Ngày thứ hai thức dậy, mọi người chia nhau đi mua thổ đặc sản. Bối Hiểu Ninh chủ động gọi Lăng Tiếu vào một thôn cách nơi bọn họ ở không xa.
Trên đường Bối Hiểu Ninh đưa tin nhắn cho Lăng Tiếu nhìn.
“Em xem, tôi đã bảo là cứ nói thẳng rõ ràng ra rồi mà.” Lăng Tiếu trả điện thoại lại cho Bối Hiểu Ninh.
“Đâu có đơn giản được như anh nói. Đây là Đại Lỗi Tử a, hắn bình thường đã tùy tiện rồi. Vốn tôi cũng muốn nói lắm, chỉ không biết những người khác sẽ phản ứng thế nào đây.”
“Hừm! Em toàn tính kỹ trước sau thế để làm gì.” Lăng Tiếu khoác một cánh tay lên vai Bối Hiểu Ninh, “Tôi thì mặc kệ, trở về đến quán bar với tôi, để bọn họ gọi em là chị dâu.”
“Này! Anh đừng có làm càn! Không cho nói lung tung!”
“Cái gì mà không cho nói lung tung, bạn của tôi, tôi quyết định!” Lăng Tiếu dùng sức ôm cổ Bối Hiểu Ninh.
“Anh buông tay!” Bối Hiểu Ninh kéo cánh tay Lăng Tiếu ra, “Có người nhìn đấy!”
“Nhìn thì cứ nhìn! Hai thằng bạn thân không được làm thế hả? Trong đầu em có quỷ à, toàn nghĩ lệch lạc hết ra.”
Bối Hiểu Ninh huých khuỷu tay vào sườn Lăng Tiếu một cái, “Anh mới suy nghĩ lệch lạc!”
Lăng Tiếu nhảy ra né, vươn tay bóp sau gáy Bối Hiểu Ninh một cái, “Tiểu tử thối, còn dám đánh lén tôi!” Vừa nói y vừa cù tay chân Bối Hiểu Ninh.
“Ha ha ha ha….. anh đừng náo loạn! Hai thằng đàn ông trêu nhau nhìn thật khó coi!” Bối Hiểu Ninh đẩy Lăng Tiếu ra chạy lên trước.
“Em đứng lại đó cho tôi!” Lăng Tiếu đuổi theo. (=v=)
Tới phiên chợ trong thôn, Lăng Tiếu và Bối Hiểu Ninh mua một ít trăn ma, hoàng ma (*), hạt thông cùng bồ đào núi. Trên đường về đụng phải hai vợ chồng Trình Ngôn. Lưu Na nhìn hai tay trống trơn của Bối Hiểu Ninh hỏi: “Hửm? Hiểu Ninh, ngươi không mua cái gì hả?”
(*) trăn ma, hoàng ma: là mấy loại nấm thì phải. Ta lười search quá~
“Mua rồi!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Bối Hiểu Ninh hối hận còn không kịp. Lưu Na và Trình Ngôn cùng lúc nhìn sang túi lớn túi bé Lăng Tiếu đang xách, “Nga, ta nói nha, sao Tiếu lại mua nhiều nấm như vậy, ăn không hết là bị hỏng luôn đấy.”
Ăn xong cơm trưa, mọi người lên đường, bắt đầu quay về. Lúc này xe Lăng Tiếu đi phía trước. Sau lúc từ trên núi xuống, bọn họ lại vào một thôn khác. Đường có chút khó đi, Lăng Tiếu giảm tốc độ. Hai chiếc xe vẫn duy trì khoảng cách cố định chậm rãi chạy trên đường lớn trong thôn. Đột nhiên, Lăng Tiếu phanh gấp lại, Trình Ngôn giật cả mình, xém chút nữa tông vào đuôi xe trên.
Không đợi Bối Hiểu Ninh hỏi chuyện gì xảy ra, lăng Tiếu xuống xe. Y đi tới trước xe, khom lưng, chờ y đứng thẳng lại, trong tay có nhiều thêm một quả bóng thịt lông xù, vốn là một con chó nhỏ.
Người trong xe cũng đi xuống, vây quanh người Lăng Tiếu. Tôn Miểu Miểu, Lưu Na cùng Mã Hồng lập tức hô to gọi nhỏ.
“Đáng yêu quá đi!” “Con chó nhỏ như vậy!” “Thích quá đi mất!”…
Mặc dù các nàng kêu có chút khoa trương, nhưng lại rất thích hợp với hình dáng con chó nhỏ.
Con chó con mới khoảng chưa đầy ba tháng tuổi, lông màu vàng, cả người tròn xoe, dường như cả cơ thể nhỏ bé chỉ nằm gọn trong bàn tay Lăng Tiếu, nó đang lườm lườm hai tròng mắt ngây thơ đen nhánh, dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm đầu mũi đen của mình. Móng vuốt nhỏ so với ngón tay Lăng Tiếu chả lớn hơn bao nhiêu còn đang đạp loạn xung quanh.
Bối Hiểu Ninh sờ đầu nhỏ của nó, “Con chó nhà ai vậy a?”
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn bốn phía một chút, sau đó đem con chó đến một ngôi nhà gần đấy.
Chỉ lát sau, lăng Tiếu lại đi ra, nó vẫn còn ở trên tay, tay kia lại có thêm một cục bông tròn tròn nữa.
Lăng Tiếu đi đến trước mặt mọi người, “Chủ nó nói có bốn con chó con lận, đã cho hai con đi rồi, đang lo hai con này không ai lấy, hỏi chúng ta có muốn lấy không.”
Tôn Miểu Miểu bật dậy ngay, “Em muốn em muốn!”
Tôn Lỗi kéo cô bé lại, “Muốn cái gì mà muốn? Em chăm được nó hả? Anh bình thường cũng không có về nhà, mẹ không cho em nuôi đâu.”
Tôn Miểu Miểu lập tức dẩu miệng bĩu môi, “Nhưng mà… Đáng yêu quá đi!”
Lưu Na cúi người xuống, nhìn nhìn hai con chó trông giống nhau như đúc kia, “Ừm… Nhà ta có một con mèo với một con chó rồi, có chút bề bộn, nếu khống……” (ta muốn! ta cũng muốn nuôi!TT^TT)
Mã Hồng vỗ tay cái độp, “Lăng ca, không phải ngươi ở một mình sao?! Nhà ngươi nhất định rất rộng rãi, không bằng… Ngươi cũng mang về nuôi đi, sau này bọn ta cũng có thể đến nhà ngươi nhìn bọn nó. Giống chó địa phương này rất thông minh, nuôi tốt lắm!”
Lăng Tiếu thoáng nhìn Bối HIểu Ninh, hai tròng mắt hắn đã dán vào hai quả bóng lông kia rồi, “Ý kiến hay nha! Tiếu, anh mang về đi!”
Lăng Tiếu cười cười, thả hai con chó nhỏ vào lòng Bối hiểu Ninh, “Được thôi, em ôm cho anh đi. Đi nào, lên xe.”
Chặng đường còn lại, trong xe Lăng Tiếu loạn muốn điên, hai vật nhỏ lăn bò khắp mọi ngõ ngách không nói, lăn lộn đùa giỡn với nhau xong rồi, lại tiểu ra một bãi trên đùi Bối Hiểu Ninh và Tôn Miểu Miểu. (J))
Tưởng rằng Tôn Miểu Miểu sẽ không vui, không ngờ cô bé lại cười khanh khách nói: “Tiếu ca, sau này trong xe anh sẽ có một mùi hương dễ chịu nha!” Làm cho Bối hiểu Ninh, Tôn Lỗi và Khương Hạo cũng cười theo.
Trở lại trong thành phố, trời đã hóa đen. Lăng Tiếu và Trình Ngôn tách nhau ra, vừa lại đưa hai anh em Tôn Lỗi và Khương Hạo về nhà.
Trong xe chỉ con lại Lăng Tiếu và Bối Hiểu Ninh. Lăng Tiếu nhìn một chút hai cục bóng lông đang thiếp đi trong lòng Bối Hiểu Ninh, “Sao bây giờ? Để nuôi ở nhà em, hay là đến nhà tôi?”
“Ừm… Hay là đến nhà anh đi, chỗ nhà tôi nhỏ quá.”
“Ai chăm sóc chúng nó?”
“Tôi a.”
“Được a!” Lăng Tiếu vói tay xoa loạn bù xù đầu tóc Bối Hiểu Ninh, “Tôi nói em đến nhà tôi em không đi, vì chúng nó em lại không thèm nói hai lời đi luôn a.”
“Hừ!” Bối hiểu Ninh bĩu môi, “Anh? Anh đáng yêu được như chúng nó sao?”
“Tôi rất đáng yêu a!”
“Chả thấy gì cả.”
“Vậy em yêu tôi cái gì a?”
“Ai mà… Ai mà yêu anh hả?!” Bối Hiểu Ninh đỏ mặt luôn.
Lăng Tiếu lại vói tay sờ sờ trên mặt hắn một chút, “Cả đoạn đường lúc nào em cũng nghiêm túc, cười lên như thế này mới đáng yêu.”
Nhà Lăng Tiếu đã rất nhiều ngày không có ai ở, khắp nơi đều là bụi. Vừa đến nhà Bối hiểu Ninh bắt đầu dọn phòng, Lăng Tiếu lại lái xe đến cửa hàng thú cưng mua cho hai con chó nhỏ các loại đồ dùng và thức ăn.
Chờ Bối Hiểu Ninh thu dọn được kha khá, mới nhớ gọi điện cho Lăng Tiếu, dặn y đừng mua nhiều quá để về muộn, Lăng Tiếu gọi điện thoại lại, bảo Bối Hiểu Ninh xuống gara giúp y mang đồ vật.
Bối hiểu Ninh nhìn thấy Lăng Tiếu liền choáng váng. Hắn mua bốn cái ổ chó, lý do là để tiện đổi. Hai cái ***g sắt, nói là dùng lúc cho bọn nó đi bệnh viện tiêm vắc-xin thì dùng. Thức ăn dành cho chó con mười cân, nói là chó con lớn rất nhanh, ăn nhiều lắm. Bát ăn năm cái, bát uống nước năm cái, nói chúng nó oánh nhau sung quá có thể làm vỡ. Còn lại một túi đồ hộp cho chó, một túi đồ ăn vặt cho chó, sữa bột cho chó, bột canxi, bột vitamin, đều bốn cái, dọ mõm chó, dây buộc, còn có cầu tiêu cho chó, thuốc nhỏ mắt, dầu nhỏ tai, thuốc đường ruột, sữa tắm cho chó, chải lông, thuốc lông, cắt móng tay vân vân, mỗi thứ ít nhất hai cái, cùng với bao nhiêu là đồ chơi.
“Anh… Anh quá khoa trương rồi nha?!” Bối hiểu Ninh thương cảm ~
“Khoa trương hả? Chủ tiệm thú cưng nói mấy thứ này đều cần đến hết.”
“Hắn nói anh tin liền hả?! Hơn nữa nhiều như thế mua mỗi thứ một cái không phải được rồi sao?”
“Nhưng mà… chúng ta có hai con chó lận mà.”
“Anh còn dám cãi! Để anh đi chính là một sai lầm, ông chủ tiệm đó hẳn là cười sướng đến muốn chết đi?”
“Cũng không có a, hắn nói cho tôi là hai con chó không cần mua nhiều bát ăn bát uống như vậy. Nhưng mà tôi nghĩ cũng chả khác nhau lắm, cho nên cứ cầm luôn.”
Bối Hiểu Ninh trừng mắt liếc Lăng Tiếu một cái, “Hừ! Chờ đấy, không thể không vặn lại cái tật xấu này của anh!” Nói xong hắn hầm hừ mang trước mấy cái túi lên lầu.
*trước khi kịp nhận nuôi/bắt cóc hai đứa trẻ, hai anh đã nuôi thành công hai con cún! J))*
Tiêu: TT^TT tay đau chết mất, h mới post lên đc cho các nàng >O< About these ads