Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 42: Thích



Lần đầu tiên trong cuộc đời báo cảnh sát, khi Quý Liên Tinh nói chuyện nhịn không được mà run lên, nhưng nàng vẫn cố gắng trần thuật rõ sự thật, cảnh sát bên kia nghe hiểu, nói qua một lát sẽ tới.

Một cụ bà ở trên lầu mở cửa sổ ra, mặt đầy quan tâm mà nhìn nàng, thẳng đến khi nàng gọi điện thoại xong mới nói chuyện:

"Em gái nhỏ, cháu không sao chứ?"

Quý Liên Tinh ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt dì rất nôn nóng, giống như rất lo lắng. Quý Liên Tinh lắc đầu an ủi dì: "Không sao ạ."

"Vừa rồi ta nghe cháu hét lên liền muốn báo cảnh sát tới, quá đáng sợ rồi!"

Quý Liên Tinh vừa lắc đầu vừa cười, "Cảm ơn, cháu đã gọi điện thoại rồi ạ."

Dì bày tỏ chính mình cũng có một đứa con gái, nhìn thấy trường hợp như vậy nên khá nóng vội, dì cho rằng Quý Tư Vũ là bạn trai Quý Liên Tinh.

"Em gái, mắt nhìn người phải chuẩn."

Nàng biết dì là từ lòng tốt, nhưng mệt mỏi quá, không có dục vọng nói chuyện phiếm, chỉ có thể gật đầu.

Nàng ngồi ở dưới gốc cây sồi thẩn thờ, trong lòng vẫn như cũ còn sợ hãi, cảnh tượng Quý Tư Vũ kề dao lên cổ nàng cả đời này cũng quên không được.

Mười phút sau, xe cảnh sát chạy đến Tống gia tam viện, hỏi tình huống cơ bản, muốn đưa Quý Liên Tinh trở về làm ghi chép.

Cùng lúc đó, thành phố H, Giang Thự mới vừa kết thúc tiệc tối.

Đối Giang Thự mà nói, đi công tác cũng là một việc rất mệt, tiệc tối có rất nhiều thương giới đại lão, cô đến không ngừng nói chuyện, không ngừng tạo cơ hội.

Trở lại khách sạn đã 10 giờ tối, Giang Thự vào cửa liền cởi giày cao gót, gỡ hoa tai xuống. Lễ phục dạ hội cũng làm cô cảm thấy rất gò bó, đều tháo tất cả ra, cô mới ngồi xuống sô pha, rốt cuộc cũng có thời gian lấy di động ra xem.

Trước tiên nhấn mở khung chat với Quý Liên Tinh, cả ngày trời thế mà nàng cũng không có gửi tin nhắn tới.

Giang Thự không chút suy nghĩ liền gọi điện thoại đến, chuông đổ vài tiếng mới nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc nhưng tạp âm rất lớn.

"Vẫn chưa về nhà sao?"

"Ừm." Giọng Quý Liên Tinh rất mỏi mệt.

Giang Thự một giây nghe ra manh mối, "Làm sao vậy?"

Quý Liên Tinh trương môi ra một chút, rất muốn nói chuyện nhưng không biết nói từ đâu.

"Đừng nóng vội, từ từ nói."

"Tôi vừa mới bị Quý Tư Vũ cướp tiền, báo cảnh sát rồi, bên này đã xác định hắn đang hút thuốc phiện."

Giang Thự bên này nghe xong kinh hồn bạt vía, cô biết những kẻ nghiện đó khủng bố đến mức nào.

"Hắn có làm gì em không?"

"Không có."

"Chắc chắn không có?"

Nghe được giọng Giang Thự, Quý Liên Tinh bên này nghẹn một chút, như sợi dây căng sắp đứt.

"Không có, hắn chủ yếu muốn tiền, may mà hôm nay tôi đã được phát tiền lương."

Thật ra Quý Liên Tinh có nghĩ tới, nếu hôm nay không phát tiền lương thì sao? Không lấy được tiền Quý Tư Vũ thật sự có thể trực tiếp cho nàng một dao hay không?

Giang Thự trầm mặc, lưng đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, quá nguy hiểm, cố tình chọn thời gian cô đi công tác, nếu Quý Liên Tinh thật sự có bất trắc gì, cô có băm tên đàn ông kia cũng sẽ không hả hận.

"Báo cảnh sát chưa?"

"Ừm, đang trên đường đi làm ghi chép."

"Đợi chút trực tiếp đến nhà tôi, đừng lại ở đó nữa, nghe chưa?"

Quý Liên Tinh siết chặt di động, ở bên này gật đầu, "Nghe."

"Chờ tôi về nhà." Giang Thự không yên tâm, lại dặn dò nói: "Sáng trưa chiều đều phải gửi tin nhắn cho tôi, mỗi ngày ít nhất gửi ba lần, nghe chưa?"

"Nghe."



"Không được chạy lung tung, nghe chưa?"

"Nghe."

"Phải nhớ đến tôi, nghe chưa?"

"Nghe...... Nghe rồi."

Quý Liên Tinh cảm thấy cùng Giang Thự nói mấy câu trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Ngày Giang Thự không ở đây, cả ngày đều gặp chuyện sốt ruột, không có chỗ nào nói hết, bắt đầu từ buổi sáng trong lòng liền nghẹn muốn chết.

Nhưng bây giờ cũng không cảm thấy cô đơn nữa, Giang Thự mang đến một cảm giác "cho dù cách nhau qua điện thoại tôi cũng ở bên cạnh em".

"Vậy chị sớm trở về nhé, tôi chờ chị."

"Được, làm xong ghi chép về nhà tôi, đừng đến Tống gia tam viện nữa." Giang Thự lại lần nữa dặn dò nói.

"Ừm."

Giang Thự bên này chuẩn bị cúp điện thoại, "Còn có gì muốn nói không?"

"Không có."

"Thế cúp nhé."

"Đợi đã." Quý Liên Tinh nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu nóng lên, "Thật ra hôm nay tôi đã nhớ chị."

Giang Thự bên này lộ ra tươi cười, vừa định nói chuyện ——

Tút tút tút...... Điện thoại bên kia đã cúp máy.

Ôi, nàng xấu hổ rồi.

Giang Thự đã có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Quý Liên Tinh đầu điện thoại kia, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, ánh mắt ngậm hoảng hốt, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng, giống một con nhím nhỏ mini đáng yêu.

Giang Thự đã gửi đến một tin nhắn: Tôi cũng vậy.

Buông di động, Giang Thự bắt đầu thu xếp lại vali hành lý, chuẩn bị lấy quần áo đi tắm rửa.

Cái túi lưới ở trong vali đựng một cái hộp nhỏ, chính là Bubble Mart mà Quý Liên Tinh mua cho cô vào hôm chủ nhật khi cô và Quý Liên Tinh đi mua sắm.

Giang Thự lấy ra búp bê trong hộp, tiểu u linh khoác vải bố trắng vẻ mặt đáng yêu tương đối làm mặt quỷ với cô, nhìn vật nhớ người, Giang Thự phát hiện hình như lại có chút nhớ Quý Liên Tinh.

Có điều mới có thời gian một ngày liền có cảm giác như vậy, vậy về sau phải làm sao đây? Cho nên nói hai tháng có phải quá ngắn hay không?

Lúc này di động trên giường vang lên, điện báo hiển thị là Lý Hướng Ngạn.

Giang Thự xoay người nghe điện thoại......



Lúc Quý Liên Tinh ra khỏi cục cảnh sát đã gần 12 giờ, gió đêm từ đường cái bên kia cuốn lại đây, thổi rối loạn tóc, gió lạnh rót vào lỗ tai, vù vù vang lên không ngừng.

Đường phố không một bóng người, chỉ có một loạt đèn đường cô tịch.

Đối diện đường cái có một chiếc xe thể thao đỗ, ánh mắt Quý Liên Tinh dừng ở trên xe, nhìn kỹ giống xe của Giang Thự như đúc, tim đập không tự giác nhanh hơn, là Giang Thự sao? Lại cảm thấy hình như không có khả năng, cô ở thành phố H, khoảng cách quá xa, không có khả năng về đến đây.

Đang nghĩ ngợi thì cửa xe mở ra, đi ra một người, Lý Hướng Ngạn vẫy tay về phía bên này.

"Tiểu Quý."

Ồ, hoá ra là Lý Hướng Ngạn.

"Anh Tiểu Lý sao anh lại ở đây?" Quý Liên Tinh qua đường cái đi đến phía anh.

"Giang Thự bảo anh tới đón em, em ấy không yên tâm." Lý Hướng Ngạn dựa vào bên cạnh xe, bật lửa châm một điếu thuốc, anh hút một hơi, trong không khí thêm một mùi nicotin.

"À ~" Quý Liên Tinh cẩn thận cân nhắc lời nói, "Làm phiền anh rồi."

Nàng thấy Lý Hướng Ngạn đang hút thuốc, dường như không có ý định muốn lái xe.



"Tùy tiện đi dạo một chút?" Lý Hướng Ngạn chỉ đường cái, giống như muốn cùng Quý Liên Tinh tâm sự.

"Có thể."

Con đường rộng thênh thang ngút tầm mắt, ngã ba đèn vàng không ngừng nhấp nháy, gió thổi thật sự lớn, mùi thuốc lá của Lý Hướng Ngạn thổi đến trong mũi Quý Liên Tinh, có hơi sặc mũi.

Lý Hướng Ngạn ghé mắt nhìn Quý Liên Tinh, hình dáng sườn mặt mảnh khảnh trông vẫn kinh diễm như cũ, trong lạnh lẽo mang theo vẻ đẹp trong trẻo tự nhiên.

"Vừa rồi anh và Giang Thự gọi điện thoại, em ấy bảo anh mấy ngày nay đều đón em đi làm tan làm."

"Vậy thì phiền toái lằm, kỳ thật không cần đầu." Quý Liên Tinh đặc biệt sợ làm phiền người khác, cho dù một chút cũng sẽ khiến nàng tạo thành gánh nặng tâm lý.

Lý Hướng Ngạn lắc đầu, "Thật ra anh đã đồng ý với em ấy rồi, việc này em không cần đặt trong lòng, cũng chỉ một tuần thôi." Ánh mắt Lý Hướng Ngạn từ trên xuống dưới đánh giá Quý Liên Tinh một lượt, mới lại nói: "Em ấy lo lắng cho em, sự tình anh có nghe nói rồi, em ấy bảo anh xem thử em có phải thật sự không sao hay không, không sao thì tốt rồi."

"Ừm."

"Mà này, có phải em thích Giang Thự không?" Lý Hướng Ngạn rút điếu thuốc ra, ném tàn thuốc xuống đất, giày da dẫm tàn thuốc một chân lại đá đến một bên, "Hay là nói em chỉ là vì tiền?"

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Một loại cảm giác." Lý Hướng Ngạn cười ra tiếng, dùng giọng điệu nói giỡn nói: "Em biết không? Trước giờ anh chưa thấy Giang Thự quan tâm một người như vậy, vừa mới gọi điện thoại cho em ấy, vừa mới bắt đầu còn đỡ, về sau anh cảm thấy em ấy nói giống như sắp khóc rồi. Đương nhiên, có thể là anh quá khoa trương, nhưng anh hoài nghi có phải em bỏ thuốc em ấy hay không, cho nên hai người các người, sẽ không làm thích lẫn nhau đó chứ?"

Quý Liên Tinh cúi đầu, vừa đi vừa nhìn chằm chằm chân mình, có khi lại nhìn xem chân Lý Hướng Ngạn, bọn họ nện bước cùng lục địa tương điệp giao nhau.

"Nhưng em thật sự hy vọng chị ấy thích em." Quý Liên Tinh thở dài, "Nhưng lại không phải thật hy vọng, em không phải rất thích đi giả định những chuyện có xác suất rất thấp đó."

"Anh cũng sẽ không can thiệp chuyện tình cảm của người khác, chẳng qua......" Lý Hướng Ngạn cố ý liếc nhìn Quý Liên Tinh thêm một chút, ánh mắt có đánh giá cũng có thử, "Chẳng qua đột nhiên muốn lắm miệng vài câu, nếu giữa hai người có phản ứng hóa học thuộc về tình yêu, có lẽ việc đầu tiên em nên làm chính là đừng làm tình nhân em ấy nữa."

Lý Hướng Ngạn nhớ tới đêm nay cùng Giang Thự trò chuyện, Giang Thự nói, vẫn luôn tìm tiểu béo nữu kia chính là Quý Liên Tinh, còn nói những cái hoạt động tâm lý kỳ kỳ quái quái kia, đây là Giang Thự mà Lý Hướng Ngạn cảm thấy xa lạ, cũng là Giang Thự mà Lý Hướng Ngạn cảm thấy kinh hỉ.

Nhiều năm như vậy, Giang Thự tựa như một người máy không có tình cảm, cô không động lòng cũng sẽ không yêu người khác, càng đừng nói cảm nhận tình yêu mang đến trải nghiệm tốt đẹp, có lẽ ở trong thế giới của Giang Thự, khu vực điều khiển tình yêu trong đầu trước giờ liền không có phân bố qua dopamine.

Mà nay đột nhiên thêm ra một Quý Liên Tinh, là Nhím Nhỏ cô ôm trong lòng yêu quý, những người đần độn trong tình yêu như cô không biết cách bày tỏ cảm xúc của mình, phản xạ hình cung dài đến không biết đã động tình.

Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, Lý Hướng Ngạn làm người đứng xem, đã nhìn thấu thấu những cái đó.

"Cho nên rốt cuộc em có thích em ấy hay không?"

"Giữa em vào chị ấy chênh lệch rất lớn."

"Anh hỏi rốt cuộc em có thích em ấy hay không?"

"Quan hệ tình nhân nói chuyện gì có thích hay không."

"Anh hỏi chính là, rốt cuộc em có thích em ấy hay không?"

"Thích."

Quý Liên Tinh phun ra một hơi, không tiếng động thở dài cuốn vào gió, mang đi phần nôn nóng kia, tình cảm trong lòng đọng lại đã lâu thổ lộ ra tới, cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Vậy thì đừng làm tình nhân em ấy nữa."

"Em nợ tiền chị ấy."

"Sau này trả lại."

Lý Hướng Ngạn dừng bước chân, một tiếng than thở thật dài, vươn tay vỗ nhẹ bả vai Quý Liên Tinh, "Em phải tin rằng, nếu em ấy cũng thích em, chênh lệch giữa hai người cũng không tính là gì, chỉ cần không phải khác biệt âm dương, có tình nhân chung sẽ thành người thân."

Quý Liên Tinh ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ tới Lý Hướng Ngạn sẽ nói ra lời này.

Trong ấn tượng nghe Giang Thự nói qua, nói Lý Hướng Ngạn là công tử bột, hoá ra công tử bột cũng sẽ có chủ nghĩa lãng mạn như vậy, luôn cảm thấy rất kinh ngạc, nghe xong sẽ có ảo giác anh cũng có một tình yêu vô cùng sâu đậm.

"Này, em đừng nhìn anh như vậy." Lý Hướng Ngạn cười, mỉm cười có hơi gượng ép, "Người anh thích đã không còn trên đời này, cho nên mới cảm thấy em vừa mới nói những cái đó đều không tính là gì, ở trong thế giới của anh, thích nhau nên ở bên nhau, không nên bỏ lỡ."

"Chị ấy sẽ đồng ý sao?" Quý Liên Tinh ánh mắt lập loè, Lý Hướng Ngạn cổ vũ, thậm chí có chút dao động, "Nếu em nói kết thúc đoạn quan hệ này, chị ấy sẽ đồng ý sao?"

"Em không thử, thì làm sao biết được chứ?" Lý Hướng Ngạn nghiện thuốc lá lại tái phát, sờ soạng một điếu thuốc ra, một lần nữa bậc lửa, ánh mắt dừng ở đóm sáng ở trên tàn thuốc, nhớ tới chính mình, "Anh thích anh trai của Giang Thự mười năm, do do dự dự không thổ lộ, cuối cùng như thế nào em cũng rõ rồi đó, em cảm thấy có tiếc nuối hay không?"

Thế mà lại là anh trai của Giang Thự.

Quý Liên Tinh thấy Lý Hướng Ngạn hút mạnh một ngụm thuốc lá, một điếu thuốc cháy một mảng lớn, tựa như anh đã trút hết mọi thứ trong hơi thuốc lá đó.

"Tự mình ngẫm lại xong, làm chuyện gì đừng có giống như anh, cuối cùng bỏ lỡ tới hối hận." Lý Hướng Ngạn nhíu mày, ho một tiếng, giọng nói trở nên có chút khàn khàn, "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv