương Thư, nhưng trái tim ngày càng in đậm bóng hình họ Bạch! Trong cảnh tuyệt vọng, nàng đâm ra oán hận Nhương Thư đã cưu mang Thúy Sơn nên việc này mới xảy ra! Hổ Hồng Nhan gầy đi, tính tình càng nóng nảy hơn, mượn cớ bận việc nhà mà tránh cả Nhương Thư lẫn Thúy Sơn, dù môn khách chỉ còn vài trăm.

Có một người hiểu được thầm kín này, đó là cha nàng, Điền trang chủ. Một tối đầu xuân, ông cho gọi trưởng nữ đến thư phòng căn vặn. Ngọc Trâm liền òa khóc và giãi bày tâm sự! Điền Đông Giám thở dài :

- Khi Bạch Thúy Sơn đến đây, ta đã có linh cảm xấu, lo cho Uyển Xuân, nhưng không ngờ nạn nhân lại là con! Thực ra thì Thúy Sơn rất xứng đáng làm rể họ Điền, do tài mạo và gia thế! Gần đây, tin đồn về gốc gác của Nhương Thư đã lan đến Tế Nam, khiến ta rất bối rối! Ơn cứu mạng tuy lớn song không thể sánh với thanh danh dòng họ Điền! Nay ba em con thì đã lỡ, nhưng con là trưởng nữ phải có một cuộc hôn nhân xứng đáng để cứu vãn tình hình! Vả lại, Nhương Thư đã được đến ba mỹ nhân, lẽ nào hẹp hòi đến mức không thể nhường ngươi cho Thúy Sơn? Con cứ yên tâm, tối nay ta sẽ nói chuyện với Nhương Thư!

Ngọc Trâm thờ thẫn quay lại khuê phòng, chẳng hiểu nên vui hay nên buồn!

Nhưng cha con họ Điền không ngờ rằng câu chuyện của mình đã lọt vào tai của một người, Thiết Kình Ngư Tào Ưng. Gã là người thứ hai nhận ra sự phản bội của Ngọc Trâm, luôn âm thầm theo dõi nên đã rình nghe!

Tào Ưng tức lộn ruột, đến phòng Nhương Thư kể lại những gì mình nghe thấy! Chàng trai họ Tần lặng người suy nghĩ rồi nói :

- Đi thôi! Ta ở lại đây chỉ khiến họ thêm khó xử!

Giữa canh tư, hai người âm thầm sách hành lý vượt tường, rời Điền gia trang, đội tuyết mà đi. Trong túi Nhương Thư còn số vàng ngân phiếu do Dạ Quân Tử tặng nên không thiếu tiền mua ngựa mới, cũng như lộ phí dọc đường!

Sáng ra, theo lệ thường, Uyển Xuân đến gọi Nhương Thư dậy, thấy cửa phòng chỉ khép hờ chứ không cài then nàng đẩy cửa vào, ngơ ngác nhận ra tay nải và trường kiếm đều biến mất!

Uyển Xuân vội chạy đi thông báo cho các chị! Cả nhà đổ xô ra, nhưng không có Tào Ưng. Họ đến phòng Thiết Kình Ngư thì phát hiện trên vách có mấy câu nguệch ngoạc :

Lão hiếu danh vong nghĩa

Thiếu hiếu sắc vong tình

Thiển hề! Nhục hề!

Dịch :

Già hiếu danh quên nghĩa

Trẻ ham sắc bội tình

Nông cạn thay! Nhục nhã thay!

Bất Trí thư sinh cười nhạt hỏi Điền Đông Giám :

- Phải chăng tối hôm qua Trang chủ và con gái đã bàn chuyện gì bất nghĩa với Nhương Thư để Tào Ưng nghe được?

Điền Ngọc Trâm hổ thẹn đứng chết trân, không nói nên lời, nước mắt chảy như mưa! Điền Đông Giám thì bối rối nói :

- Lỗi tại Nhương Thư mang Thúy Sơn về đây nên Trâm nhi sa ngã, tâm sự với lão phu! Thiết nghĩ, họ Tần đã có ba, nhường một cho Thúy Sơn cũng là phải đạo!

Đã hiểu ra căn do, ba cô em bật khóc, xỉ vả chị cả. Người nặng lời nhất chính là tam tiểu thư Điền Bạch Cúc :

- Tiểu muội thật xấu hổ khi làm em của hạng gái bất trinh!

Ngọc Trâm thét lên một tiếng, hộc máu té xỉu ngay, được Uyển Xuân và Mã Lan đỡ lấy. Bạch Thúy Sơn thì lạnh lùng mắng vào mặt Trang chủ :

- Lão tưởng ta sẽ vì nhan sắc và tài sản mà ta phản bội Tần đại ca hay sao?

Nói xong, gã về phòng lấy bọc hành lý bỏ đi, chẳng thèm từ giã. Hai ngày sau, Hổ Hồng Nhan hồi phục, nằng nặc đòi xuống tóc quy y cửa Phật. Điền trang chủ không thể ngăn cản, đưa ái nữ đến Thiền Vân ni viện ở cửa Nam thành!

Ba cô con gái kia cũng theo Bất Trí thư sinh đi tìm Nhương Thư. Chàng đã hẹn tử đấu với Lã Tập Hiền vào đầu tháng hai! Thế là mới mùng sáu tết mà Điền gia trang vắng cả tiếng nói cười, chỉ còn lại hai lão nhân đối ẩm. Điền Đông Giám thở dài bảo Triệu tổng quản :

- Lão phu còn mặt mũi nào mà gọi Nhương Thư là rể nữa!

Nhắc lại, Nhương Thư và Tào Ưng ra đi, ghé Vương Ốc Sơn thăm Tào mẫu. Nhương Thư tặng bà ba ngàn lượng bạc và mướn người hầu hạ, rồi mới yên tâm để Tào Ưng đi theo mình.

Chính vì vậy mà Bạch Thúy Sơn đã vượt hai người mà không hay biết. Nhương Thư, Tào Ưng mua ngựa đi về hướng Tây nam, theo đường Tế Châu để đến Nam Dương. Dọc đường, Nhương Thư bỗng hỏi Tào Ưng :

- Ta nghi ngờ Bạch Thúy Sơn là gái giả trai!

Thiết Kình Ngư gật gù :

- Bất Trí thư sinh cũng nghĩ thế, tại hạ bảo thử kiểm tra. Hồi trước Tết, tại hạ vờ vô ý chạm vào ngực họ Bạch, và không hề thấy cộm lớp lụa bó ngực! Chẳng lẽ gã là nữ nhân mà vú xẹp như đàn ông?

Nhương Thư mỉm cười :

- Có thể lắm chứ! Lần sau túc hạ thử sờ hạ thể Thúy Sơn xem sao?

Tào Ưng giật mình, chối đây đẩy :

- Không được! Nếu y đúng là gái thì chết tại hạ! Còn công tử thì lấy Thúy Sơn cũng chẳng sao, vì dường như y cũng yêu mến công tử đấy!

Nhương Thư đỏ mặt :

- Ta đâu thể làm thế!

Chiều mùng tám tháng giêng, hai người đến thành Tế Châu. Không muốn quấy nhiễu gia đình Tất Cung Bảo, Nhương Thư tìm quán trọ, tắm gội, gởi ngựa, rồi đến phạn điếm gần đấy dùng cơm.

Tuyết vẫn còn rơi mù mịt, ai cũng kím mít trong áo, mũ lông, dẫu là bằng hữu cũng phải nhìn kỹ mới nhận ra nhau. Đang ăn, Nhương Thư chợt nghe ba người bàn bên nói chuyện :

- Đáng phục thay Tất Cung Bảo. Con gái bị bắt cóc mà vẫn kiên quyết không giao Bạt Sơn Thần Lựu cho Cưu bang! Sáng nay, lão phu đến Tất gia trang, thấy vợ y khóc lóc thảm thiết không chịu nổi nên bỏ về ngay!

Gương mặt thơ dại, đáng yêu của Liên nhi hiện ra, làm lòng Nhương Thư xốn xang và phẫn nộ! Chàng bảo Tào Ưng :

- Ăn nhanh đi! Tất gia trang gặp họa rồi!

Tào Ưng cũng nghe thấy những lời kia nên bàn rằng :

- Khoan đã! Chắc chắn Cưu bang sẽ cho người giám sát động tịnh Tất gia trang! Chúng ta chờ trời tối hẳn hãy đến đấy! Có như vậy mới tạo được bất ngờ!

Nhương Thư tán thành :

- Ta quả là ấu trĩ, may mà có túc hạ nhắc nhở!

Tào Ưng cười buồn :

- Ai mới xuất đạo mà chả thế! Tại hạ lặn lội giang hồ hai mươi năm, nếm đủ mùi cay đắng mới có được một chút kinh nghiệm!

Màn đêm buống xuống, tuyết rơi dày là không gian tăm tối, người qua lại trên dường cũng thưa thớt. Lúc này, Nhương Thư và Tào Ưng đã áp sát tường sau Tất gia trang. Khinh công họ Tào hơi kém nên Nhương Thư nắm tay gã cùng nhảy vào trong!

Nhương Thư từng ở đây hai ngày nên biết rõ địa hình, nhanh chóng đến được khu hậu viện. Tiếng khóc tỉ tê của Tất phu nhân cho biết vợ chồng họ có ở khuê phòng.

Bọn Nhương Thư vượt qua những chậu cảnh, đến cửa sau thì nghe tiếng Tất Cung Bảo :

- Phu nhân tưởng ta không đau từng khúc ruột hay sao? Nhưng nếu giao Bạt Sơn Thần Lựu cho bọn tà ma giết hại đồng đạo võ lâm và bách tính thì tất mỗ có chết ngàn lần cũng không đủ tạ tội với tổ tiên.

Lời chính khí ấy khiến Nhương Thư vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ. Chàng đưa tay gõ cửa và gọi :

- Tất trang chủ! Tiểu đệ là Nhương Thư đây!

Có tiếng rú mừng rỡ của Tất phu nhân, và cửa thông ra vườn lập tức mở toang, Tất Cung Bảo bước ra, nhìn thấy gương mặt nhân hậu của người hiệp sĩ trẻ, run rẩy nói :

- Đa tạ hoàng thiên! Tần hiền đệ đã đến đây rồi!

Gã ôm lấy Nhương Thư, nước mắt dàn dụa nhưng miệng cười rất tươi. Họ Tất kéo khách vào phòng thì Tất phu nhân quỳ ngay xuống lạy lục :

- Tiện phụ dập đầu cầu khẩn Tần thiếu hiệp cố cứu lấy Liên nhi! Nó mới năm sáu tuổi, nào có tội gì mà phải chết!

Tào Ưng cau mày :

- Đại tẩu đừng khóc lớn, phe đối phương đang rình rập bên ngoài! Nếu chúng biết được Tần công tử tới đây thì làm sao cứu được người?

Tất Cung Bảo nghe chí lý vội đỡ vợ đứng lên vỗ về, Nhương Thư nghiêm nghị trấn an bà :

- Đại tẩu yên tâm! Tiểu đệ sẽ đem Liên nhi về an toàn!

Danh tiếng Nhương Thư giờ đã lừng danh bốn biển, lời hứa nặng hơn cửu đỉnh nên Tất thị yên lòng gạt lệ. Lo việc tiếp đãi. Tất Cung Bảo cũng vậy, gương mặt thô kệch của gã giãn ra, không còn u ám nữa. Gã vui vẻ hỏi :

- Sao Tần hiền đệ lại biết được tin này mà đến đây?

Nhương Thư giới thiệt Tào Ưng với chủ nhà rồi kể lại việc mình đi phạn điếm, tình cờ nghe được chuyện nhà họ Tất. Tất Cung Bảo gật gù :

- Lão già ấy là Lương Sơn trại chủ Trương Sưởng, có giao tình với gia phụ. Lão có trong tay độ năm mươi thủ hạ, tuy sức yếu nhưng vẫn khẳng khái đòi đi Cưu Sơn cứu Liên nhi! Ngu huynh biết không thể thành công nên đã từ chối!

Nhương Thư hỏi Tào Ưng :

- Tào túc hạ có lương sách gì không?

Thiết Kình Ngư thầm cao hứng khi được tin tưởng, hắng giọng đáp :

- Theo thiển ý của tại hạ thì hai ta sẽ âm thầm đột nhập Tổng đàn Cưu bang, giải thoát cho Liên nhi. Tất trang chủ và lực lượng Lương Sơn trại phục kích nơi chân núi, dùng Bạt Sơn Thần Lựu để tiêu diệt bọn truy kích!

Tất Cung Bảo vỗ đùi khen :

- Diệu kế! Chỉ cần mang được Liên nhi xuống núi là tại hạ thừa sức san phẳng Cưu Sơn!

Tào Ưng cười bảo :

- Khủng khiếp thế ư! Sao Tất trang chủ không cho bọn ta xem thử thứ vũ khí lợi hại ấy?

Tất Cung Bảo gật đầu rời phòng, lát sau trở lại với một túi da hươu nặng nề. Gã lấy ra một vật hình trụ lớn cỡ cổ tay, cao nửa gang, vỏ bằng đồng, trên đỉnh có chốt nhỏ sơn đỏ rực. Gã nhìn vật ấy với anh mắt say mê tự hào :

- Tại hạ thử nghiệm suốt mười mấy năm trời mới chế tạo được thứ hỏa khí này. Chỉ cần ấn mạnh nút đỏ này ném đi, nó sẽ nổ khi chạm vào bất cứ vật gì! Sức mạnh của Thần lựu có thể phá sập nhà, hoặc sát thương trong bán kính hai trượng.

Tào Ưng thở dài lo lắng :

- Kẻ giữ ngọc có tội! Nếu Tứ Phạn Thiên cung hoặc Chính Khí trang biết túc hạ chế được thứ vũ khí này, ắt sẽ tìm mọi cách chiếm đoạt!

Tất Cung Bảo buồn rầu đáp :

- Tại hạ cũng biết vậy nên sau khi cứu được Liên nhi sẽ dọn nhà đi Bắc Kinh, vào làm trong bộ phận quân khí của bộ binh! Triều đình mời mọc đã lâu mà tại hạ chưa nhận lời!

Nhương Thư khuyến khích :

- Nay rợ Mông và rợ Mãn luôn dòm ngó biên cương, Tất đại huynh đem tài ra giúp nước là rất phải đạo!

Ba người bàn bạc kế hoạch đến tận cuối canh hai thì có thêm khách. Tất gia trang mấy đời trượng nghĩa nên được khá nhiều người trợ giúp. Vài tay hắc đạo đã âm thầm vẽ lại sơ đồ sào huyệt Cưu bang tặng cho Tất Cung Bảo. Người đem địa đồ đến chính là Lương Sơn trại chủ Trương Sưởng. Nghe Tất Cung Bảo giới thiệu, họ Trương nhìn Nhương Thư chăm chú rồi hỏi :

- Thế Tần công tử định cứu Liên nhi bằng cách nào?

Tào Ưng là người bày mưu nên đáp ngay, kể cho Trương lão nghe kế hoạch. Trương Sưởng vuốt chòm râu đen ngắn ngủi, lắc đầu, rồi trải họa đồ ra :

- Nhị vị hãy xem thử địa hình của Cưu Sơn sẽ biết kế sách kia không sử dụng được!

Trương lão giải thích thêm :

- Tổng đàn Cưu bang nằm trên một bình đài cao hơn chục trượng, hình bán nguyệt, vách đá trơn trượt, dựng đứng. Người ngoài muốn vào Tổng đàn phải được thúng mây kéo lên. Tất nhiên, kẻ ấy phải được sự hướng dẫn của bộ phận tiền trạm. Do vậy, muốn cứu được Liên nhi thì phải có người công khai đến làm khách của Cưu bang, thừa cơ giải cứu cô bé ấy rồi xuống bằng đường cũ!

Cả nhà thở dài nhìn nhau chán nản. Tất phu nhân run giọng :

- Trương đại ca! Làm sao Cưu bang dám để Tần thiếu hiệp lên đến sào huyệt?

Trương Sưởng nheo đôi mắt dài xảo quyệt, cười khà khà :

- Sao lại không? Bọn chúng sẽ cung kính mời Nhương Thư lên là đằng khác!

Tào Ưng nãy giờ hơi thẹn vì kế của mình không xài được, liền hậm hực bảo :

- Lão nói quách ra xem nào?

Trương Sưởng trại chủ nhăn vầng trán rộng ra vẻ cao mưu :

- Trong giới Hắc đạo Sơn Tây có một gã tên là Hồ Linh Cấu, biệt danh Sách Huyết Kiếm, đang tuổi ba mươi ba. Mấy tháng trước, gã vô tình giết người em trai Tri phủ Sơn Tây nên phải bỏ xứ để trốn đi. Họ Hồ đến Lương Sơn nương náu, mới đây đã tính chuyện ám hại lão phu để đoạt trại. May mà Trương mỗ sớm đề phòng nên thoát chết và giết được gã ta!

Tào Ưng nóng ruột cằn nhằn :

- Lão nói dông dài gì thế? Sách Huyết Kiếm đã chết rồi thì còn tác dụng gì nữa?

Trương Sưởng là người rộng lượng vui vẻ nói :

- Lão phu chưa nói hết! Số là sau khi giết Hồ Linh Cấu, lão phu mới phát hiện ra gã mang mặt nạ. Nay dáng vóc Tần công tử đây cũng tương tự, nếu mang mặt nạ Sách Huyết Kiếm đến gia nhập Cưu bang thì rất tuyệt.

Nhương Thư khẳng khái tán thành :

- Tại hạ xin đặt mình dưới sự xếp đặt của Trương túc hạ!

Sáng mười bốn tháng giêng, một chàng kỵ sĩ lỏng tay cương đi vào trấn Lạc Phách dưới chân núi Cưu Sơn. Địa phương này chỉ có độ trăm căn nhà gỗ, nằm dọc theo con đường đất đá lởm chởm, lầy lội vì tuyết phủ.

Nhà cửa nơi đây đều bằng gỗ, mái lợp lá, xộc xệch và thô kệch, và được dựng lên bởi đám thợ mộc bất đắc dĩ. Chủ nhân của chúng là những tay vong mạng tứ xứ, không còn đất dung thân, chỉ quen giết người cướp của, chưa hề cầm đến cưa, bào, búa, đục! Có kẻ đi một mình, có người mang cả vợ con theo, nên làm nhà cho họ ở.

Đám tiểu hài trong trấn chỉ độ hai, ba chục đứa, nhem nhuốc, bẩn thỉu và mất dạy không thua gì cha mẹ! Chúng chẳng phải đèn sách, chỉ suốt ngày chạy nhảy, đánh nhau và học nghề đạo tặc. Giờ đây, những đứa trẻ bất hạnh ấy đang chơi trò ném tuyết.

Chúng nhìn người khách mới đến với cặp mắt tò mò, xấc xược và tinh quái. Đứa cầm đầu bọn trẻ khẽ ho lên và cả bọn nhất tề ném tuyết vào hán tử áo cừu trắng muốt, đội nón tre rộng vành.

Không phải là tuyết sạch mà là tuyết trộn với bùn nhão, đủ sức biến chiếc áo choàng lông trắng tinh thành giẻ lau nhà! Nhưng người khách lạ đã rút kiếm nhanh như chớp, kiếm quang thoáng sắc hồng, kiếm kình rít rợn người, đánh bạt tất cả những nắm tuyết dơ bẩn kia đi.

Hồng quang tắt lịm thanh kiếm đã được tra vào vỏ, và hán tử áo cứu hất ngược vành nón, chiếu tia mắt oán độc tàn nhẫn vào mặt lũ trẻ du côn.

Tuy sinh trưởng trong sào huyệt của cái ác, song chưa bao giờ những đứa bé này nhìn thấy một ánh mắt khủng khiếp đến thế! Chúng lạnh người, xanh mặt bỏ chạy toán loạn. Vả lại, chúng cũng hiểu rằng cha mẹ mình không thể địch lại cái gã có chiếc mũi ưng cong khoằm đáng nghét ấy!

Hán tử áo cừu kéo thấp vành nón xuống, môi nở nụ cười hiền hậu, trái ngược với cách biểu hiện lúc nãy! Bọn trẻ kia không biết rằng nếu chúng lỳ lợm hơn chút nữa thì đối phương cũng chẳng làm gì được mình!

Gã Sách Huyết Kiếm giả hiệu này đã từng là một đứa trẻ đầu đường xó chợ, không người dạy dỗ, tất rất thông cảm với kẻ cùng cảnh ngộ!

Sách Huyết Kiếm Hồ Linh Cấu đến Lương Sơn nương náu đã kể khá rõ về cuộc đời mình cho Trương Sưởng nghe. Khi bị giết, gã đã để lại cả bí kíp của pho Sách Huyết kiếm pháp lừng danh và túi ám khí Hồng Thiết đạn.

Nhương Thư có bốn ngày để học hỏi và bắt chước phong thái, cử chỉ của Hồ Linh Cấu, tuy không được mười phần cũng đủ qua mắt thiên hạ, vì họ Hồ ở tận Sơn Tây xa xăm, chẳng dễ gì có người nhận ra hư thực!

Kẻ nổi danh thường chỉ có nghĩa là tiếng tăm được nhiều người biết đến, còn dung mạo thì chưa chắc! Hoặc cùng lắm thì người ta nhớ lõm bõm rằng Sách Huyết Kiếm có chếc mũi ưng ác độc, cặp mắt lạnh lẽo, mái tóc dài buông xõa. Chiêu bài thứ hai là vũ khí, thanh Huyết kiếm có sơn hai đường đỏ tươi dọc bản để tạo màu máu cho kiếm quang!

Hiếu danh là tật xấu lớn nhất của khách giang hồ! Họ đem xương máu tạo dựng nên thanh danh, sống chết vì nó và đánh mất chính mình! Câu thành ngữ “bậc trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!” luôn luôn được người võ sĩ hãnh diện nhắc đến!

Sách Huyết Kiếm cũng thế! Gã có thể lột mặt nạ, búi tóc lên, thay vũ khí để sống yên ổn ở đất Sơn Tây! Nhưng nếu làm thế thì cái danh sẽ tiêu vong. Gã bèn chấp nhận trốn tránh sự truy nã và tự nhủ rằng “Sách Huyết Kiếm vẫn còn tồn tại trong võ lâm!”

Nhắc lại, Nhương Thư đủng đỉnh lỏng tay cương đi sâu vào trấn Lạc Phách, lòng kinh ngạc khi thấy nơi đây có đủ những hình thức buôn bán, sinh hoạt như bất cứ khu dân cư nào khác!

Tuy nhỏ bé, xập xệ nhưng các tiệm tạp hóa, tiệm vải vóc, quán nhậu, quán cơm, kỹ viện... vẫn có người lui tới. Phải để ý mới biết chủ và khách đều một giuộc như nhau mặt mày đầy sẹo và mắt sắc tựa dao cạo!

Lạc Phách trấn không chỉ là bình phong ngụy trang cho Cưu bang mà còn là chỗ dựa tinh thần. Chính ở đây, đám côn đồ nhận được hơi hướm của một xã hội bình thường, để khỏi phải phát điên lên vì mặc cảm bị ruồng bỏ.

Trừ đám kỹ nữ, tất cả những người trong trấn đều là thủ hạ Cưu bang. Kẻ có vợ con thì kinh doanh để kiếm thêm chút bạc thế thôi!

Đoạn giữa của đường trục trong trấn mở rộng ra thành một quảng trường, và chễm chệ tọa lạc một tửu quán bằng gỗ rất lớn. Đây là nơi náo nhiệt, vui vẻ nhất trấn Lạc Phách, vì ngoài việc ăn nhậu, người ta còn có thể đánh bạc với nhau.

Không cửa sổ, bốn cạnh cửa tửu quán này đều trổ cửa chính rất lớn, có lẽ đào tẩu cho dễ. Tường đông cửa cửa quán có treo một bảng gỗ đã mục, lờ mờ mấy chữ xiêu vẹo: Túy Tiên Tửu Quán!

Nhương Thư đã biết đây chính là cửa ải thứ nhất của Cưu bang, nơi thẩm xét lai lịch khách lạ và tiến cử về Tổng đàn, Người phụ trách tửu quán là Ngoại Vụ Phó bang chủ, Thiên Lý Du Hồn Địch Dương Hùng.

Họ Địch tuổi đã bảy ba, có bốn mươi năm phiêu bạt, một mình một đao trộm cướp từ Nam chí Bắc, kiến văn rất rộng. Nhương Thư chỉ sợ nhất là bị lão phát hiện, chỉ thầm van vái đối phương chưa gặp Sách Huyết Kiếm bao giờ. Chàng cố trấn tĩnh, xuống ngựa, buộc dây cương vào cột chống mái hiên, chậm rãi nện gót đi vào quán!

Nhương Thư hồi hộp chờ ai đó lên tiếng nhận bà con với Hồ Linh Cấu, may thay, chẳng tửu khách nào mở miệng, chỉ yên lặng nhìn bằng cặp mắt dò xét. Nhương Thư ngồi xuống một bàn gần cửa, sát tường để đề phòng ám toán sau lưng.

Chiếc bàn gỗ mộc bẩn thỉu vì dầu mỡ, nước tương, xông lên mùi hôi hám. Cả những đôi đũa trong ống cũng mốc trắng chẳng sạch sẽ chút nào! Vật dụng và không khí trong quán nhầy nhụa, tởm lợm. Chưa kể đến những gương mặt cô hồn của thực khác.

Nhương Thư kín đáo quan sát lão già áo đen, tóc hoa râm, ngồi sau chiếc bàn gỗ ọp ẹp. Thấy lão nhìn mình mà ánh mắt không lộ vẻ kinh ngạc hay mừng rỡ, Nhương Thư yên lòng đóng tiếp vai kịch. Một gã tiểu nhị thấp bé, mặt gian xảo như chồn, bước đến tươi cười hỏi han :

- Quý khách dùng chi?

Nhương Thư lạnh lùng đáp :

- Rượu một cân, lạc một đĩa!

Gã tiểu nhị quay gót, mau mắn bưng ra, đặt xuống bàn rồi chìa tay :

- Mong quý khách cho xin mười lượng!

Cái giá cắt cổ này khiến Nhương Thư xót ruột nhưng vẫn phải bóp bụng móc trả. Ánh mắt gã tiểu nhị sáng lên khi thấy cọc ngân phiếu dày cộm trong túi bạc của khác. Gã không nhận đĩnh bạc, lắc đầu tủm tỉm :

- Mười lượng vàng chứ không phải bạc!

Lương Sơn trại chủ vì nhà họ Tần mà sai bái đệ là Dương Châu Thần Thâu Bạch Tú Nhiên đến gia nhập Cưu bang nên nắm rất rõ nội tình. Gã tiểu nhị mặt chồn này vốn thực là một Đường chủ Cưu bang, trước đây, nổi tiếng đất Triết Giang với danh Tiểu Hồ Ly Chung Kim Dục.

Họ Chung xảo quyệt tàn ác phi thường, bị truy nã về tội giết sạch Hoàng gia trang, bốn chục người lớn nhỏ, trong chỉ một đêm. Gã sở trường hai môn Nhiếp Mệnh châm và Mê Hồn phấn!

Tiểu Hồ Ly có nhiệm vụ tra xét, nhưng thường ức hiếp những kẻ mới đến để thỏa mãn cái tâm độc ác của mình! Nhương Thư đã được căn dặn chu đáo nên biết cách đối phó. Chàng cười nhạt bảo :

- Hồ mỗ suốt đời ngang dọc, chưa từng để kẻ tiểu nhân đắc chí! Ngươi muốn sống thì đừng chọc giận đến Sách Huyết Kiếm đất Sơn Tây!

Tiểu Hồ Ly biến sắc lùi xa, hậm hực đáp :

- Đã vào đến chốn này mà ngươi còn sính cường sao? Sách Huyết Kiếm thì là cái thá gì?

Vừa dứt lời, song thủ của gã cất lên, phóng liền mười mũi độc châm xanh biếc. Nhương Thư đã đề phòng, hất ngược chiếc bàn gỗ che thân, đề khí bốc lên cao, bủa lưới kiếm xuống đầu đối phương.

Chẳng phải tay vừa, Tiểu Hồ Ly tung liền hai nắm Mê Hồn phấn kèm theo Nhiếp Mệnh châm. Nhưng luồng kiếm quang phớt hồng của đối phương vẫn không hề bị chặn lại, lướt đến như vũ bão. Tiểu Hồ Ly kinh hãi lao xuống gầm chiếc bàn gần đấy.

Luồng kiếm quang vẫn bám theo, chặt đôi mặt bàn, liếm vào lưng kẻ ở dưới. Tiểu Hồ Ly rú lên vì đau đớn và vì sợ bị giết. Nhưng Sách Huyết Kiếm không hạ thủ mà chỉ hỏi :

- Vàng hay bạc?

Tiểu Hồ Ly rên rỉ đáp :

- Miễn phí!

Đám thực khác phá lên cười nắc nẻ, chề giễu họ Chung! Sách Huyết Kiếm, tức Nhương Thư, ngồi xuống một bàn khác, ung dung chờ đợi, Tiểu Hồ Ly Chung Kim Dục vào sau băng bó chẳng thấy trở ra, nên lão chưởng quỹ đích thân bưng hũ rượu và đĩa lạc thứ hai đến.

Thiên Lý Du Hồn đến đối diện với khách, hờ hững bảo :

- Nếu ngươi muốn tìm chỗ nương thân thì hãy đi nơi khác! Cưu Sơn không có chỗ cho Sách Huyết Kiếm!

Nhương Thư không đáp mà hỏi lại :

- Lão là ai mà dám nói câu ấy?

Lão ta cười mát :

- Phó bang chủ Cưu bang, Thiên Lý Du Hồn Địch Dương Hùng!

Nhương Thư vòng tay :

- Thất lễ! Thất lễ! Không ngờ tôn giá lại là địa chủ chốn này! Nhưng tại hạ đến đây chẳng phải vài nương thân mà là vì muốn thương lượng một đại sự!

Địch lão mỉa mai :

- Kẻ đang bị truy nã như ngươi mà cũng có đại sự để bàn hay sao?

Lương Sơn trại chủ đã tiên liệu trường hợp này nên bày sẵn phương án đối phó. Nhương Thư bình thản đáp :

- Chính là nhờ bỏ xứ phiêu bạt mà tại hạ đã tình cờ phát hiện một mỏ vàng đang được bí mật khai thác bởi một lực lượng đông đến hơn trăm. Vì tự lượng sức mình không cướp nổi nên muốn hợp tác với Cưu bang! Nếu tôn giá không thích thì tại hạ đi tìm người khác vậy!

Nghe đến vàng, đám thực khách chấn động, xúm cả lại những bàn gần đấy để lắng nghe. Địch Dương Hùng gật gù :

- Hấp dẫn đấy! Hãy nói cho lão phu nghe thử!

Nhương Thư mỉm cười :

- Tại hạ cần gặp quý Bang chủ để nói rõ điều kiện giao dịch! Hồ mỗ đơn thân độc mã tất phải cẩn thận!

Thiên Lý Du Hồn quắc mắt :

- Lão phu đủ tư cách đại diện Bang chủ để quyết đinh tất cả! Vả lại, đã vào đến đây thì dẫu ngươi không nói cũng không được!

Nhương Thư không hiểu vì sao Địch Dương Hùng lại có ác cảm với mình và xử sự một cách bá đạo như thế, khác hẳn với những gì mà Dương Châu Thân Thần đã kể lại? Chàng quyết đinh hành động theo tính cách hiếu thắng, quật cường của Sách Huyết Kiếm, đứng phắt dậy, gằn giọng :

- Phế ngôn! Hồ mỗ sinh ra không biết sợ là gì!

Và chàng vung cước hất chiếc bàn về phía Thiên Lý Du Hồn, rồi lao theo tấn công ngay. Họ Địch nổi danh Du Hồn tất khinh công cực kỳ lợi hại, lập tức lộn người trở lại quầy quỷ, chụp lấy vũ khí.

Thanh kiếm đen của lão có tên Xà Hình kiếm, thân ngoằn ngèo, mũi có dạng như đầu rắn được tẩm chất kỳ độc “Kiến Huyết Phong Hầu”, đã từng sát hại rất nhiều người.

Họ Địch có hành tung vô định, không dừng chân lâu ở bất cứ địa phương nào nên đã thoát được sự truy lùng của Phật Đăng Thượng Nhân và các hiệp sĩ chính phái.

Nhương Thư đã nghe nhiều về đối phương, quyết nhân dịp này trừ hại cho võ lâm. Chàng không sợ Bang chủ Cưu bang oán hận vì bản chất của giới Hắc đạo là trọng tài khinh nghĩa. Nếu chàng giỏi hơn Thiên Lý Du Hồn thì được trọng dụng, không chừng thay thế lão vào làm Phó bang chủ!

Đã có chủ ý, Nhương Thư liên tiếp xuất những đòn mãnh liệt chẳng chút nương tay! Chàng chỉ luyện dược chút vỏ ngoài của pho Sách Huyết kiếm pháp, song cũng đủ che giấu sở học của mình. Màn kiếm quang màu hồng đã làm mờ những kiếm ảnh hình ngọn lửa trong kiếm thuật Phật Đăng.

Bàn ghế trong tử quán văng tứ tán, mỗi khi hai đấu thủ di chuyển đến. Bọn tửu khách đã chạy ra cửa đứng nhìn vào, khoái trá bàn bạc và chưa có ý định hỗ trợ Phó bang chủ.

Thiên Lý Du Hồn đau lòng bởi đồ đạc trong quán bị gãy nát, và giận dữ vì gã tiểu tử họ Hồ kia đã dám hung hăng với mình, liền dồn năm chục năm chân khí vào pho Hắc Xà kiếm pháp, tấn công quyết liệt.

Tiếng thép chạm nhau liên hồi chát cả tai suốt gần trăm hiệp mà chưa ai chiếm được thượng phong. Hai luồng kiếm quang đỏ đen quấn lấy nhau, tan ra, hợp lại nhanh như chớp.

Càng đánh, Địch Dương Hùng càng kinh ngạc trước kiếm thuật siêu phàm của Sách Huyết Kiếm. Theo lời đỗn đại thì bản lãnh của Hồ Linh Cấu đâu lợi hại đến thế.

Phần Nhương Thư cũng nóng ruột vì sợ đánh lâu sẽ lộ, xuất liền chín chiêu liên hoàn, kiếm ảnh mịt mù tỏa rộng. Thanh Huyết kiếm rung động xé không gian, đâm liền hàng trăm thức trong khoảnh khắc, phá thủng được màn hắc quang, đâm vào ngực trái đối phương.

Lúc này, Thiên Lý Du Hồn đã bị dồn đến vách gỗ hướng đông. Mặt tái mét vì khiếp sợ cái chết đang chập chờn. Song lão đã thoát ra bằng cách nhảy ngược về phía sau, dùng lưng phá sập lớp vách quán đã mục. Nhương Thư phóng theo ra ngoài chẳng chịu buông tha. Thiên Lý Du Hồn ra đến sân cỏ liền trụ lại và quát :

- Tiến lên!

Thế là đám thủ hạ Cưu bang rút vũ khí ùa vào, khí thế cực kỳ hung hăng. Nhương Thư thọc tay tả vào túi da nai đeo theo nơi hông trái, bốc một nắm Hồng Thiết đạn rải theo hình nan quạt. Công lực chàng còn thâm hậu hơn Sách Huyết Kiếm, lại từng luyện thủ pháp phóng Thiết Bồ Đề, nên uyển lực rất mạnh.

Bọn Cưu bang múa đao kiếm chống đỡ, nhưng không ngờ khi chạm vật cản, những viên đạn màu đỏ tươi kia lại vỡ tan ra thành bột, tỏa mùi cay mãnh liệt. Tuy không chết người nhưng thứ bột quái quỷ ấy là cho nạn nhân xốn xang hai mắt, hắt hơi liên tục, chẳng còn thấy đường và sức lực mà chiến đấu.

Chính Nhương Thư cũng bất ngờ trước tác dụng quái ác của Hồng Thiết đạn. Trước đây, chàng vẫn thắc mắc rằng vì sao một kẻ tàn nhẫn như Hồ Linh Cấu lại sử dụng loại ám khí tròn nhẵn không có khả năng đả thương?

Nhương Thư yên tâm lao đến tấn công họ Địch, mặc cho vòng vây vẫn mỗi lúc một dày đặc. Người trong Lạc Phách trấn đã kéo đến đây để xem trận đấu hấp dẫn. Đánh nhau thì ngày nào cũng có, nhưng cùng là người trong bang nên ít quyết liệt, khác với việc người ngoài bang vào đây nắm đầu Phó bang chủ mà nện!

Đám nữ nhân đã giữ chân chồng mình lại, không cho hỗ trợ Địch Dương Hùng, và họ ngoác miệng khích bác :

- Địch lão tài ba quán thế, hãy đánh cho gã họ Hồ kia biết Cưu bang chúng ta lợi hại thế nào?

Thì ra, đám đàn bà này đều là con nợ của Phó bang chủ, chỉ mong lão bị giết để giũ sạch nợ nần nặng lãi!

Thiên Lý Du Hồn bị Nhương Thư đánh rát quá, muốn mở miệng cầu cứu cũng không được. Lão than thầm trong bụng, cắn răn chống đỡ nhưng chiêu kiếm thần tốc của đối phương.

Chợt một ý niệm lóe lên trong đầu Địch Dương Hùng, lão kinh hoàng định thét lên nhưng không có cơ hội. Mũi kiếm của Hồ Linh Cấu luôn uy hiếp những tử huyệt, sẵn sàng kết liễu khi lão có một sơ xuất nhỏ. Thiên Lý Du Hồn đã tận dụng thân pháp sở trường vẫn không sao dứt ra được, và trên người rải rác tám vết thương rách thịt.

Bỗng phía chân núi vọng lại tiếng tù và, báo hiệu lực lượng trên Tổng đàn đã xuống đến. Bọn thủ hạ ngoài này sợ bị tội liền cãi lời vợ con xông vào tấn công Nhương Thư. Chàng lại phải rải Hồng Thiết đạn để đối phó, tạo cơ hội cho Địch Dương Hùng nhảy lùi. Lão vừa rời xa tầm kiếm của Nhương Thư liền gầm lên :

- Ngươi không phải...!

Nhương Thư đã sớm đề phòng, vận công nạt như sấm để át tiếng :

- Sát!

Đồng thời chàng ôm kiếm lao vút đi như mũi tên rời dây cung, bay về phía họ Địch.

Thiên Lý Du Hồn biết gã Sách Huyết Kiếm giả hiệu kia muốn giết mình để diệt khẩu, liền lách sang tả tránh đòn. Với khinh công của lão, chỉ khẽ đảo bộ là đã rời xa vị trí cũ gần trượng, xem ra rất an toàn!

Nào ngờ, thay vì lướt thẳng đến mục tiêu cũ, kiếm quang kia lại bẻ góc gần như vuông thước thợ, chụp lấy Địch Dương Hùng!

Chiêu kiếm quái dị này vượt ra ngoài sức tưởng tượng của họ Địch nên lão chỉ còn cách chống đỡ trong tuyệt vọng. Trường kiếm của đối phương lập tức đâm thủng ngực và chặt phăng cần cổ gầy gò, giúp Địch Dương Hùng thanh thản đền tội!

Trong lúc cấp bách, Hồ Linh Cấu đã thi triển chiêu “Kính Đảo Quang Phương” (gương xoay hướng sáng), kết hợp giữa khinh công và kiếm thuật dùng trong trường hợp biết chắc đối phương sẽ tránh đòn sang tả hoặc hữu. Chính kiếm kình xoáy cuồn cuộn như chong chóng đã giúp chàng đổi hướng một cách đột ngột, vượt ngoài lẽ thông thường!

Đám phụ nhân trong trấn bật khóc nức nở, vật vã vì thương tiếc cho Phó bang chủ, nhưng thực ra chẳng có giọt nước mắt nào! Họ biết ơn Sách Huyết Kiếm nên chẳng hề chửi mắng gã, lòng còn thầm cảm tạ!

Tiếng tù và mỗi lúc một gần, hòa cùng tiếng vó ngựa dập dồn, và tám gã kỵ sĩ áo vàng lực lưỡng, tay cầm trường côn xuất hiện. Tuy nhìn thấy xác Địch Dương Hùng mà họ cũng thản nhiên, giao ngựa cho đám tốt đen, đứng thành hai hàng như chờ đợi ai đó! Chỉ lát sau, một đôi kỵ sĩ nữa chậm rãi đi đến, gồm một nam một nữ.

Nhương Thư choáng váng khi nhận ra hán tử áo cừu kia chính là Hoàng Nghi Tuyệt, đệ tử chân truyền của Đao Đế. Gã biệt tăm từ sau ngày thọ thương ở Chính Khí trang, không ngờ có mặt chốn này? Phải chăng gã là đầu sỏ của bọn đạo tặc Cưu Sơn?

Chàng cố nén tiếng thở dài quan sát nữ nhân đội nón mây rộng vành có rèm bằng the đen mỏng phủ đến ngực, loại nón này có tên là Duy Mạo, xuất hiện từ thời nhà Đường, được phụ nữ sử dụng khi ra đường!

Do có lớp the nên Nhương Thư không thể nhìn thấy rõ dung nhan của nàng ta, chỉ thấy thấp thoáng làn da trắng như ngọc và đôi môi đỏ hồng.

Lúc này, toàn thể những người hiện diện đã quỳ xuống và tung hô :

- Bang chủ vạn an!

Không phải Hoàng Nghi Tuyệt mà chính nữ nhân kia xua tay, nói thánh thót :

- Miễn lễ!

Té ra Bang chủ Cưu bang lại là một nữ nhân tuổi không cao! Dương Châu Thần Thâu tiềm nhập Cưu Sơn, vẽ địa đồ xong là bỏ đi ngay nên chưa diện kiến Bang chủ! Gã không biết thì Nhương Thư cũng vậy! Bang chủ Cưu bang cao giọng hỏi Nhương Thư :

- Sách Huyết Kiếm! Ngươi uống mật gấu hay sao mà dám đến đây giết người của bổn bang?

Nhương Thư vòng tay đáp :

- Bẩm Bang chủ! Tại hạ đến đây với tấm lòng thành, muốn hợp tác cùng quý bang để chiếm một mỏ vàng lộ thiên. Do Địch Dương Hùng cố tình ngăn cản, không cho tại hạ bái kiến Bang chủ để bàn bạc nên mới xảy ra cớ sự này!

Nữ lang gật đầu :

- Bổn nhân đã nghe báo lại! Xem ra túc hạ không phải là người khiêu khích trước! Tuy nhiên, dẫu sao thì túc hạ cũng không được phép nặng tay như vậy!

Nhương Thư cười nhạt :

- Hồ mỗ hiếu sát thành tật, khi đã rút gươm là phải giết người, mong Bang chủ lượng thứ cho! Nếu tại hạ nương tay thì đâu còn là Sách Huyết Kiếm?

Khẩu khí cuồng ngạo này là của Hồ Linh Cấu, và đã làm đối phương nổi giận. Bang chủ Cưu bang hừ nhẹ :

- Đừng tưởng Cưu Sơn chẳng còn nhân tài! Bổn nhân sẽ cho Hộ bang Bát thị vệ dạy cho ngươi một bài học!

Tám gã áo vàng cầm trượng côn lập tức vây lấy Nhương Thư, chờ lệnh Bang chủ. Nàng lạnh lùng nói tiếp :

- Nếu ngươi đủ tài thoát khỏi Bát Quái côn trận này thì bổn nhân sẽ tha tội giết người và phong là Phó bang chủ!

Nhương Thư nghiêm nghị đáp :

- Nếu Hồ mỗ lỡ tay giết chết thêm vài người, mong Bang chủ chớ buồn!

Nữ lang gật đầu và phất tay ra hiệu. Tám cây trường côn bằng ống thép lập tức lồng lộn lên, theo phương vị bát quái mà uy hiếp mục tiêu trung cung.

Yếu tố lợi hại nhất của côn trận là sự phối hợp nhịp nhàng, mỗi cây côn nhắm vào vị trí trên thân thể Nhương Thư, khiến chàng phải đồng thời đối phó với bốn người, rồi đến bốn người kế tiếp. Do vậy, đường côn nối nhau liên miên bất tuyệt chẳng lúc nào dứt.

Nhương Thư bắt buộc phải xoay chuyển, như chong chóng để chống đỡ bốn mặt, khiến kiếm bay vun vút, đánh bạt những cây côn hiểm ác.

Tiếng ống thép nhân nga vang dội tạo niềm phấn khích cho người xem. Họ vỗ tay tán thưởng tài đánh kiếm tuyệt luân của Hồ Linh Cấu, vì gã đã hiên ngang cầm cự hơn khắc thời gian mà vẫn chưa hề kém thế.

Thực ra, Nhương Thư chỉ thủ chứ không tấn công được đòn nào, và nếu chẳng sớm phá được côn trận, chàng sẽ kiệt lực và bỏ mạng. Khi đơn đấu, chàng không sợ bất cứ ai, nhưng côn trận này ảo diệu khôn lường, khiến chàng phải khốn đốn.

Nhương Thư nghiến răng dệt lưới kiếm quanh thân, lao vào hai gã trước mặt. Nào ngờ, trận thế biến hóa theo, cả tám cây trường côn nhất tề tấn công chứ không chia làm hai đợt nữa.

Nhương Thư chỉ đỡ được bảy đòn và trúng một côn như trời giáng vào lưng. Chàng hự lên một tiếng vì đau đớn, máu trào ra khóe miệng, thân hình lảo đảo. Bọn phụ nhân trong trấn có cảm tình với kẻ đã xóa nợ cho gia đình nên rú lên thương tiếc.

Nhưng Nhương Thư không ngã mà vẫn chống cự rất kiến cường, làm cho Hoàng Nghi Tuyệt phải lắc đầu khâm phục. Bang chủ Cưu bang cũng kinh ngạc, quay sang hỏi :

- Hoàng đại ca! Gã họ Hồ kia luyện môn ngoại công gì mà thân thể cứng rắn như vậy? Nếu là người khác thì đã gãy xương dập phổi rồi!

Hoàng Nghi Tuyệt lắc đầu :

- Ta không biết! Sách Huyết Kiếm vốn chẳng được xem là cao thủ hạng nhất, không ngờ võ nghệ lại rất cao cường! Nhân tài như thế chẳng lẽ Từ hiền muội lại định giết đi?

Thì ra Bang chủ Cưu bang mang họ Từ! Nàng nghiêm nghị đáp :

- Hồ Linh Cấu tướng mạo tàn ác phản phúc, không thể sử dụng được, tốt nhất là giết đi!

Tiếng rú của đám đàn bà lại vang lên và Sách Huyết Kiếm đã trúng thêm hai côn vào vai trái và hậu tâm.

Đòn thứ tư quét ngang, lực đạo vô cùng mãnh liệt, đã đánh văng thân hình Hồ Linh Cấu về phía trước. Nhưng thay vì rơi xuống mặt tuyết nằm chết lịm thì Sách Huyết Kiếm lại lướt dài, lao vào chân một gã áo vàng, gã này hốt hoảng vung côn giáng xuống, song Hồ Linh Cấu đang tư thế nằm ngửa, cử kiếm đỡ đòn và tiếp tục áp sát.

Gã cầm côn hồn phi phách tán, vội tung mình về phía tả, bỏ trống phương vị để Sách Huyết Kiếm thoát khỏi trận, Họ Hồ đứng lên, đưa tay lau máu miệng, lạnh lùng nói :

- Tại hạ đã may mắn thoát khỏi Bát Quái côn trận, mong Bang chủ giữ lời hứa!

Nữ lang họ Từ bật cười khinh bạc :

- Lời hứa của đàn bà thì có gì đáng để tin? Ngươi phải chết để đền mạng cho Địch lão thôi!

Nhương Thư cố vớt vát :

- Chẳng lẽ Bang chủ không cần đến mỏ vàng?

Nữ lang mỉm cười hỏi lại :

- Phải chăng ngươi muốn nói đến mỏ vàng dưới chân núi Côn Sơn ở cạnh sông thì phải?

Nhương Thư ngơ ngác gật đầu, và chua sót khi nghe đối phương chậm rãi nói tiếp :

- Ngươi ngu lắm! Mỏ vàng ấy đang được Cưu bang khai thác đấy!

Thế là hết, Nhương Thư thở dài cho số phận của Liên nhi. Chàng còn đủ sức phá vây mà đào tẩu, nhưng hy vọng cứu Liên nhi đã tiêu tan. Nhương Thư giật mình khi nghe Bang chủ Cưu bang bảo Hoàng Nghi Tuyệt :

- Hoàng đại ca hãy giết gã họ Hồ dùm tiểu muội!

Hoàng Nghi Tuyệt lưỡng lự :

- Thanh Huệ! Hắn đã thọ thương, ta mặt mũi nào mà ra tay?

Giờ đây, Nhương Thư mới biết tên đối phương là Thanh Huệ. Chàng thầm lo sợ cho Hoàng Nghi Tuyệt khi thấy gã thân cận với nữ nhân có cái tâm độc ác. Ả ta đang nũng nịu thuyết phục họ hoàng :

- Đại ca cứ giữ cái tâm của đàn bà thì làm sao dựng thành nghiệp lớn được? Hay đại ca muốn tiểu muội ra tay?

Hoàng Nghi Tuyệt vội đáp :

- Thôi để ta! Nàng đang khó ở không nên xuất thủ.

Gã tung mình rời ngựa, hạ thân xuống đứng đối diện Nhương Thư và điềm đạm bảo :

- Các hạ đã thọ thương, tại hạ nhường ba chiêu!

Nhương Thư hiền hòa :

- Hoàng Nghi Tuyệt! Các hạ vì nữ sắc mà sa vào vũng bùn nhơ này, liệu Đao Đế ở chốn suối vàng có vui chăng?

Họ Hoàng kinh hãi :

- Sao ngươi biết ta?

Nhương Thư mỉm cười :

- Tại hạ có mặt trong ngày lễ khai đàn của Chính Khí trang!

Chàng đổi giọng nghiêm nghị :

- Nay Độc Biển Thước Tả Nho Quan đã luyện thành tuyệt học của Thần Quang Chân Quân, lại thu được cả Chính Khí trang lẫn Tứ Phạn Thiên cung, sắp dìm võ lâm vào biển máu. Các hạ là người kế nghiệp Đao Đế sao không đem tài hợp lực cũng phe bạch đạo giáng ma, lại chôn vùi ở chốn cặn bã?

Bang chủ Cưu bang cũng sửng sốt chen vào :

- Tin này ngươi nghe ở đâu vậy?

Nhương Thư khẳng định :

- Tại hạ tận mắt chứng kiến chứ không nghe lời đồn!

Từ Thanh Huệ tư lự nói với Hoàng Nghi Tuyệt :

- Nếu đúng thế thì việc đoạt Bạt Sơn Thần Lựu lại càng cấp bách. Không có nó làm sao chúng ta dám đương đầu với Chính Khí trang và Tứ Phạn Thiên cung?

Hoàng Nghi Tuyệt gật đầu, quay lại bảo Nhương Thư :

- Tuy các hạ tội ác ngập đầu, nhưng xem ra cũng có lòng với võ lâm. Tại hạ tha mạng cho các hạ đấy, hãy đi đi!

Từ Thanh Huệ giận dỗi trách :

- Sao đại ca lại tha cho hắn?

Nhưng nàng chẳng dám trái ý họ Hoàng, bèn hách dịch bảo Nhương Thư :

- Nể mặt Hoàng đại ca, ta cho phép ngươi được sống đấy!

Nào ngờ Sách Huyết Kiếm bình thản lắc đầu :

- Ta không đi nếu Hoàng Nghi Tuyệt không chịu ly khai Cưu bang!

Họ Hoàng kinh ngạc :

- Ta và ngươi nào có liên quan gì?

Nhương Thư trầm giọng :

- Nếu một nhân tài như các hạ sa vào ma đạo là di họa cho võ lâm, và làm nhục thanh danh Đao Đế! Chẳng thà ta giết các hạ ngay bây gờ còn đỡ đau lòng hơn!

Hoàng Nghi Tuyệt cười nhạt :

- Chim sẻ là sao hiểu được chí hướng của Hoàng Hạc! Ngươi chán sống rồi sao mà dám mắng ta?

Gã rút phăng thanh Huyền Băng đao thủ thế, sát khí phủ mờ gương mặt rắn rỏi, vốn đã lạnh tanh. Nhương Thư thở dài lẩm bẩm :

- Nếu biết có ngày này thì Tần mỗ đã để ngươi chết dưới tay Lã Tập Hiền cho xong!

Hoàng Nghi Tuyệt đang dồn hết tâm ý, công lực vào chiêu Ngự đao nên tai mắt rất minh mẫn, nghe được câu nói ấy. Gã hốt hoảng hạ đao hỏi lại :

- Ngươi là ai?

Nhương Thư không đáp, vung kiếm vẽ liền bảy kiếm ảnh hình ngọn lửa chập chờn. Hoàng Nghi Tuyệt chấn động, tra đao vào vỏ, quỳ một chân xuống, chống một tay, kính cẩn gọi :

- Tần ân công!

Nhương Thư chua chát lắc đầu :

- Nếu các hạ còn nhớ đến ta thì hãy mau hồi đầu, đừng để anh linh của Đao Đế phải tủi hổ!

Mọi người sửng sốt trước diễn biến lỳ lạ này, chẳng hiểu gì cả. Bang chủ Cưu bang xuống ngựa, nghiêng mình bái :

- Tiểu muội Từ Thanh Huệ xin ra mắt ân công!

Nhương Thư cẩn thận lột mặt nạ, để lộ dung mạo đường chính, nhân hậu, rồi nghiêm giọng :

- Nếu cô nương quyết tâm lôi kéo Hoàng Nghi Tuyệt xuống bùn thì Tần mỗ thề sẽ tưới máu Cưu Sơn!

Hoàng Nghi Tuyệt vội đứng lên, bước đến biện bạch :

- Bẩm ân công! Tuyệt tôi vô tình lạc đến đây, cùng Từ cô nương nối mối duyên giao tình và đã thuyết phục được nàng đưa Cưu bang quay về chính đạo, hợp cùng các phái để tiêu diệt Chính Khí trang và Tứ Phạn Thiên cung. Sau khi đoạt được Bạt Sơn Thần Lựu là khởi sự tấn công Lã gia trang ngay!

Nhương Thư mừng rỡ buộc miệng :

- Thiện tai! Thiện tai! Nếu được như vậy thì Hoàng túc hạ có công lao rất lớn với võ lâm!

Chàng tu hành từ nhỏ nên đôi khi quen nói cách nói của nhà chùa.

Từ Thanh Huệ phì cười :

- Sư gì mà dữ tợn thế? Tiểu muội từng nghe Hoàng đại ca kể, giờ mới được diện kiến vị sát tinh mặt Phật!

Nhương Thư ngượng ngùng nói sang chuyện khác :

- Nàng hãy thả Liên nhi ra đi. Ba mươi trái Bạt Sơn Thần Lựu đã thuộc về ta rồi! Chúng ta sẽ hợp lực giáng ma!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv