“Ân?” Bối Hiểu Ninh gắp một miếng đậu phụ đông lạnh vừa được nấu chín chấm nước tương bỏ vào miệng.
“Hiện tại anh cảm thấy… rất hạnh phúc.” Lăng Tiếu thản nhiên nói.
“Hạnh phúc ưm?” Bối Hiểu Ninh miệng có chút bị đậu nóng làm phỏng nhìn Lăng Tiếu lải nhải hỏi lại một câu.
“Ừ.” Lăng Tiếu gật đầu, “Có em ở bên, anh cảm thấy hạnh phúc lắm. Rốt cục cũng có cái cảm giác gia đình. Em có biết đã bao nhiêu năm anh chưa từng có loại cảm giác này rồi không?”
Bối Hiểu Ninh nuốt miếng đậu phụ, nghiêm túc lắc đầu.
“Lúc mẹ anh còn sống, anh chưa từng cảm thấy điều ấy. Bà luôn vô cớ nổi giận với anh, cũng thường đánh đập, nói anh sẽ giống như cha anh là một kẻ không có lương tâm. Có một lần anh cãi lại nói người ta có lương tâm hay không cũng có một cha, còn anh chỉ có một người mẹ tâm thần. Mẹ anh khóc suốt một đêm. Anh cho đến bây giờ vẫn không hiểu nổi lúc ấy làm sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Sau đó mẹ anh cũng không còn, anh mới biết được bà đối với anh có bao nhiêu quan trọng.”
Lăng Tiếu hút điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, “Sua khi ông ngoại tìm được anh muốn mang anh sang Mỹ, anh không muốn đi, ông cũng không có cách. Công việc ở San Francisco không thể bỏ, ông chỉ có thể mỗi lần trở về đưa cho anh rất nhiều tiền. Kết quả anh liền tiêu tiền như nước, bạn bè càng ngày càng nhiều. Bình thường ban ngày đi học có bạn bè đều hoàn hảo cả, nhưng mà vừa đến tối, mọi người đều về nhà, đều có mẹ, chỉ còn lại anh một mình, cái loại cảm giác này quá thê lương, quá lạnh lẽo đến mức làm con người ta sợ hãi. Cho nên lúc đó anh bắt đầu lượn lờ trên đường đến tối muộn, rất nhanh biết được một đám người loạn thất bát tao. Sau đó lại phát hiện chỉ cần có tiền là có thể tìm được phụ nữ cho anh nằm trong lòng người ta ngủ, anh thật cao hứng, rốt cục có thể tìm được cảm giác giống như nằm bên người mẹ anh rồi, mặc dù mùi thơm trên người họ thường thường sẽ làm anh thấy gay mũi. Hanh hanh!”
Lăng Tiếu cười lạnh hai tiếng, lại nhả ra một búng khói, “Bắt đầu từ khi đó, anh liền có tiếng trăng hoa. Anh thường nghĩ: con mẹ nó, đã nói ông đây trăng hoa ông đây trăng hoa luôn cho biết! Dù sao từ nhỏ anh đã bị người ta mắng mãi thành quen rồi, chả sao cả. Đơn giản sau đó bắt đầu tìm các cô gái nhiều hơn. Thực ra anh cũng muốn ổn định lại, nhưng vẫn không tìm được một người phụ nữ thích hợp. Các cô ấy không phải không biết làm việc nhà, chính là cớ hở ra lại làm nũng khiến anh phát cáu, nếu không cả ngày cũng chỉ biết bắt anh mua cho đủ thứ, vất vả lắm tìm được mấy người ngoan hiền thì lại chê anh tính tình bá đạo, chê anh suốt ngày theo một đám hồ bằng cẩu hữu chơi vớ vẩn. Cuối cùng có một người cũng không tồi, lại còn nguyện ý muốn kết hôn với anh là Đình Đình, lại là cái người cả ngày ở trên máy bay. Bảo cô ấy lại đây theo giúp anh, có nói sao cô ấy cũng không chịu, còn liên tục nói ta là kẻ trăng hoa muốn chết, cô ta nếu lại còn không có công việc thì lại càng không quản anh nổi. Nhưng thực tế anh nào có nghiêm trọng như vậy đâu? Trong nội tâm cô ấy vốn đã không tin anh. Sau này khi anh kết hôn cùng cô ấy mất rồi, cả đời cô ấy cũng sẽ không tin anh, cô ấy khiến anh luôn cảm giác được mình vĩnh viễn thiếu nợ cô ấy.”
Lăng Tiếu dụi tàn thuốc, vươn tay sờ đến ngón út bàn tay phải của Bối Hiểu Ninh đặt trên bàn, “Anh từ trước kia cho tới bây giờ đều không muốn về nhà, nhưng bây giờ không được, vì anh đã có em bên cạnh. Cho dù em có ở bên ngoài, nhưng anh biết em rất nhanh sẽ về, anh liền cảm thấy ở trong nhà tốt lắm, một mình ở nhà nhưng một chút cũng không cô đơn. Em biết không? Cái lần anh bị thương phải đi viện hồi trước, nhận được điện thoại của em, em nói em đang đợi anh về nhà ăn cơm. Lúc ấy nếu không có ai ở gần, anh không chừng đã bật khóc ra rồi. Cẩn thận ngẫm lại, hẳn là đã bắt đầu từ khi đó, anh đã nghĩ muốn mãi bên em.”
Nói đến đây, Lăng Tiếu bất động, Bối Hiểu Ninh cũng yên lặng.
Qua mấy phút, Lăng Tiếu tự nhiên bật cười, tiếp theo y bưng bát lên, gắp đầy thịt dê, im lặng bắt đầu ăn, giống như vừa rồi nói đều là chuyện người khác.
Bối Hiểu Ninh nhìn cái con người cao lớn Lăng Tiếu khoanh chân ngồi trên ghế, bưng một cái bát nhỏ, vui vẻ ăn ngon, trong lòng không nhịn được một trận quặn đau. Quang cảnh trước mắt như vậy, chính mình sao có thể không cảm thấy hạnh phúc? Nhưng lại nghĩ đến trưa nay ở khách sạn gặp cái người kia… có lẽ trong nhà rất nhanh đã biết chuyện rồi, tâm tình hắn lập tức trở nên trầm trọng.
Chờ Lăng Tiếu ăn xong thịt dê buông chén, Bối Hiểu Ninh chợt nắm chặt tay y. Lăng Tiếu giật mình quay đầu nhìn hắn, lúc này có người đi qua bên người, nhân viên phục vụ đến thu dọn bát đĩa trống, hắn cũng không hề buông tay.
Sau Lăng Tiếu cao hứng lại gọi thêm hai chai rượu. Bối Hiểu Ninh uống từ từ, Lăng Tiếu uống đến vội vàng, tính ra ba chai rượu Lăng Tiếu tự uống được xấp xỉ hai. Lúc về y có chút say. Bối Hiểu Ninh đỡ y đặt lên giường, thấm khăn ướt lau mặt cho y, sau đó tự mình tắm rửa sạch sẽ rồi cũng lên giường. Hắn ôm đầu Lăng Tiếu ngủ một lúc, ngày tiếp theo tỉnh lại cánh tay đã tê rần.
Sáng sớm Bối Hiểu Ninh dậy làm chút cháo, hai người cùng nhau ăn hết, Lăng Tiếu dẫn Bối Hiểu Ninh đi mua cái y gọi là ‘thứ có ý nghĩa’ gì đấy.
Đến khu buôn bán, Bối Hiểu Ninh mới biết, thì ra thứ sáu cuối tuần chính là lễ Halloween, Lăng Tiếu muốn làm một ‘Đêm Halloween*’ trong quán bar, dẫn hắn đến đây là muốn mua rượu cùng trang sức, đồ dùng và đồ hóa trang Halloween.
(*)Halloween: đêm trước ngày lễ Thánh(1/11), thả rông ma quỷ cho chúng nó chơi bời một phen~ theo hiểu biết cuả ta~XD trong QT là 万圣节-Vạn Thánh Tiết. Lúc ngó QT cứ ngơ ra không biết nó là cái lễ gì =)))) các bác Tung Của k thể làm ơn để nguyên tiếng Anh nổi hay sao giời????
Lúc chọn đồ vật, Bối Hiểu Ninh đùa Lăng Tiếu, “Anh làm ông chủ thật không đáng. Mấy cái việc vặt vãnh này mà cũng đến lượt anh phải tự tay làm à?”
Lăng Tiếu cầm một cái mặt nạ đầu lâu đội lên mặt, “Nếu mua cái khác anh sẽ không đến đây, cái này không phải thú vị lắm sao~. Hơn nữa còn có trang phục của em, anh sao dám để tên chết bầm đui mù nào mua bừa được.”
Bối Hiểu Ninh xỏ một cái bao tay gấu đen to đùng, “Thế anh muốn hóa trang thành gì?”
Lăng Tiếu gỡ mặt nạ ra, “Chúng ta mua nhiều một chút, chọn một cái còn lại cho người khác. Trước giúp anh chọn đồ của phục vụ viên đã, bọn họ phải mặc giống nhau.”
Bối Hiểu Ninh lại cầm một cái sừng có đèn nhấp nháy chụp lên đầu Lăng Tiếu, “Ai sẽ đi a? Thu vé vào cửa không?”[R: chưa gì đã muốn cắm sừng chồng sao Ninh ca =))))))) lại còn nhấp nháy >D<] Lăng Tiếu lấy một bộ cánh thiên sứ ướm vào phía sau Bối Hiểu Ninh, “Sẽ có vé vào cửa. Có thẻ hội viên sẽ được giảm giá. Ưm?! Được rồi, đến lúc đó gọi Trương Suất, Tôn Lỗi đến hết! Phí vào cửa, phí uống tất cả miễn hết. Miểu Miểu mà được nghỉ cũng cho nhỏ đến.” “Được a! Tối tôi sẽ gọi điện báo!” Bối Hiểu Ninh rất vui vẻ. “Thế thì… Em có thể nhân dịp này nói chuyện của hai ta cho bọn họ biết không?” Lăng Tiếu thử thăm dò hỏi. Bối Hiểu Ninh nghĩ lại, kéo dài cũng không phải biện pháp, vì vậy gật đầu nói: “Ân… Được thôi. Nhưng mà phải do tự tôi nói, không cho anh ồn ào nói lung tung.” “Được.” Lăng Tiếu cực kỳ bình tĩnh buông cánh thiên thần ra đi xem mấy cái khác, kỳ thật trong lòng đang sướng muốn điên, pháo hoa bắn tung tóe. Mãi đến khi bọn họ từ khu buôn bán trở ra, đồ trang trí trong quán bar cũng mua được bốn túi to đùng. Đã thế còn có hai mươi bộ hóa trang hề chon am phục vụ viên hai mươi bộ hóa trang thỏ cho nữ phục vụ viên, cùng các loại động vật, các loại nghề nghiệp, các loại phim ảnh, các loại hóa trang yêu ma quỉ quái mỗi thứ một bộ. Đáng lẽ ra theo ý Lăng Tiếu, trừ phục vụ viên, các loại hóa trang khác đều phải mua mỗi thứ ba bộ, nhưng may là bị Bối Hiểu Ninh kiên quyết ngăn lại. Hơn nữa theo như tính toán của Bối Hiểu Ninh, mỗi thứ mua một bộ cũng vượt xa nhân số dự toán của bọn họ, nhưng Lăng Tiếu sống chết không chịu mua ít đi, lý do của y là muốn giữ mấy bộ còn lại để ở nhà, sau này còn muốn cùng Bối Hiểu Ninh chơi nhập vai. [R: á =)) mý bộ maid cũng mua lun ó hả??? >D< hý hý hý Cosplay ta thích nga~ Tiếu ca hảo có năng khiếu biến thái =))] Bối Hiểu Ninh thật sự không muốn ở nơi công cộng cùng y tranh luận có thể hay không cùng y ở nhà chơi trò nhập vai, cho nên đành đáp ứng y mỗi kiểu mua một bộ, sau đó vội vội vàng vàng chuồn khỏi chỗ có ông chủ cửa hàng nghe thấy rõ ràng rành mạch bọn họ nói chuyện với nhau. Hai người tay xách nách mang tống một đống túi đồ lên xe xong, toàn bộ cốp xe cùng ghế sau đều chật ních một núi đồ. Hai người mệt phờ ngã xuống ghế thở dốc, Bối Hiểu Ninh hướng Lăng Tiếu ngồi bên cạnh đấm một quyền, “Anh nói đi, biết phải mua lắm đồ như thế sao không gọi hai người đến giúp? Tôi đây là cái số gì a?? Ban ngày làm ca, tan tầm anh ở nhà thì phải nấu cơm cho anh, anh không ở nhà thì phải đi siêu thị mua đồ, buổi tối phải ngủ cùng anh, anh tâm tình tốt phải chịu đựng bị anh chà đạp [=))], mệt muốn chết xin mãi mới được nghỉ hai ngày còn phải vội đến làm culi cho anh. Nhìn tôi dễ bắt nạt lắm đấy à, hả?” “Anh đây không phải chỉ nghĩ muốn một mình một chỗ với em sao? Còn gọi người đến để làm gì? Làm cái bóng đèn** ý hả? Còn lâu đi. Bây giờ về anh giúp em xoa bóp còn không được sao.” (**) bóng đèn: ý chỉ phá đám :v “Quên đi, còn lạ gì anh nữa, chắc chắn là định mượn cớ xoa bóp chiếm tiện nghi tôi chứ gì. Từ hồi tôi tan tầm mệt, bao nhiêu là lần anh không phải ấn ấn ấn nhân tiện ấn luôn lên giường rồi hả?” Bối Hiểu Ninh quay đầu lại nhìn đống túi cao gần đến trần xe, “Hay là mau tống cái đống này ra quán bar trước đã. Trang phục của chúng ta cứ lưu lại mấy bộ đặc biệt là được. Được rồi, ban nãy tôi không để ý, anh nói thầm với ông chủ cái gì đấy?” Lăng Tiếu cười xấu xa nhìn Bối Hiểu Ninh, “Anh nói ông chủ tặng thêm cho anh một bộ nữ tiếp viên thỏ(1) cùng trang sức. Tối về em mặc cho anh xem đi, còn có cả cái bộ y tá (2) nữa nha.” “Anh chết với tôi!” Bối Hiểu Ninh vừa muốn giơ tay oánh Lăng Tiếu, thì điện thoại di động đổ chuông. “Alô?” Bối Hiểu Ninh nghe máy. “…” “Bao giờ về?” “…” “Nga, tốt lắm. Ta sẽ tính ngày mai ở quán nào, đến lúc đó gọi cho ngươi, ngươi đi tìm ta đi.” Buông điện thoại, Bối Hiểu Ninh nói: “Vương Tinh về rồi.” “Nga, chắc cũng nói chuyện bạn trai với người trong nhà rồi chứ?” “Ừm, hiện tại cô ấy không dễ chịu lắm.” Lăng Tiếu nhìn Bối Hiểu Ninh, “Chuyện của chính em còn chưa có nói cho rõ ràng ra đâu, lại còn đi lo lắng chuyện nhà người ta?” Bối Hiểu Ninh cúi đầu loay hoay bấm bấm máy, “Chúng tôi từ nhỏ lớn lên với nhau, cô ấy giống như em gái ruột của tôi vậy.” “Cũng đúng, cô ấy là bà mối của hai ta đây, anh phải tìm cơ hội hảo hảo cảm ơn cô ấy, giúp anh nhặt được em một miếng bánh có nhân vừa ngon vừa to thích chết.” “Anh nếu muốn cảm ơn cô ấy thì nên tìm cách giúp cô ấy làm cho người nhà chịu chấp nhận bạn trai đi.” Lăng Tiếu thở dài, nâng tay nhéo mặt Bối Hiểu Ninh, “Gặp qua người ngốc, cơ mà cũng chưa thấy ai ngốc như em. Được rồi, nghe lời em, trước tống mấy thứ này ra quán bar đã.” —————— Chú thích: