Tẫn Nhiên

Chương 25



Mấy hành động này chẳng qua là vì gã ta nhất thời hứng thú đi đến Kim Cương chơi, rồi nhìn thấy tôi ngồi đợi nhận lương nên mới sinh lòng quấy rối thôi.

Nhưng đáng sợ hơn là đây không phải lần đầu gã ta làm như thế, loại thủ đoạn này chẳng biết gã đã làm biết bao nhiêu lần.

Những cô gái bị gã làm nhục hoặc là sẽ nuốt hận vào lòng, hoặc là sẽ kêu trời trách đất muốn đi báo cảnh sát, sau đó lại vì nguyên do không đủ chứng cứ mà cuối cùng chẳng thể làm được gì.

Giống như một câu khi đó Chu Tẫn đã nói, có chứng cứ thì sao chứ? Tôn Tiểu Xuân dám làm có nghĩ là gã ta chẳng sợ gì cả.

Tôi may mắn hơn những cô gái đó.

Ngay khi tôi vừa uống nước xong, mới vừa cảm giác được có chuyện khác thường xảy ra thì đã bị người ta kéo vào phòng với cái đầu đang choáng váng, vào khoảnh khắc cuối cùng ý thức còn sót lại tôi vẫn biết kéo sô pha nói một câu: "Chu Tẫn, tôi quen Chu Tẫn!"

Trong tình huống đó Tôn Tiểu Xuân cũng chẳng thèm quan tâm tôi quen biết ai, cứ thế kéo tôi vào thẳng phòng riêng.

May mắn của tôi là Chu Tẫn đã tới thật.

May mắn rằng anh không lên lầu luôn mà lại đứng ở đại sảnh hút một điếu thuốc với Vương Đức Hưng, sau đó khóe mắt liếc thấy túi xách của tôi rơi trên sô pha.

Lúc tôi tỉnh lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Nghe nói Chu Tẫn đạp Vương Đức Hưng ngã lăn trên mặt đất.

Thường thì khi đến Kim Cương anh sẽ đeo một đôi bao tay hở ngón.

Loại bao tay này còn được gọi là nhẫn sắt, chỗ nắm tay nạm thiết, dùng nó đánh người sẽ vô cùng đau.

Anh đeo đôi bao tay này đánh gãy rất nhiều cái răng của Tôn Tiểu Xuân, đánh tới độ mặt mũi gã ta biến dạng phải vào bệnh viện.

Sau này Tiểu Lục nói với tôi: "Chị Yên không biết chứ nếu không có em với anh Huy liều mạng ngăn cản thì chắc anh Tẫn đã đánh c.h.ế.t gã đó ngay tại chỗ rồi."

Nói chung là Chu Tẫn đã cứu tôi.

Anh ôm tôi đang hôn mê bất tỉnh rời khỏi Kim Cương, đưa tôi về nơi anh ở.



Đó là một căn nhà thuê, là kiểu nhà một phòng ngủ một phòng khách rất sạch sẽ.

Lúc thuốc phát huy tác dụng, miệng tôi sùi bọt mép, cả người như bị động kinh, mắt trợn trắng dã.

Hẳn là Chu Tẫn đã rất sợ hãi, anh ôm tôi vào nhà tắm rồi dùng nước lạnh hạ nhiệt, hy vọng nó có thể làm tôi tỉnh táo hơn.

Hậu quả là ngày hôm sau cả hai chúng tôi đều bị cảm.

Sáng sớm tỉnh lại đầu tôi vẫn còn choáng váng, vén chăn lên mới phát hiện quần áo trên người đã bị đổi thành chiếc áo thun nam cỡ lớn.

Tôi đứng trong phòng ngủ nghe thấy có tiếng người nói chuyện ngoài phòng khách.

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đang bàn bạc vấn đề gì đó với Chu Tẫn.

Tôi loáng thoáng nghe thấy lời Chu Tẫn nói: "Cũng bởi vì chúng ta không muốn đắc tội với anh Sấm nên bọn nó mới không thèm kiêng nể gì mà cứ đưa người qua đấy! Đó mà là hát hò sao? Đó là tới chỗ chúng ta bán d.â.m, bán thuốc thì có!"

"Phải nhịn tới khi nào nữa? Lần trước mấy người đó tụ tập trong phòng riêng h.u.t hít, anh cho rằng hàng này là do ai mang vào?"

"Em cứ nghĩ là đánh một trận tàn nhẫn thì bọn nó sẽ biết tém tém lại, kết quả thì giờ anh thấy rồi đấy, thằng ch.ó Tôn Tiểu Xuân kia cái gì cũng dám làm, mấy thứ này chẳng lẽ anh Sấm không biết?"

Phó Lôi không nói gì, mùi t.h.u.ố.c lá tràn ra khắp phòng, hồi lâu mới nghe thấy tiếng anh ấy chậm rãi lên tiếng: "A Tẫn, cúi thấp đầu xuống, bây giờ anh không thể trở mặt với hắn ta được."

Chỉ một câu nói đã khiến không gian trở nên im lặng.

Một lúc sau Chu Tẫn mới trả lời: "Em biết rồi."

Phó Lôi ngày trẻ cũng đã rất trưởng thành và chín chắn. Ngay cả giọng nói của anh ấy cũng tràn đầy lực xuyên thấu, thanh âm nặng nề: "Cô bé này có quan hệ gì với em?"

Giọng nói của Chu Tẫn bình tĩnh không hề d.a.o động: "Bạn gái của em, anh Lôi anh nghĩ cũng đừng nghĩ, em sẽ không bao giờ để cô ấy ra mặt đâu."

Phó Lôi không nhịn được cười lên: "Trong lòng mày anh của mày là người như thế à? Thằng nhóc xấu xa."

Chu Tẫn không nói nữa, xuyên qua khe cửa tôi thấy Phó Lôi vỗ vai anh một cái: "Anh về trước, đồ ăn sáng trên bàn nhớ ăn cho hết, lúc đến đây anh đi qua Song Thất nên mua, có bánh bí đỏ với bánh quẩy em thích đấy."



Phó Lôi vừa đi tôi đã thấy Chu Tẫn đóng cửa rồi xoay người bước tới phòng ngủ, tôi giật b.ắ.n cả người, mau chóng chạy lên giường giả bộ đang ngủ.

Kết quả là anh đứng cạnh giường cúi đầu nhìn tôi, bật cười nói: "Đừng giả bộ, khi nãy tôi đã nghe thấy tiếng động rồi."

Mí mắt tôi hơi giật, đang do dự có nên giả vờ nữa không thì một hơi thở ấm nóng đã phả tới, giọng nói trêu chọc vang lên bên tai: "Chị à, chị cần một nụ hôn sao?"

Tôi đột nhiên mở mắt, lập tức đối diện với gương mặt gần trong gang tấc của anh.

Ngũ quan của Chu Tẫn rất cân đối, da đẹp, lông mi dài, mũi cao môi mỏng, tóc tai rối bời hơi rũ xuống, đôi mắt mỉm cười đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi quá gần, tôi hồi hộp đến quên cả cách nói chuyện.

Mà ánh mắt của anh từ môi của tôi dời xuống cổ trong thoáng chốc, mặt anh hơi ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng mới bình tĩnh đứng lên.

"....Dáng người rất đẹp."

Không nói đến thì thôi, vừa nhắc tới thì hơi thở của tôi bắt đầu trì trệ, cả người đều không ổn.

"Anh thay quần áo cho tôi?"

"Ừ, nếu không thì ai nữa? Đêm qua ướt hết cả..."

"Chu Tẫn, anh, anh..."

Tôi lắp bắp một hồi, mặt nóng đến nỗi đổ bừng, cuối cùng mới nản lòng nói: "Thôi coi như xong, cảm ơn anh."

Chu Tẫn ghé sát mặt vào nhìn, bỗng nhiên bất ngờ xoa đầu của tôi: "Bây giờ trong người thế nào, đầu còn đau không?"

Tôi sửng sốt, không biết tại sao chợt trắng cả mặt.

Là nghĩ mà sợ.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv