Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 14: Khó trách em cam tâm tình nguyện vì cô ta mà tiêu tiền



Quý Liên Tinh cả đêm mất ngủ, đời này nàng chưa từng mất ngủ như vậy, hầu như cả đêm nàng đều mở to mắt.

Nửa đêm đầu là Giang Thự ôm nàng ngủ, nửa đêm sau thì đổi trình tự, biến thành nàng ôm Giang Thự ngủ.

Là Giang Thự chủ động chui vào trong lòng nàng, nàng phát hiện lúc ngủ Giang Thự thích ôm ôm, còn thích dính người, tương phản này khá khiến người ta khiếp sợ.

Đương nhiên, nguyên nhân dẫn tới nàng mất ngủ, ngoại trừ Giang Thự thích lăn lộn, nguyên nhân chính yếu vẫn là bởi vì...... Dán đến gần quá.

Gần quá, nhất là sau khi tháo chiếc kẹp nhỏ ở cổ áo ra, các nàng ôm nhau, ôm thật lâu, không biết có phải do thời tiết hay không mà cả người luôn cảm thấy có chút nóng, thiêu đến Quý Liên Tinh không thể vô giấc.

Ngược lại Giang Thự dường như ngủ rất say.

Quý Liên Tinh cứ như vậy mà ôm cô, nhìn sắc trời dần dần sáng cho đến hắc ám chuyển thành màu lam sẫm, nàng mới miễn cưỡng nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Giang Thự nửa tỉnh nửa mơ, trở mình, lăn ra khỏi nơi thơm tho, thoát khỏi hơi ấm, cảm thấy không thoải mái, lại trở mình.

Cô nhắm mắt ngủ say, một lúc sau, cô cảm thấy có gì đó không ổn, khi mở mắt ra thì đã thấy cô nằm trong lòng Quý Liên Tinh.

Bị Quý Liên Tinh ôm chặt, mà cô như chim nhỏ nép người dựa vào vai Quý Liên Tinh, còn một bộ dáng cam nguyện bị ôm.

Giang Thự trong nháy mắt bừng tỉnh, không ổn, tại sao lại thay đổi trình tự rồi? Không phải là cô ôm Nhím Nhỏ sao???

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Quý Liên Tinh trong hai giây, chậm rãi rời khỏi trong lòng ngực nàng lặng lẽ xuống giường...

Trong phòng tắm, Giang Thự nhìn chằm chằm chính mình trong gương, tinh thần sảng khoái, đã lâu chưa có một giấc ngủ ngon như vậy.

Kỳ thật gần đây cô có chút mất ngủ, phần lớn thời gian là khoảng ba giờ sáng đã tỉnh dậy, mấy tiếng sau rất khó ngủ lại, tình trạng này đã kéo dài được hai tháng, thẳng đến tối hôm qua ôm Quý Liên Tinh ngủ.

Dư vị một chút, thật là, ngủ rất ngon.

Giang Thự có thói quen tập thể dục buổi sáng, sau khi rửa mặt sạch sẽ, cô thường tập trước khi ăn sáng.

Mà bài tập cô lựa chọn là chạy trực tiếp trên máy chạy bộ, trước khi chạy ăn một miếng chocolate nhỏ, sau đó chạy nửa giờ, thói quen này đã duy trì được ba năm, cho nên cô luôn có thân hình rất đẹp.

Quý Liên Tinh cũng không thích ngủ nướng, đây là thói quen nàng đã hình thành trong nhiều năm.

Vì vậy, khi nàng từ tầng hai đi xuống và nhìn thấy Giang Thự vẫn đang chạy trên máy chạy bộ, không khỏi trong lòng líu lưỡi, không hổ là cô, người bám dính kỷ luật bản thân đến đáng sợ.

Người bám dính, không sai, sau đêm qua, Quý Liên Tinh đã có nhận thức mới về Giang Thự, mới biết được nữ thần lạnh lùng cao cao tại thượng hóa ra là một người bám dính, đến bây giờ cổ Quý Liên Tinh vẫn còn đau, bởi vì tối hôm qua bị ôm đến rất chặt.

Quý Liên Tinh bắt đầu lo lắng hai tháng tiếp theo có thể tan thành từng mảnh hay không...... Nàng sợ nàng chịu không được giày vò.

"Giang tổng, chào." Quý Liên Tinh đi đến phía sau Giang Thự, xem cô chạy trên máy chạy bộ, tốc độ trên biển báo màu đỏ là "8", đại diện cho 8 km/h, Giang Thự cao và có đôi chân dài, đường ray rõ ràng là trượt rất nhanh, cô chạy ở trên lại không có chút lao lực.

"Chào." Giang Thự nhẹ thở dốc, "Em ngồi trước một lát, tôi vẫn còn 10 phút nữa."

"Ừm, chị chạy đi. Tôi không vội, tôi chơi di động một lát."

Quý Liên Tinh xoay người ngồi xuống sô pha, lấy di động ra, nhưng ánh mắt hoàn toàn không ở trên màn hình di động. Thừa dịp Giang Thự đang chạy say mê, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Thự.

Giang Thự mặc một cái áo ba lỗ màu đen, để lộ vòng eo săn chắc, còn có hai hõm Venus gợi cảm. Nàng phát hiện Giang Thự ngoại trừ phần eo đẹp, một cặp chân dài cũng khá loá mắt, bởi vì vận độngnên hai bên chân lấm tấm vài vệt mồ hôi, tỏa ra ánh sáng mê người, là một vẻ đẹp khỏe khoắn, nhìn đến trái tim nhỏ của Quý Liên Tinh bang bang thẳng nhảy.

Cứu mạng, cô thật sự rất xinh đẹp......

Mười phút căn bản nhìn không đủ, trong 500 mét cuối cùng, Giang Thự chậm rãi giảm tốc độ, ở trên đường trượt đi thong thả trong chốc lát, kết thúc vận động buổi sáng.

Cô xoay người, phát hiện Quý Liên Tinh cúi đầu chơi di động.

"Bữa sáng muốn ăn cái gì?" Giang Thự lấy khăn lông lau mồ hôi, "Bánh mì cắt lát, cà phê đen, trứng, bánh kếp rau củ, muốn cái gì cũng được, tôi làm cho em."

Cô làm? Quý Liên Tinh cảm thấy cô trong tưởng tượng của mình quá khác nhau.

"Giang tổng, tùy ý là được, tôi không chọn."

"Vậy thì bánh mì nướng và cà phê nha?" Giang Thự từ máy chạy bộ bước xuống, cầm chai nước lên và nhấp một ngụm nước, cô nhớ tới ngày đó nhìn thấy Quý Liên Tinh uống cà phê, nàng hẳn là thói quen uống, "Thuận tiện lại chiên cho em một cái trứng."

Lúc sau nàng thế nhưng thật sự đi phòng bếp làm bữa sáng, Quý Liên Tinh ngồi ở trên sô pha, có điểm ngốc. Trong ấn tượng đã nhiều năm không có ai làm bữa sáng cho nàng, trước kia khi còn ở nhà Quý Tư Vũ, buổi sáng thức dậy tự mình làm, sau khi học đại học và đi làm, buổi sáng đều là ở bên ngoài tùy tiện mua gì đó ăn.

Cho nên hiện tại đến nhà người khác, còn có người làm bữa sáng cho nàng, tâm tình rất vi diệu, đặc biệt là người này vẫn là lão bản của nàng, à không, mối quan hệ còn sâu sắc hơn cả lão bản, là tình nhân. Quý Liên Tinh cẩn thận nghĩ nghĩ, tình nhân hình như cũng không hoàn toàn chuẩn xác, nói dễ nghe thì là tình nhân, không dễ nghe thì chính là kim chủ.

Kim chủ làm bữa sáng cho nàng?

Quý Liên Tinh giống như ý thức được cái gì, vội vàng từ trên sô pha đứng bắn dậy, liếc mắt nhìn thoáng qua phòng bếp, Giang Thự đã cho bánh mì vào máy máy nướng làm bánh mì, đang mở tủ lạnh chuẩn bị chiên trứng.

Nàng đi đến phòng bếp......

"Giang tổng, hay là để tôi chiên đi?"

"Hả?" Giang Thự ghé mắt nhìn Quý Liên Tinh, "Hạt cà phê ở ngăn tủ bên cạnh, sau đó bỏ vào máy xay hạt là được."

Quý Liên Tinh lấy hạt cà phê ra, là một khoản hồng tiêu Geisha, nàng chưa uống qua.

Giang Thự nhìn đến đôi mắt Quý Liên Tinh, hỏi nàng: "Em hình như ngủ không ngon? Tại sao đôi mắt đỏ ngầu vậy?"

Quý Liên Tinh không biết nên khóc hay cười, nghĩ thầm đêm qua chị như vậy lại như vậy, như vậy lúc sau lại như vậy, tôi sao mà ngủ ngon được?

"Vẫn ổn, có lẽ tôi có hơi lạ giường." Nàng đem hạt bỏ vào máy xay, tiếng máy phát ra âm thanh ong ong ong, hai người đứng cạnh nhau, một người chiên trứng một người xay cà phê, cũng không nói chuyện.

Trong phòng bếp tràn ngập mùi bột cà phê, thoang thoảng mùi trứng chiên hơi khét. Quý Liên Tinh thất thần, ánh mắt dừng ở trên tay Giang Thự, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, thon dài trắng nõn, nàng nhìn chằm chằm tay mình, vừa thấy chính là bảo dưỡng rất khá.

"Hôm nay dự định của em thế nào?" Giang Thự lật mặt trứng chiên trong chảo, khéo léo phết lên xẻng, cuối cùng đổ xuống đĩa.

"Đợi chút nữa về Tống Gia Tam Viện Tử, dọn dẹp vệ sinh một chút."

"Sau đó nữa thì sao?" Giang Thự ánh mắt lấp lánh, giống như đang chờ mong cái gì đó.

"Buổi tối tôi phải đi hát ở quán bar, Giang tổng, tới nhà của chị có lẽ sẽ hơi muộn."

"À, vậy sao." Trong mắt Giang Thự trong trở nên ảm đạm, giây tiếp theo lại hỏi nàng: "Hát ở đâu?"

"Quán bar Pilot, buổi tối từ 9 giờ đến 11 giờ."

Bánh mì nướng và trứng rán đã sẵn sàng, và còn thừa một ít cà phê. Giang Thự bưng hai cái đĩa đi đến nhà ăn, đặt mỗi bên một cái, ngồi xuống trước chờ Quý Liên Tinh.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Liên Tinh, nàng kỳ thật rất cao, đại khái là cao 1m7, eo chân tỉ lệ tương đối đẹp, eo thon đến mức một tay cô có thể ôm nàng vào lòng, nàng rất gầy, nhưng cũng không cho người ta cảm giác quá bẹp dẹp, tổng kết lại chính là nên có thì có, nên gầy thì gầy.

"Nhím Nhỏ, em có thường xuyên tập thể hình không?"

Lúc Quý Liên Tinh vừa xoay người bưng hai ly cà phê, liếc mắt nhìn thấy Giang Thự đang nhìn nàng, tay run một chút, đột nhiên cảm thấy cà phê có chút phỏng tay......

"A? Không tập thể hình."

"Chậc, ông trời thưởng cơm ăn."

Quý Liên Tinh: "?"

Giang Thự: "Không có gì, mau tới ăn cơm đi."

Ăn xong bữa sáng Quý Liên Tinh liền rời đi.

Mười giờ sáng, nàng rời khỏi nhà Giang Thự, sắc trời bịt kín một tầng mây, nhìn dáng vẻ là trời muốn mưa rồi.

Cũng may nhà Giang Thự cách Tống Gia Tam Viện Tử cũng không xa, chỉ cách hai trạm dừng. Quý Liên Tinh lắc lắc đầu, thật sự quá buồn ngủ, nàng phải về nhà ngủ bù mới được.

Nàng suốt đêm không ngủ, chỉ ngủ khoảng nửa giờ vào buổi sáng mà thôi. Cùng ngủ với Giang Thự mới kiến thức được cái gì gọi là trắng đêm mất ngủ, Quý Liên Tinh cảm thấy không nên gọi cô là Giang tổng, mà nên gọi là bạch tuộc hoặc là dính nhân tinh.

Nàng đi đến ngoài tiểu khu, vừa mới đi đến chỗ gác cổng, một hình bóng quen thuộc xẹt qua trước mắt —— người đàn ông với khuôn mặt tròn trịa đầu cắt cua và đeo khuyên tai, Lý Hướng Ngạn.

Hai người ra ra vào vào, ánh mắt đột nhiên đối thượng. Nhưng đối diện thời gian gần cũng chỉ có một giây.

Xuất phát từ trên giá trị nhan sắc ưu tú, Lý Hướng Ngạn liếc mắt nhiều lần nhìn Quý Liên Tinh, cảm thấy mặt nàng thật sự không tồi.

Mà tại ánh mắt của anh ấy rơi vào trên người trong nháy mắt, Quý Liên Tinh xoay qua đầu, hai người gặp thoáng qua.

Quý Liên Tinh vô cớ có chút chột dạ, không biết Lý Hướng Ngạn có thể nhận ra chính mình hay không? Nhưng nghĩ lại tưởng tượng, hẳn là không quen biết.

Lúc chuông cửa vang lên, Giang Thự còn tưởng là Quý Liên Tinh, kết quả mở cửa liền thấy Lý Hướng Ngạn.

Cô thật sự không muốn nhìn thấy mặt người đàn ông này.

"Làm gì lại tới tìm em?"

"Lần này anh có gõ cửa nha. Buổi sáng đi ngang qua, đến xem em, lão tổ trống rỗng." Lý Hướng Ngạn chen vào nhà Giang Thự, mũi anh ấy ngửi ngửi, giây tiếp theo, trên mặt anh ấy lộ ra nụ cười quỷ dị, "Giang Thự, sao anh lại ngửi thấy mùi phụ nữ ở nhà em???"

"Mũi anh rất linh." Giang Thự đóng cửa, "Tối hôm qua em mang cô ấy về nhà ngủ."

"!!!Cô ta rời đi khi nào! Có phải vừa mới hay không!!!"

"Đúng vậy." Giang Thự không biết Lý Hướng Ngạn vì sao luôn kinh ngạc như vậy.

"Có phải một thân đen thẳng, trắng trắng, cao cao, chân dài đặc biệt xinh đẹp hay không?"

"Anh lại không thích phụ nữ, anh kích động như vậy làm gì?"

"!!!!Khó trách!" Lý Hướng Ngạn nhớ lại vừa mới nãy gặp thoáng qua người phụ nữa kia, liền cảm thấy người phụ nữ này không bình thường, vừa mới bắt đầu là cảm thấy xinh đẹp khác thường, bây giờ cảm thấy có lẽ thủ đoạn cũng không bình thường, Giang Thự khả năng muốn trồng, người này vừa đẹp vừa tâm cơ, không lừa chút tiền kia khẳng định sẽ không bỏ qua.

"Khó trách cái gì? Lại phát điên gì vậy?" Giang Thự cảm thấy Lý Hướng Ngạn là thật sự đủ rồi, sáng tinh mơ có thể đi ngang qua nhà cô, chỉ có thể giải thích một vấn đề, người này tối hôm qua lại đi lêu lổng lại đêm không về ngủ, không biết high ở nơi nào.

"Khó trách em cam tâm tình nguyện vì cô ta mà tiêu tiền a! Bởi vì cô ta đẹp a!"

"Nga, anh đây là phí lời." Giang Thự mặt đầy lạnh nhạt, "Không phải vì cô ấy đẹp, chẳng lẽ là vì em thích cô ấy sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv