Biết nói sao đây?
Cấp 3 chính là ngôi nhà mới, ngôi trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới và môi trường mới.
Ở cấp 3 chúng ta sẽ trưởng thành hơn rất nhiều từ suy nghĩ cho đến hành động và quan điểm, chúng ta sẽ thông suốt cho mọi vấn đề rồi sẽ đưa ra hướng giải quyết thích hợp.
Chúng ta sẽ bớt ồn ào, bớt náo nhiệt, bớt nụ cười và ánh mắt hồn nhiên. Chúng ta sẽ trở nên khác lạ, ít nói và trầm ổn hơn trước mọi thứ.
Chúng ta sẽ đương đầu với khó khăn và thách thức cho nhưng bước đi đầu tiên vào cuộc sống thực.
Chúng ta sẽ bớt dựa dẫm vào cha mẹ, bớt e thẹn trước đám đông.
Nhưng, cấp 3 nó lấy đi những người bạn, những tình bạn đẹp.
Ờ thì một chút bỏ qua nhau cho một phút lơ đãng.
Ờ thì một chút bận cho những công việc đột xuất.
Ờ một chút quên cho phút giây cố tình.
Và bạn biết không? Dù cố tình hay vô tình thì chúng ta cũng sẽ bỏ qua nhau dễ dàng, chúng ta cứ thế bước thẳng và không quay lại nhìn người phía sau. Và như sự an bài của cuộc sống và số phận, bản thân tôi chính là những con người phía sau ấy với biết bao kỉ niệm.
Tôi không muốn quên, bởi căn bản tôi là một con người.
Tôi không muốn mình lạnh lùng và thờ ơ với mọi thứ.
Tôi không muốn quá nhiều sự chú ý, đôi lúc tôi vẫn hi vọng người đó quay lại và cười một chút với tôi.
Nhưng cuộc sống nó vốn dĩ vẫn thế. Lạnh lùng lắm.
Tôi vẫn ở đây với gương mặt tròn quay, nụ cười đầy miệng, mái tóc ngày càng ngắn. Bạn sẽ nhớ tôi hơn những người khác chứ?