Edit: phuong_bchii
________________
Giang Thự mở mắt ra, trước mắt còn bị vây trong trạng thái ảo mộng giao điệp, đầu rất choáng váng, cô thở hổn hển, đem tất cả cảm xúc kích động trong cơ thể đều hô ra.
Sau khi tỉnh táo, tầm mắt dần dần rõ ràng, sau đó mới nhìn thấy khuôn mặt Quý Liên Tinh, đường nét gầy gò, một giọt nước trong suốt từ hàm dưới chảy xuống, trong hai mắt nàng diễm lệ, đang nhìn Giang Thự.
Quý Liên Tinh đặt tay dưới vòi hoa sen, xóa đi dấu vết trên ngón tay, hỏi: "Lạnh không?"
Giang Thự ấn huyệt thái dương của mình, "Không lạnh lắm, nhưng mệt."
Tương đối mệt mỏi, so với một hơi chạy hết tám trăm mét còn mệt hơn. Quả nhiên là lớn tuổi rồi, không thể so sánh với người trẻ tuổi, luôn cảm thấy Quý Liên Tinh vẫn có thể làm lại một lần.
Quý Liên Tinh cứ như vậy nhìn cô, nhìn vẻ đẹp của cô không sót gì, Giang Thự bị nàng nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, lấy tay che lại.
"Em đừng nhìn."
"Ừ, em không nhìn." Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt Quý Liên Tinh vẫn không dời đi, có chút không kiêng nể gì.
"Quý Liên Tinh!" Lòng bàn tay Giang Thự vốc lên một nắm nước vẩy lên người Quý Liên Tinh, ngữ khí tương đối bất mãn: "Lại nhìn nữa chị sẽ giận thật đấy!"
"Được rồi được rồi, em không nhìn nữa." Quý Liên Tinh cầm lấy vòi hoa sen xối lên người Giang Thự, giúp cô xua tan hơi lạnh, nghĩ thầm xấu hổ cái gì.
Bây giờ thẹn thùng, vừa rồi sao không thẹn thùng? Vừa rồi còn như vậy! Không thấy xấu hổ chút nào!
Nhưng cũng chỉ là trong lòng ngẫm lại, mặt ngoài không dám nói.
Quý Liên Tinh giúp cô lau khô nước, dìu cô đứng dậy, lấy áo ngủ giúp cô mặc vào, động tác liền mạch lưu loát.
Giang Thự bước ra khỏi bồn tắm lớn, chân trơn bóng xỏ vào trong dép lê, bước về phía trước một bước, lòng bàn chân mềm nhũn, bắp chân đi xuống một chút sức lực cũng không có, mềm nhũn, so với giẫm lên bông vải còn vô lực hơn.
Quý Liên Tinh vội vàng đỡ cô, "Vẫn ổn chứ?"
Giang Thự mím chặt môi, không nói gì. Có lẽ không ổn lắm, bởi vì vừa duy trì một tư thế quá lâu, chân của cô vô cùng tê, hiện tại là trạng thái không có lực.
Giang Thự nhẹ nhàng đẩy Quý Liên Tinh một cái, "Em mau đi tắm đi, mặc kệ chị."
Ánh mắt cô lạnh như băng, có chút không vui, có lẽ là bởi vì nửa người dưới Quý Liên Tinh mặc một cái quần đùi cao bồi, nửa người trên còn mặc áo ba lỗ, cái này cùng với không cởi có gì khác nhau!! Cho nên người vừa bị nhìn vẫn là cô!
Giang Thự bình sinh lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là ăn sạch sẽ.
Người bị ăn là cô.
Quý Liên Tinh vừa nghe giọng điệu của Giang Thự, cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết vì sao cảm giác Giang Thự nói chuyện mang theo hỏa khí không tên, cẩn thận cân nhắc một hồi mới ngộ ra đạo lý trong đó.
Có thể là gối công chúa ban đầu không thích ứng lắm? Hay là cảm thấy mình bị bắt nạt? Hai khả năng này rất lớn.
Bởi vì tính cách Giang Thự cường thế cả đời này đoán chừng sẽ không bị ép thảm như vậy.
Sau khi hiểu được nguyên do trong đó, Quý Liên Tinh cũng thả lỏng tâm, tâm đã hiểu rõ, giờ phút này Giang Thự khẳng định không muốn bị đỡ đi, vì thế Quý Liên Tinh buông tay, giả vờ thờ ơ nói:
"Vậy chị ra ngoài chờ em nha ~ em tắm xong sẽ ra ngay."
Giang Thự không nói thêm gì, rất nhanh rời đi, trong phòng tắm chỉ còn lại một mình Quý Liên Tinh.
Nàng đứng ngây người tại chỗ, tâm tư vẫn lưu lại hình ảnh vừa rồi, Giang Thự nằm trong bồn tắm...... Vẻ mặt và lời nói xúc động của cô.
Chỉ có thể nói, một mặt như Giang Thự chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy, hoa lãnh diễm nở rộ có bao nhiêu đẹp, có lẽ chỉ có người nhìn thấy mới hiểu được.
Nàng thích Giang Thự như vậy, thích đến mức có chút nghiện.
Quý Liên Tinh cởi nút áo, quần jean và áo ba lỗ rơi xuống đất, nàng đi tới dưới vòi hoa sen, mặc cho nước ấm cọ rửa cơ thể...
Nàng chỉ qua loa tắm rửa một cái, qua lại không quá mười phút, lúc từ phòng tắm đi ra Giang Thự đang sấy tóc.
Liếc mắt nhìn lại, muốn cười lại không dám cười, thật đáng thương.
Giang Thự một tay bị cố định, một tay còn cầm máy sấy, bởi vì không có tay dư thừa đi sửa sang lại tóc, tóc của cô bị sấy loạn.
Quý Liên Tinh như thể nhìn thấy một con chuột không có năng lực tự gánh vác đang cố gắng xử lý mình.
"Để em để em, em sấy cho chị." Quý Liên Tinh cầm lấy máy sấy tóc, giúp Giang Thự sửa sang lại tóc một chút, thay cô sửa sang lại tóc trước trán, lộ ra trán của cô, nhất thời thuận mắt hơn nhiều, mỹ nhân điên lộn xộn cuối cùng biến thành mỹ nhân lạnh lùng.
Giang Thự đứng tại chỗ, tùy ý Quý Liên Tinh giúp mình sấy tóc, theo gió nóng đưa tới, thỉnh thoảng híp mắt một cái, giống như rất hưởng thụ.
Khóe môi Quý Liên Tinh nhếch lên, có chút vui vẻ, luôn cảm thấy Giang Thự như vậy rất đáng yêu, đáng yêu đến mức nàng muốn hung hăng xoa bóp khuôn mặt của cô.
Nhưng ý nghĩ cũng chợt lóe lên, nghĩ thầm vẫn là để lại sau này đi, nàng sợ nàng bóp một cái, gối sóc lại biến thành chuột xù lông.
Thời gian kế tiếp, Quý Liên Tinh chuyên tâm sấy tóc cho Giang Thự, tóc của cô đen nhánh rậm rạp, không thô không nhỏ, sờ lên giống như tơ lụa tràn ra mùi thơm nhàn nhạt.
Mái tóc đen được sấy đến ướt át khoác lên vai, làm cho Giang Thự thêm một loại cảm giác lạnh lẽo cự tuyệt người ngàn dặm, còn mang theo tao nhã mê người tới gần, hai loại khí chất va chạm vào nhau, ngoạn mục, luôn muốn thăm dò một phen.
Mà Quý Liên Tinh thỏa mãn nhất chính là, nàng vừa mới thăm dò qua.
Quý Liên Tinh vặn máy sấy xuống một số, cố ý thả chậm tốc độ sấy tóc.
Hai người đều không nói chuyện, đều đang hưởng thụ giây lát yên tĩnh.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn còn rơi, có xu hướng dần dần lớn lên, tiếng mưa lộp bộp lộp bộp, máy sấy ong ong, không quấy nhiễu lẫn nhau, cùng tấu một khúc nhạc cuối đêm hè.
Một lát sau, tóc khô, Quý Liên Tinh tắt máy sấy, phòng khách yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rơi.
Tinh Tinh nằm liếm móng vuốt trong ổ ở ban công, nó cũng đắm chìm trong thế giới của mình.
Quý Liên Tinh quấn dây máy sấy tóc xong, cất vào trong tủ, lại ra ban công đóng cửa sổ lại, tiếng mưa rơi lập tức nhỏ đi rất nhiều.
Giang Thự có chút buồn ngủ, từ vẻ mặt của cô có thể thấy được, hơn nữa, lấy sự hiểu biết của Quý Liên Tinh đối với cô, nàng phát hiện trước khi Giang Thự buồn ngủ không thích nói chuyện, ví dụ như hiện tại.
"Có phải buồn ngủ rồi không?"
Quả nhiên gật đầu, ngay cả ừ cũng không nói một câu, xem ra là thật sự buồn ngủ.
"Vậy chúng ta đi lên ngủ thôi."
Gian phòng nhỏ cũng có chỗ tốt của gian phòng nhỏ, chật hẹp ngược lại làm cho người ta có một cảm giác an toàn, hai người nằm xuống, bởi vì Giang Thự không tiện, nên Quý Liên Tinh thay cô dịch chăn.
"Chị cứ nằm thẳng như vậy." Quý Liên Tinh nghiêng người, một tay khoác lên người Giang Thự, nhỏ giọng nói: "Đến lượt em ôm chị."
Giang Thự được một cảm giác ấm áp vờn quanh, trong không khí mang theo mùi thơm ngát của trái vả, là mùi chỉ có Quý Liên Tinh mới có.
Vầng sáng dịu dàng của đèn đêm nhỏ ở đầu giường tản ra, ánh sáng nhỏ rơi vào trên mặt hai người, giống như là trải một tầng men bóng loáng, Quý Liên Tinh tới gần một chút, có thể nhìn về phía tất cả trên mặt Giang Thự, rất nhỏ đến từng sợi lông tơ nhỏ.
Nàng vươn tay, nhéo tai Giang Thự một cái.
Giang Thự híp mắt, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Sao vậy?"
"Chị ngủ đi, em nhìn chị ngủ."
"Em không buồn ngủ sao?" Giang Thự mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Quý Liên Tinh, phát hiện ánh mắt nàng trong trẻo, trông có vẻ không buồn ngủ chút nào.
Quý Liên Tinh gật đầu, "Vẫn chưa phải quá buồn ngủ, chị ngủ đi."
Giang Thự trừng mắt nhìn trần nhà một hồi, có chút ngây ra, giống như đang cố gắng lấy lại tinh thần.
Quý Liên Tinh không chớp mắt nhìn cô, tò mò cô đang nghĩ gì.
"Thanh niên các em tinh lực thật tốt." Giang Thự sửng sốt thật lâu mới nói.
"Phụt, chị không trẻ sao? Chị mới có 30." Quý Liên Tinh chui vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu.
"Không trẻ bằng em, sau này em còn trẻ chị sẽ già."
Quý Liên Tinh cẩn thận quan sát khuôn mặt của cô, tuy rằng cô 30 tuổi, nói 25 cũng không quá, hoàn toàn không có nếp nhăn, bảo dưỡng khá tốt.
"Không phải lo âu về dung mạo, là sự thật." Giang Thự nhắm mắt lại, "Chị phải nhanh chóng ngủ, đặc biệt là lúc em thức đêm, chị lén ngủ một giấc."
"A, người phụ nữ xấu xa này!" Quý Liên Tinh nhéo eo cô, cảm thấy không đủ, tiến đến bên tai cô, nhẹ nhàng cắn vào tai cô, không nhịn được, vẫn thì thầm bên tai Giang Thự: "Thật ra em rất thích dáng vẻ vừa rồi của chị."
Giang Thự vốn dĩ đã sắp ngủ, khi nghe được những lời này lại mở to mắt, một số hình ảnh vừa mới ở phòng tắm hiện lên trong đầu, đuổi thế nào cũng đuổi không đi.
"Quý Liên Tinh, em không dứt có phải hay không?"
Quý Liên Tinh lại không nhìn lời cảnh cáo của cô, "Sao vậy, thích còn không thể nói sao ~"
Lời khiêu khích này làm cho lòng Giang Thự ngứa ngáy, cô vốn định ngủ, có chuyện gì ngày mai hãy nói, rõ ràng Quý Liên Tinh không có ý này.
"Nếu không phải tay chị gãy, hôm nay nằm trong phòng tắm chính là em chứ không phải chị."
"Quao ~" Quý Liên Tinh không bị dọa ngược lại cười ra tiếng," Vậy sao?"
Ánh mắt Quý Liên Tinh rất ý vị sâu xa, nhớ lại vài lần giữa hai người, hình như Giang Thự đều bị động.
Sự thật bày ra ở chỗ này, Quý Liên Tinh chỉ một ánh mắt đã đánh bại Giang Thự.
Giang Thự tương đối nhụt chí, "Hừ." Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hiện tại tay cô không tiện, có cái gì sau này hãy nói.
Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn phản ứng Quý Liên Tinh, nhưng Quý Liên Tinh lại hết lần này tới lần khác thích bộ dáng ngạo kiều này của cô.
"Không đùa chị nữa, ngủ đi." Quý Liên Tinh vươn tay tắt đèn, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nhỏ dần, chỉ có thể nghe được âm thanh cực kỳ nhỏ, có lẽ là lá cây và gió quấn quanh nhau.
Quý Liên Tinh rất nhanh nghe được tiếng thở đều đều của Giang Thự, chỗ trống trong lòng được lấp đầy.
Nàng không buồn ngủ, tựa vào vai Giang Thự bắt đầu suy nghĩ một ít về chuyện tương lai.
Ban ngày Giang Thự nói, sau này đây là nhà của hai người, những lời này tựa như mở ra công tắc mặc sức tưởng tượng của Quý Liên Tinh, nàng bắt đầu có chờ mong đối với tương lai của cả hai.
Nàng càng muốn ở bên cạnh Giang Thự, huyện Lộ Quả tuy rằng rất tốt, không táo bạo như thành phố, nhưng nơi đó không có Giang Thự, không có Giang Thự, rất nhiều vui vẻ sẽ không thành lập.
Quả thật, mấy năm nay rời khỏi Giang Thự, Quý Liên Tinh đang cố gắng sống, tìm kiếm giá trị và ý nghĩa của cuộc sống, trong những ngày ở một mình, nàng bắt đầu hiểu được tình yêu không phải tất cả của cuộc sống, không có tình yêu, cuộc sống vẫn nên sống như thế nào thì sống như thế đó.
Nàng có thể sống mà không có Giang Thự, điều kiện tiên quyết là phần tình cảm này thật sự đi đến cuối cùng.
Nhưng hiện tại các nàng tiêu trừ hiểu lầm làm lại từ đầu, có một số việc thì cần thay đổi quỹ đạo.
Mà đối với Quý Liên Tinh mà nói, nàng bằng lòng, mặc dù rời khỏi sự nghiệp ở huyện Lộ Quả, một lần nữa trở lại thành phố A, nàng cũng bằng lòng, tương lai tràn ngập không biết, nhưng nàng cũng không sợ hãi.
Có Giang Thự ở đây là được.
Tình yêu cần sự thấu hiểu nhau, khi cần thiết có người phải hy sinh, khi ý nguyện đủ mãnh liệt, thì cũng không cảm thấy đó là một loại hy sinh.
Nghĩ thông suốt, Quý Liên Tinh mới bị cơn buồn ngủ đánh úp tới, rất nhanh liền ngủ say......
Đêm hôm đó, Quý Liên Tinh mơ một giấc mơ, cảnh trong mơ rất chân thật, nàng mơ thấy đại bá, nàng kéo ông ấy nói rất nhiều rất nhiều lời, cuối cùng đại bá chỉ nói một câu.
Bác ấy nói, con có nhà rồi.
Giấc mơ kéo dài rất lâu, ấm áp, sáng sủa, tràn đầy hy vọng.