Có thể tôi hay nói những điều vô ích nhưng sâu trong đó chúng đều xuất phát từ sự yêu thương và đồng cảm.
Tôi nhận ra bản thân mình thay đổi quá nhiều. Một nụ cười buồn, một khuôn mặt ngày càng đầy đặn, một ánh mắt mà sâu trong đó là sự trống rỗng đến lạ thường theo lời nhận xét của một người bạn.
Tôi thấy nó đúng.
Bạn có nhiều lí do để buồn, cũng như nhiều lí do để viết và đi.
Sự thay đổi của bạn khiến nhiều người không kịp nhận ra bạn và cũng chính sự thay đổi ấy đã mất đi nhiều thứ.
Gần như là một con người sắp về cõi đất.
Bạn vẫn chờ và hi vọng về người nào đó. Bạn vẫn mong rằng bản thân mình sẽ khác và cười nhiều hơn nhưng đó là sự hồn nhiên chứ không phải gắng gượng.
Liệu có thể?
Sam
Trung thu mưa.