Edit: phuong_bchii
________________
"Mạnh Tiêu, sao chị không nói gì thế?"
Người đầu tiên phát hiện cô ấy trầm mặc chính là Trì Văn, luôn cảm thấy Mạnh Tiêu không giống lúc bình thường lắm, ngày xưa lúc ăn cơm, cô ấy đều là người hay nói, sao bây giờ lại trở thành một cái hũ nút?
Lý Hướng Ngạn đang phổ cập mỹ phẩm dưỡng da cho mọi người thì dừng lại một chút, nói: "Là bởi vì tôi nói quá nhiều?"
Mạnh Tiêu điên cuồng lắc đầu, "Không phải không phải không phải, chuyện riêng, chuyện riêng, tâm trạng có chút không tốt, mọi người nói chuyện của mọi người đi."
"Chị sao vậy? "Trì Văn ân cần, "Nói ra cho chị em nghe một chút, giúp chị phân tích?"
Về chuyện này, Mạnh Tiêu thật đúng là rất hoang mang, cô ấy cảm thấy mình thích Quý Liên Tinh, trước khi Giang Thự xuất hiện cũng chuẩn bị theo đuổi Quý Liên Tinh.
Nhưng bây giờ......
Haizz, chỉ có thể nói chậm một bước nhưng lại rất không cam lòng. Nhưng con người đều ích kỷ, có đôi khi tình cảm gặp phải đạo đức, có chút mê mang.
Dục vọng và đạo đức đã bắt đầu chiến đấu.
"Tôi có một người trong lòng, nhưng cô ấy đã có người yêu rồi."
Trì Văn ở một bên càng hoang mang, "Chị có người trong lòng? Sao em không biết! Ai vậy!"
Dụ Mộng cười thăm dò: "Không phải là người chúng ta quen biết chứ, ha ha ha ha!" Cô ấy dùng giọng nói đùa hỏi ra câu mình muốn hỏi nhất, đồng thời quan sát vẻ mặt Mạnh Tiêu.
Lại thấy Mạnh Tiêu đang cười, "Ha ha ha! Cười chết đi được! Làm sao có thể!" Mạnh Tiêu uống một ngụm nước, còn nói: "Là tôi quen biết lúc trước."
Nụ cười của cô ấy rất có tính mê hoặc, ngụy trang đến mọi người tin là thật, ngay cả Dụ Mộng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm quả nhiên là mình suy nghĩ quá nhiều.
"Vậy mau nói xem là tình huống gì đi, bọn em giúp chị phân tích một chút." Người một bàn đều đặt đũa xuống nghe cô ấy nói, Mạnh Tiêu cũng không tiện che giấu.
"Có thích một cô gái đặc biệt, trước kia bởi vì trước khi ra nước ngoài không có cơ hội theo đuổi cô ấy, nhưng coi như là có duyên phận đi, sau đó về nước lại gặp mặt, tôi vẫn cho rằng cô ấy độc thân, kết quả hôm qua ở trong nhóm bạn bè của cô ấy nhìn thấy tin tức cô ấy đã có người yêu."
Nói nửa thật nửa giả, cố ý che giấu người kia là Quý Liên Tinh.
Hứa Thư Hạ nghe xong lắc đầu, "Thật đáng tiếc."
"Chị có thể chờ cô ấy chia tay với người yêu rồi mới theo đuổi cô ấy."
"Hoặc là ở bên cạnh cô ấy làm bạn, có đôi khi không phải thích thì nhất định phải ở bên nhau. Cũng phải xem có duyên phận hay không."
Đây đều là quan điểm của phụ nữ trên bàn ăn.
Còn lại mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là Vương sir nói ra quan điểm của hắn:
"Nếu như cô ấy và người yêu của cô ấy là nghiêm túc, vậy tôi đích thật không cần thiết đi chen một chân này, lỡ như cô ấy và người yêu của cô ấy cũng là chơi đùa thì sao? Cô nên đào chân tường đi!"
Mạnh Tiêu đồng tử chấn động, "Dựa theo cách nói của anh, tôi chính là người thứ ba!"
Vương sir không cho là đúng, "Phải xem cô có thể đào được góc tường này không? Nếu bọn họ thật lòng yêu nhau, cô đào thế nào cũng không được, nếu cô đào được, chứng tỏ bọn họ không phải tình yêu đích thực."
Nói hình như rất có đạo lý, nhưng lại không có đạo lý.
Lý Hướng Ngạn không ngừng chen vào nói: "Thật ra tôi cảm thấy, nếu như cô thật sự thích cô ấy, thì đừng đi quấy rầy cô ấy, đào chân tường tới, vậy tính là thích cái gì?"
Quả nhiên là "chị em", quan điểm trong nháy mắt được mấy cô gái còn lại tán thành.
Lý Hướng Ngạn tiếp tục nói: "Cô có từng nghĩ rằng nếu cô ấy là do cô đào chân tường lên, có thể có một ngày cũng sẽ bị người khác đào qua không?"
Vương sir câm miệng không nói, nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không nói gì.
Mạnh Tiêu rơi vào trầm tư, cô ấy đang suy nghĩ, rốt cuộc là mình thích Quý Liên Tinh, muốn nàng vui vẻ hạnh phúc, hay là muốn nàng thuộc về mình?
Cho nên thích và chiếm hữu vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Trì Văn nói: "Chị tự nghĩ đi, thật ra chuyện này chị phải tự quyết định, lời của bọn em đều là tham khảo."
"Không có gì, tôi hiểu, mọi người ăn của mọi người đi, loại chuyện này tôi không cưỡng cầu."
Mặc dù ngoài miệng cô ấy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không cam lòng, nghe nói Giang Thự và Quý Liên Tinh vừa mới ở bên nhau không lâu, tình cảm hẳn là chưa ổn định lắm?
Nếu, nếu có cơ hội, Mạnh Tiêu cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng cô ấy tâm tư thâm trầm, suy nghĩ nói hoàn toàn không giống, không ai có bất kỳ hoài nghi với cô ấy, thậm chí mọi người còn có một chút đồng tình với cô ấy.
Sau bữa trưa, Mạnh Tiêu theo mọi người lên lầu.
Quý Liên Tinh và Giang Thự từ sau khi đi lên, cũng không xuống nữa, lúc đi lên lầu hai, Mạnh Tiêu cố ý nhìn cầu thang một cái, con ngươi mang theo một chút cảm xúc trầm thấp, nhưng không chân chính lộ ra, chỉ là chợt lóe lên.
Cô ấy lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Quý Liên Tinh......
Lầu ba.
Di động Quý Liên Tinh rung lên, nhận được một tin nhắn.
Nàng mở ra xem, phát hiện là ảnh Mạnh Tiêu gửi tới, là ảnh chụp hồi sáng, nội dung kèm theo là: Thật ra thì không sửa, chỉ là chỉnh bộ lọc một chút, rất đẹp đúng không?
Giang Thự an vị ở bên cạnh Quý Liên Tinh, cũng đi theo liếc mắt một cái, bị tấm ảnh kia hấp dẫn đến ánh mắt.
"Sao cô ấy còn chụp ảnh cho em?"
Quý Liên Tinh hào phóng đưa điện thoại cho Giang Thự xem, tỏ vẻ mình và cô ấy chưa từng trò chuyện gì, "Này, đây là buổi sáng hôm nay lúc chị ấy điều chỉnh máy ảnh chụp cho em, em cũng không biết tại sao chị ấy đột nhiên gửi cho em."
Giang Thự trầm ngâm vài giây, ánh mắt nhìn về phía Quý Liên Tinh, nói: "Không biết tại sao, luôn cảm thấy cô ấy có phải có ý với em không?"
Quý Liên Tinh kinh ngạc, "Không đến mức đó chứ, em và chị ấy cũng không có quá nhiều tiếp xúc."
Giang Thự nhún vai, tỏ vẻ đây chỉ là suy đoán của cô, nếu Quý Liên Tinh không tin, vậy cô cũng không có cách nào. Có một số việc nói quá nhiều ngược lại có vẻ tự mình làm kiêu.
Quý Liên Tinh đặt điện thoại xuống, "Haizz, mặc kệ chị ấy, chúng ta tiếp tục xem phim của chúng ta đi!"
Hai người nằm trên sô pha, rèm cửa sổ đã kéo lên, mở điều hòa trong phòng, mát mẻ.
Giang Thự điều chỉnh một bộ phim, tên là 《Carol》, là một bộ phim mấy năm trước, nhưng hai người đều chưa xem qua, vì thế cùng nhau xem một chút.
Quý Liên Tinh dựa vào trong lòng Giang Thự, cầm điều khiển từ xa trong tay, ấn một cái mau tiến vào, trực tiếp nhảy qua đầu phim, bắt đầu nội dung phim.
Câu chuyện bắt đầu vào lễ Giáng sinh, một nữ chính như một nhân viên bán hàng trong một cửa hàng, trong khi một nữ chính khác chuẩn bị mua một món quà cho con mình vào lễ Giáng sinh.
"Cô ấy chắc chắn không ngờ mình lại đề cử xe lửa cho cô ấy." Quý Liên Tinh nhẹ nhàng bóp cổ tay Giang Thự, "Chậc, nhìn nhau kìa, tuyệt luôn."
Thật ra rất nhiều lúc tình yêu đều bắt đầu từ nháy mắt đối diện, ánh mắt đại biểu nội tâm của một người, mà ánh mắt tiếp xúc lại là trao đổi linh hồn.
Giang Thự nhớ rõ lần đầu tiên cô và Quý Liên Tinh nhìn nhau, là đêm đó, Quý Liên Tinh dè dặt ngây ngô như thế, khi đó ánh mắt của nàng luống cuống, như là một con nhím thoát khỏi che chở, có phản nghịch, cũng có sợ hãi.
"Em có biết lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt em chị đã nghĩ gì không?"
Quý Liên Tinh lắc đầu.
"Chị suy nghĩ, quả nhiên là học sinh mới ra xã hội, em may mắn gặp được chính là chị, nếu như là ông già khác, đêm hôm đó em trốn không thoát."
Nói đúng ra, nếu như là đàn ông khác, Quý Liên Tinh sẽ rất thảm, thật sự, Giang Thự đã gặp qua rất nhiều rất nhiều cô gái làm ra quyết định sai lầm, cuối cùng hối hận cả đời.
Nhớ tới đêm đó, trong lòng Quý Liên Tinh vẫn còn sợ hãi.
Có thể là vạn hạnh trong bất hạnh đi, lúc còn trẻ luôn dễ dàng nghĩ sự việc đến quá đơn giản, nếu như đặt ở hiện tại, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
"Diễn viên này có phải rất nổi tiếng không?" Giang Thự chỉ vào nữ 1, chuyển đề tài này đi.
Quý Liên Tinh gật đầu, "Hình như từng diễn Chúa tể của nhưng chiếc nhẫn."
"À! Em biết là ai rồi!"
Giang Thự ôm eo Quý Liên Tinh, tay đặt lên đùi Quý Liên Tinh.
Khúc dạo đầu phim mặc dù có chút chậm, nhưng rất nhanh bị cốt truyện hấp dẫn, hai người cũng không nói chuyện khác, nghiêm túc xem phim.
Điều hòa trong phòng khách đưa ra gió mát mẻ, từng đợt từng đợt chui vào trong chăn mỏng, Quý Liên Tinh tựa vào trong lòng Giang Thự, nhìn thấy hai nữ chính ngủ chung, làm chuyện thân mật, sau đó lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chia tay, nhìn thấy nữ chính xuống xe, vẻ mặt tái nhợt ghé vào lan can gỗ nôn mửa, trong nháy mắt cảm thấy rất đau lòng.
Cảm giác nhập tâm của nàng quá mạnh mẽ, ánh mắt có chút đỏ.
Giang Thự rút một tờ giấy đưa cho nàng, "Muốn khóc thì khóc đi."
Quý Liên Tinh nhận lấy tờ giấy, khóc nức nở: "Chị không cảm thấy rất thảm sao?"
"Trước kia chúng ta cũng như vậy." Giang Thự bỗng dưng nói một câu như vậy.
Trước kia cô và Quý Liên Tinh cũng như vậy, thích nhau nhưng vẫn chia tay.
Vì thế cô vừa nói như vậy, Quý Liên Tinh càng nhập tâm hơn, một tờ giấy cũng không đủ.
"Chị đừng nói những lời này, chúng ta xem phim chỉ nói những chuyện bi tình." Nàng vừa lau nước mắt vừa vùi vào lòng Giang Thự.
Đúng là nghĩ đến một số chuyện cũ, khoảng thời gian rời khỏi Giang Thự, Quý Liên Tinh cảm nhận được sự cô độc trước nay chưa từng có.
Tình yêu làm người ta hạnh phúc, cũng làm cho người ta cô độc, hai bên quay lưng lại, tụ hợp là hạnh phúc, chia lìa là cô độc, con người luôn như vậy, khi không tồn tại trong cô độc, cũng không cảm thấy có khó khăn như vậy, ngược lại sau khi tách ra lại cảm thấy là một chuyện rất khó khăn.
Nhưng cũng may, các nàng chịu đựng qua cô độc cuối cùng nghênh đón hạnh phúc.
Quý Liên Tinh thoáng ngẩng đầu, môi nhẹ nhàng dán lên cằm Giang Thự.
Giang Thự Minh hiểu ý nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Hai người không còn lòng dạ nào xem nội dung phim nữa, Quý Liên Tinh ôm mặt Giang Thự, đưa cô đi xuống, trên đường không quên nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Giang Thự rất nhanh cắn môi của nàng, động tác quen thuộc, giữa răng môi mang theo tình cảm nóng bỏng......
Mùa hè rốt cuộc thích hợp làm gì?
Quý Liên Tinh vẫn luôn cảm thấy, một năm bốn mùa, mùa hè là thích hợp nhất để yêu đương.
Ngày sau tự cho mình cuồng nhiệt, chính như giờ phút này nàng và Giang Thự.
Giống như nhìn thấy nho nhỏ màu nhạt trên giàn nho mùa hè, nếm một ngụm cảm thấy không đủ, lại nếm một ngụm, ở trong không khí kích động lên một tầng lại một tầng than thở.
Giang Thự nắm nó, nếm hết vị ngọt, liếm sạch mồ hôi mang đến vị mặn nhạt.
"Giang Thự......" Quý Liên Tinh ngẩng đầu gọi tên cô, giữa những câu chữ đều mang theo tình cảm run rẩy, là thích, bởi vì thích, cho nên cho đi ra ngoài.
"Ừ, chị đây." Giang Thự nắm tay nàng, một lần lại một lần thì thầm bên tai nàng.
Trong TV có một khúc saxophone tiết tấu chậm chạp, nhân vật chính ngồi ở trên xe, cách cửa sổ xe cùng với ban đêm yểu điệu, rốt cục thấy được người yêu của cô ấy.
Trong không khí mang theo hô hấp nặng nề, cùng với tiếng nước rõ ràng.
Mà giờ phút này, Giang Thự cũng mờ ảo ở trong vũ trụ nhìn thấy thiên thần thuộc về mình.
Thiên thần của cô nắm tay cô, nói thích tất cả mọi thứ của cô.
Vậy gò má đỏ ửng, hô hấp vô hạn phóng đại, cùng với điều hòa tại mồ hôi quét lên một tầng lại một tầng không khí lạnh.
Cô chưa bao giờ thấy Quý Liên Tinh chủ động như vậy, cảm xúc cũng bị kéo lên.
Giang Thự cảm thấy chính mình là một chiếc động cơ chuyển động vĩnh viễn, vĩnh viễn vì Quý Liên Tinh mà chuyển động, cô muốn kéo từng tế bào trên người Quý Liên Tinh, cô muốn những tế bào đó đều vì cô mà thét chói tai.
Một lần hai lần vô số lần, bánh xe đang nhanh chóng tiến lên, tiến vào thế giới của nàng.
Là thế giới ấm áp, dính người.
Bên ngoài thổi tới một trận gió, thổi bay rèm cửa sổ. Một chiếc xe tải dưới ban công đi ngang qua, phát ra tiếng xao động ong ong, âm thanh kia mang theo âm thanh ngẩng cao của Quý Liên Tinh, trong một trận chạy nhanh tất cả đều bị mang đi......
"Không...... muốn nữa." Cảm giác rất xa lạ.
Cô nhắm hai mắt, ấn huyệt thái dương của mình, thế giới trời đất quay cuồng, cảm thấy rất chóng mặt.
Hết thảy khôi phục bình tĩnh, còn lại, chỉ có tần suất tiếng tim đập thuộc về các nàng.....