Edit: phuong_bchii
________________
Dựa theo kế hoạch của Giang Thự, cô vẫn phải quay về thành phố A mới được, bởi vì công việc không thể rời khỏi người, cho dù gãy tay cũng phải đi làm, hơn nữa kế hoạch ban đầu ngày mốt sẽ đi công tác, như vậy, cũng chỉ có cuối tuần sau mới có thể gặp mặt Quý Liên Tinh.
Nghĩ tới đây, trong lòng không kiềm chế được có chút lo lắng, nếu như cô phải về thành phố A, vậy Mạnh Tiêu ai sẽ chăm sóc đây? Dựa theo lời Quý Liên Tinh vừa mới nói, có phải ý nghĩa Mạnh Tiêu sẽ ở chung một mình với Quý Liên Tinh một thời gian hay không?
"Ngày mai chị phải về thành phố A." Giang Thự thành thật nói, "Lúc trước chị đã nói với em, tuần sau phải đi công tác, đi bàn một vụ làm ăn rất quan trọng."
Việc làm ăn tất nhiên quan trọng, nhưng sức khoẻ càng quan trọng.
"Có thể đẩy ra sau một chút được không, tay chị như vậy sao mà nói?"
Giang Thự lắc đầu, "Không thể không nói."
Đối với Giang Thự mà nói, công tác cũng chỉ là bề ngoài gọn gàng mà thôi, thật ra rất nhiều lúc đều là không tự do.
Nhân viên của cô có thể bởi vì bị bệnh hoặc là bị thương xin nghỉ không làm việc, nhưng đối với cô mà nói cũng rất khó, có đôi khi xin nghỉ một ngày, chuyện cần xử lý quá nhiều, nghỉ tương đương với không nghỉ, đây chính là bất lợi khi làm công cho chính mình.
Nhưng phần lớn mọi người đều chỉ nhìn thấy một mặt tốt, thấy cô có tiền có quyền, có nhà có xe sang, nhưng không thấy cô cũng có lúc bị trói buộc.
Bắt đầu từ ngày lên làm chủ, Giang Thự nghỉ phép vẫn luôn rất ít, có thể bớt chút thời gian cuối tuần đến tụ tập với Quý Liên Tinh đã là cực hạn của cô.
Bên này Quý Liên Tinh nghe thấy cô phải trở về, trầm ngâm một lát, trong lúc đó nhìn Mạnh Tiêu, rồi lại nhìn Giang Thự, ánh mắt đi qua đi lại giữa hai người, nghiêm túc suy tư.
Xuất phát từ lòng riêng, nàng đương nhiên không chút do dự lựa chọn ở cùng Giang Thự, hoàn toàn không yên tâm, nàng ước gì từng giây từng phút đều ở bên cạnh Giang Thự chăm sóc cô.
Nhưng nói như vậy thì Mạnh Tiêu phải làm sao? Vừa mới nói cam đoan chăm sóc cô ấy, hiện tại lại đổi ý, hình như có chút không phúc hậu.
Hơn nữa, Mạnh Tiêu vì nàng mới bị thương, chỉ cần lý do này chăm sóc cô ấy cũng đã không thể thương lượng. Nhưng Giang Thự lại là quan trọng nhất, đây là điều không thể nghi ngờ, làm sao bây giờ?
Vì thế Quý Liên Tinh nghĩ tới Dụ Mộng, có lẽ có thể nhờ Dụ Mộng và Trì Văn giúp đỡ?
Hơn nữa Mạnh Tiêu vốn là bạn của Trì Văn, ngày hôm qua hai người cũng nói muốn cùng nhau chăm sóc cô ấy, hẳn là không có vấn đề gì.
Suy nghĩ đến đây, Quý Liên Tinh trong lòng đã có tính toán, chuẩn bị đợi lát nữa cùng Dụ Mộng thương lượng một chút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra các cô ấy nhất định sẽ đồng ý. Sau đó ngày mai nàng và Giang Thự cùng nhau rời đi, cùng Giang Thự đi công tác.
Nhưng trước khi sự việc chưa hoàn toàn quyết định, Quý Liên Tinh không có ý định hứa hẹn.
"Hai người nghỉ ngơi trước đi, chuyện này ngày mai hãy nói, em sẽ nghĩ cách."
Đôi mắt Giang Thự lóe lên, đôi môi mỏng mím chặt, không nói một lời, không nói gì nữa.
Đã nói không cần tự mình thấy ngột ngạt, kết quả cô vẫn tự tìm mất mặt.
Có như vậy trong nháy mắt là hy vọng Quý Liên Tinh nói đi cùng nhau, cô hy vọng Quý Liên Tinh lựa chọn cô, hy vọng nàng có thể có ý nghĩ kia.
Về phần rốt cuộc có đi cùng hay không, thật ra cũng không quan trọng.
Con gái có đôi khi chính là như vậy, cần chính là một thái độ, trước kia Giang Thự cảm thấy loại ý nghĩ này đặc biệt làm ra vẻ, kết quả không ngờ mình khi yêu cũng thành người như vậy.
Làm ra vẻ, suy nghĩ quá nhiều!
Giang Thự ở trong lòng lại nói một lần, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một lát.
"Buồn ngủ?" Quý Liên Tinh hỏi cô.
"Ừ." Giọng nói không mặn không nhạt, cảm xúc vẫn không giữ được, mơ hồ lộ ra một chút.
Động tác ánh mắt của cô đều bị Quý Liên Tinh nhìn thấy hết, Quý Liên Tinh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nàng đương nhiên biết Giang Thự đang suy nghĩ cái gì.
"Vậy chị chợp mắt một lát, em ra ngoài gọi điện thoại."
Không dừng lại nhiều, Quý Liên Tinh cầm di động đi ra ngoài, đến hành lang thì dừng lại, gọi điện thoại cho Dụ Mộng, Dụ Mộng nói là đã thức dậy, lập tức mang cơm trưa tới.
Quý Liên Tinh cùng cô ấy thương lượng một chút chuyện chăm sóc Mạnh Tiêu, Dụ Mộng quyết đoán đồng ý, để cho nàng yên tâm đi công tác với Giang Thự.
Bên này nhận được đáp án khẳng định, Quý Liên Tinh mới dám hứa hẹn với Giang Thự, cúp điện thoại, lúc đến phòng bệnh phát hiện Giang Thự không ngủ.
Trong tay cô cầm một con dao, vậy mà lại ở cùng Mạnh Tiêu...
Gọt táo!!
???
Một người cầm táo một người cầm đao, hai người đồng tâm hiệp lực, trông vừa buồn cười vừa khôi hài, nhưng cũng rất dọa người, đặc biệt là dáng vẻ Giang Thự cầm dao run rẩy, giống như giây tiếp theo cũng sắp cắt vào tay Mạnh Tiêu, Mạnh Tiêu cũng rất lo lắng, nhưng mà hoàn toàn yên tâm.
"Hai người đang làm gì vậy!" Quý Liên Tinh sợ tới mức cổ họng cũng nhảy ra ngoài.
Nàng xem như hiểu, Giang Thự và Mạnh Tiêu không thể ở cùng nhau, hai người này cùng nhau tuyệt đối sẽ gây chuyện.
"Bọn chị muốn ăn trái cây."
Quý Liên Tinh cầm lấy dao và táo: "Chờ một lát không được sao? Cắt vào tay thì làm sao!"
"Sao có thể?" Giang Thự nhìn về phía Mạnh Tiêu, phát hiện Mạnh Tiêu đang cười, liền nói thêm: "Muốn cắt cũng là cắt trúng Mạnh Tiêu."
Nụ cười Mạnh Tiêu cứng đờ, trong nháy mắt hiểu được vừa rồi tại sao Giang Thự cầm dao mà cô ấy lại cầm táo, nữ nhân độc nhất, hoá ra trong lòng là nghĩ như vậy!!!
"Đợi lát nữa Dụ Mộng bọn họ đưa cơm trưa tới, hai người ăn xong buổi chiều còn phải kiểm tra, sau đó về nhà tĩnh dưỡng." Quý Liên Tinh rất nhanh đã gọt xong, chia quả táo làm hai nửa, mỗi người một nửa, thỏa đáng đại sư bưng nước, ai cũng không nhiều hơn ai.
Còn nói: "Giang Thự, ngày mai em và chị cùng nhau trở về."
Mạnh Tiêu cắn một miếng táo, nhai một chút, lại dừng một chút, nhìn về phía Quý Liên Tinh, chờ nàng nói tiếp.
"Đàn chị, Dụ Mộng và Trì Văn sẽ tạm thời chăm sóc chị."
Đáp án trong dự liệu, Mạnh Tiêu đã tiếp nhận sự thật này, giữa cô ấy và Giang Thự, Quý Liên Tinh vĩnh viễn đều chọn Giang Thự, mà cô ấy chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.
Dưa hái xanh không ngọt, dưa này đã dính chặt vào dây mây của Giang Thự, muốn đi móc túi chỉ có thể hai bên đều thiệt, nếu đã là sự thật, cũng không cần để tâm vào chuyện vụn vặt so đo với mình, nên buông thì buông.
"Không sao, đi cùng bạn gái của em là việc nên làm."
Giang Thự bên này cắn một miếng táo, khóe môi hơi vểnh lên, mùi vị táo này không giống bình thường, ngọt ngào, hóa vào trong miệng, chui vào trong tim.
"Vui rồi ha!" Quý Liên Tinh nhéo nhéo mặt Giang Thự, dỗ dành cô không chút che giấu.
Mạnh Tiêu cắn một miếng táo, khóe miệng nhếch lên, vị như nhai sáp, chậc, cô ấy không phải đang ăn táo, mà là đang ăn cơm chó!
"A ~ cũng tạm thôi ~" Giang Thự ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng khóe môi cười vẫn là nhịn không được nhộn nhạo ra......
Ngày hôm sau, sau khi xác nhận không có việc gì, Giang Thự và Mạnh Tiêu xuất viện.
Nhiệm vụ chủ yếu của hai người mấy tháng kế tiếp chính là dưỡng thương thật tốt, tránh vận động gân cốt một trăm ngày, Giang Thự nhìn tay của mình, đột nhiên trong lúc đó có chút bi thương.
Tay cô gãy rồi, rất nhiều chuyện làm cũng không tiện, ví dụ như...... Ánh mắt rơi xuống chỗ Quý Liên Tinh, gần đây có chuyện cường thế không nổi.
"Lý Hướng Ngạn đang đợi chị ở nhà trọ, đồ đạc đã thu dọn xong rồi."
Mấy ngày nay Lý Hướng Ngạn chủ yếu chạy đến đồn cảnh sát, anh phụ trách xử lý thỏa đáng chuyện của Lưu Diệc Dương. Luật sư nói phiên tòa tiếp theo hắn ngồi tù hai năm hẳn là không thành vấn đề. Nghe nói Lý Hướng Ngạn còn rửa sạch Lưu Diệc Dương một phen. Lưu Diệc Dương lại bị chọc giận, lại nói một số lời bất lợi cho mình. Về phần Lý Hướng Ngạn làm như thế nào, không ai biết.
Buổi chiều, ba người đi tới thành phố A, Lý Hướng Ngạn phụ trách lái xe, Quý Liên Tinh ngồi ở ghế sau, phụ trách chăm sóc Giang Thự.
Mấy ngày trước khi xương gãy là đau nhất, có đôi khi hơi động một chút liền đau không chịu nổi, hơn nữa Giang Thự đeo nẹp cố định, nhiều khi cũng không tiện, Quý Liên Tinh cần giúp đỡ cô.
Thảm nhất chính là Giang Thự còn phải họp trực tuyến, một tay treo nẹp, còn phải nghiêm trang nói chuyện với camera laptop, Quý Liên Tinh ở một bên không lên tiếng, đau lòng đến không chịu nổi.
"Mấy tháng nay thành tích của mọi người đều đạt tiêu chuẩn, nhưng bộ phận của mấy người quá bình thường, là xảy ra vấn đề chỗ nào?" Giang Thự nhíu mày, biểu cảm với ngữ khí đều khá nghiêm túc, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo cự tuyệt người ngàn dặm, cách màn hình đều có cảm giác siêu cường áp bách.
Bên kia là khuôn mặt của một người đàn ông, người đàn ông vẻ mặt lúng túng, ấp úng nói: "Giang tổng, bên tôi thật sự không có biện pháp, tôi đã cố hết sức, nhân viên trong tổ chúng ta không ra sức một mình tôi cũng rất bất lực."
"Trương Lâm, anh phải làm rõ anh là lãnh đạo, không phải một mình, tôi biết anh thăng chức không lâu, nhưng hình thức phải đổi lại, nghĩ cách, theo kịp tiết tấu của các bộ phận khác."
Trương Lâm hít sâu một hơi, gật đầu: "Vâng, Giang tổng, tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Đừng cố hết sức, cho tôi một lời đảm bảo, tháng sau nhất định phải làm, cho anh thời gian hai tháng, làm không được thì đổi người."
Quý Liên Tinh ngồi ở một bên mí mắt cũng nhảy lên một cái, nàng chưa từng thấy qua mặt này của Giang Thự, thành thật mà nói, cảm thấy cô có chút hung dữ.
"Vâng, Giang tổng, tháng sau sẽ không làm cô thất vọng." Trương Lâm lau mồ hôi trên trán, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, rõ ràng sốt ruột đến không được.
Giang Thự không tốn quá nhiều thời gian, rất nhanh kết thúc đối thoại video.
Lý Hướng Ngạn lái xe ở phía trước cười nói: "Sao em lại hung dữ như vậy!"
Quý Liên Tinh gật đầu, nói ra tâm tư của nàng.
"Người này phải gây áp lực cho anh ta mới được, năng lực là có, chỉ là có đôi khi không đủ quyết đoán." Cô liếc nhìn Quý Liên Tinh, trong mắt chứa nụ cười, dịu dàng nói: "Em sợ hả?"
Người phụ nữ này, thay đổi sắc mặt sao còn nhanh hơn ông trời nữa, rốt cuộc cái nào mới là cô thật!!
Quý Liên Tinh lắc đầu, nhưng vẫn rất tò mò: "Ồ, cũng không phải, chỉ là đang nghĩ lúc trước lúc em làm việc ở công ty chị hình như chị cũng không hung dữ như vậy."
Lý Hướng Ngạn chen vào nói: "Đó là em chưa từng thấy lúc Giang Thự mắng bọn họ đến xối xả!"
"Em thì khác, em là bảo bối của chị, chị làm sao có thể hung dữ với em?"
"Chết tiệt, ghê tởm muốn chết." Lý Hướng Ngạn lạnh lẽo, "Đừng rải cơm chó trước mặt anh."
"Cô ấy chính là bảo bối của em, anh ngưỡng mộ sao?"
Hai má Quý Liên Tinh hơi nóng, Giang Thự ở trước mặt Lý Hướng Ngạn gọi nàng là bảo bối, nàng vô cùng ngượng ngùng, không biết xấu hổ đáp lời, yên lặng cất máy tính của Giang Thự vào trong túi máy tính.
Tiếng cười của Lý Hướng Ngạn kèm một tia trào phúng, "Anh nói tay em gãy rồi, bảo bối của em chỉ sợ muốn em làm công chúa gối đầu rồi?"
Lý Hướng Ngạn đánh thẳng vào chỗ hiểm, anh luôn có thể tìm được trọng điểm, đây cũng là nguyên nhân người khác đấu võ với anh trên cơ bản không vớt được chuyện tốt.
Nhưng Giang Thự cũng không phải thiện tra, hai người tám lạng nửa cân, "Sao lại nghe có tiếng ếch kêu vậy ta, ếch ộp ếch ộp?"
Lý Hướng Ngạn nghẹn ngào, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần, mục tiêu chuyển đến chỗ Quý Liên Tinh, lớn tiếng nói: "Tiểu Quý! Anh nói với em, Giang Thự bị hỏng rồi, từ sau ngày hai người quen biết nhau, ẻm ở căn tin đã nói với anh muốn bắt em! Anh nói em biết, còn có rất nhiều chuyện em không biết lắm đó!"
"Hả?" Quý Liên Tinh đột nhiên bị gọi, có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng nàng rất tò mò, khi đó Giang Thự rốt cuộc là nghĩ như thế nào, "Sao vậy? Chuyện gì?"
Giang Thự trong nháy mắt nóng vội, có lời nói ra vậy còn lợi hại? Nếu Quý Liên Tinh thật sự biết, vậy thật sự có khiến nàng dễ chịu.
"Lý Hướng Ngạn, anh nói ra thử xem?" Ánh mắt Giang Thự giống như một thanh đao, đao đã gác ở trên cổ Lý Hướng Ngạn, một vạn lời cảnh cáo.
Lý Hướng Ngạn mồm mép nhanh nhẹn: "Chính là ẻm nói, ẻm thèm khát thân thể của em, chân của em, mặt của em, nói giọng nói của em làm cho ẻm đặc biệt có cảm giác, bị em mê hoặc đến chịu không nổi, tựa như một bộ não yêu đương, mới quen biết hai ngày liền nói cho em 250 vạn cũng bằng lòng, anh đã cảm thấy ẻm có phải là 250 (đồ ngốc) hay không? Em nói có đúng không"
Mặt Giang Thự tái mét, nếu không phải tay không tiện, cô muốn tát Lý Hướng Ngạn một cái.
Quý Liên Tinh nghe xong cười khanh khách, vì chứng thực có phải là thật hay không, nàng cố ý liếc mắt nhìn Giang Thự, kết quả biểu cảm xấu hổ của Giang Thự đã rất rõ ràng, "Thật sao? Em cũng chưa bao giờ biết việc này."
"Haizz, nhiều lắm, khoảng thời gian đó mỗi ngày đều nói em, há mồm câm miệng chính là Nhím Nhỏ của ẻm, anh nghe thấy ớn lắm, em biết loại cảm giác này chứ?" Lý Hướng Ngạn hình như lại nhớ đến cái gì, "Còn có, sau khi hai đứa chia tay, lúc ẻm ở một mình, ẻm thường xuyên ——"
Giang Thự hét lên một tiếng: "Lý Hướng Ngạn, nếu anh còn nói cái đó nữa là quá đáng lắm đấy nhé! Tình bạn kết thúc!"
"Cái gì? Em muốn biết!" Quý Liên Tinh cực kỳ tò mò.
"Đừng biết!" Mặt Giang Thự đã đỏ bừng, rõ ràng đang xấu hổ, "Có những chuyện không cần phải biết!"