Phiên ngoại hiện thực 1
Ngày hôm sau sau sinh nhật Quý Liên Tinh, Mạnh Tiêu về tới huyện Lộ Quả, quán bar phải kinh doanh, rời đi thời gian ngắn thì được, nhưng muốn thật sự làm chưởng quỹ vẫn có chút khó khăn.
Sau khi đến huyện Lộ Quả, Mạnh Tiêu cảm thấy mình tựa như rau khô ngâm mình trong bình, rầu rĩ, tâm trạng có chút sa sút. Có lẽ do gần đây đều ở cùng Tôn Khiết, đột nhiên tách ra không ai ríu rít thật đúng là có chút không quen.
Có điều nghĩ lại thì, tách ra chưa chắc không phải là một chuyện tốt, dù sao hai người là quan hệ gì còn chưa nói ra, luôn luôn có một loại cảm giác như gần như xa không rõ ràng, cho nên cẩn thận ngẫm lại rõ ràng cũng tốt.
Ở lại huyện Lộ Quả thật ra thì không bận, ban ngày rất rảnh rỗi, Mạnh Tiêu an vị ở trên ghế trước cửa quán bar ngẩn người.
Phong cảnh nơi này vẫn rất đẹp, gần là sông, xa xa là núi, ngoài núi chính là mây, không khí trong lành, trong tầm mắt một mảnh xanh mơn mởn, phong cảnh đẹp, là một nơi tốt để rửa mắt.
Mạnh Tiêu thoáng ngửa ra sau dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng gió nghe tiếng nước chảy, cố gắng làm cho mình thả lỏng lại.
Một lát sau, cô ấy nghĩ, nếu Tôn Khiết cũng ở bên cạnh thì tốt rồi.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, ngay cả Mạnh Tiêu cũng hoảng sợ, cô ấy hiểu điều này có ý nghĩa gì, có vướng bận với Tôn Khiết, đã hoàn toàn rơi vào tình cảm rối rắm, hạnh phúc và khổ não một nửa.
Cô ấy mở mắt ra, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh phong cảnh gửi cho Tôn Khiết, chỉ là gửi một tấm ảnh thôi, sau khi hình ảnh gửi qua, trong lòng có thứ gì đó kết thúc, cô ấy mới ý thức được thật ra mình vẫn luôn muốn tìm Tôn Khiết nói chuyện.
Bên kia rất nhanh liền trả lời, là một giọng nói, nói là phong cảnh rất đẹp, giọng nói bình thản.
Mạnh Tiêu nhìn chằm chằm giao diện di động, thấy bên kia vẫn luôn là "Đối phương đang nhập...", cô ấy đang suy nghĩ Tôn Khiết còn có thể gửi cái gì tới đây?
【Cho tôi địa chỉ quán bar của cô đi.】
Mạnh Tiêu đương nhiên cảm thấy Tôn Khiết muốn tới tìm cô ấy, vừa định hỏi, tin nhắn còn chưa gửi đi, tin nhắn thứ hai của đối phương đã gửi tới: 【Tôi gửi qua cho cô chút đồ.】
Ồ, chỉ là gửi đồ thôi. Mạnh Tiêu thừa nhận mình có chút mất mát nho nhỏ, nhưng vẫn gửi địa chỉ qua.
Cô ấy và Tôn Khiết trò chuyện đơn giản vài câu, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, chỗ tốt của việc ở lại huyện Lộ Quả chính là có thể làm cho người ta quên mất thời gian. Buổi chiều có một số khách tới, quán bar bắt đầu bận rộn, Mạnh Tiêu giao quán cho nhân viên xử lý rồi cô ấy cầm lấy máy ảnh ra ngoài.
Mạnh Tiêu là một người yêu thích chụp ảnh, thích phong cảnh tự nhiên, nơi này vừa vặn cung cấp cho cô rất nhiều tư liệu thực tế, bây giờ là mùa hè, chính là thời kỳ phong thủy, nước sông cuồn cuộn không ngừng, cô ấy muốn chụp một bộ ảnh về sông.
Một mình lẻ loi xuất phát, bước qua cánh đồng thôn quê, đi tới bờ sông, bên bờ sông tất cả đều là đá nhỏ, ở giữa dòng nước chảy xiết.
Sau khi tùy tiện chụp vài tấm ảnh, Mạnh Tiêu bắt đầu lấy cảnh, sông và cầu thật ra là một tổ hợp rất tốt, Mạnh Tiêu đứng ở chỗ thấp của con sông, ống kính nhắm ngay bên kia cầu, nghĩ thầm đợi đến khi người kế tiếp qua cầu thì cô ấy sẽ nhấn nút chụp.
Tùy duyên chụp, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng có người chuẩn bị qua cầu, ống kính của Mạnh Tiêu đã chuẩn bị xong.
Sau khi tách tách một tiếng, cô ấy mới ý thức được thân ảnh người kia có chút quen thuộc.
Gặp quỷ rồi, thấy thế nào cũng giống Tôn Khiết?
Mạnh Tiêu lấy máy ảnh ra phóng to ảnh lên, nhìn kỹ thật đúng là rất giống, không trăm phần trăm thì cũng chín mươi phần trăm.
Vì thế cô ấy lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tôn Khiết, vừa gọi vừa nhìn về phía cầu, kết quả người trên cầu thật đúng là nghe điện thoại.
"Cô ở đâu?"
"Đi làm chứ đâu."
"Đừng nói dối, có phải cô tới tìm tôi không?"
Tôn Khiết không nói gì, nghĩ thầm sao cái gì cô ấy cũng biết?
"Cô nhìn xuống cầu."
Tôn Khiết vừa quay đầu liền nhìn thấy người dưới cầu kia, đến lúc đó Mạnh Tiêu cầm lấy máy ảnh lại chụp một tấm ảnh, lần này chụp được mặt cô nàng.
Theo bản năng lấy tay che mặt một chút, vốn muốn cho Mạnh Tiêu một niềm vui bất ngờ, không ngờ lại bị bắt gặp.
"Vậy mà cũng có thể gặp được!" Tôn Khiết cúp điện thoại.
Hai người một người đi lên một người đi xuống, theo khoảng cách chậm rãi kéo gần lại, tâm trạng bất giác cũng sáng tỏ hơn rất nhiều.
Trên mặt Mạnh Tiêu lộ ra nụ cười ôn hòa, cảm xúc sẽ lây lan, bên kia Tôn Khiết không nhịn được, khóe môi nhếch lên, biểu cảm trên mặt đã rất rõ ràng.
"Cô tới rồi à?"
Tôn Khiết không nói gì, đưa bó hoa nhỏ trong tay cho Mạnh Tiêu, đó là cô nàng mua lúc đến, hình như cô nàng rất thích tặng hoa.
Mạnh Tiêu nhận lấy, cánh hoa màu tím nhạt khéo léo xinh đẹp, cô ấy nhìn hoa rồi lại nhìn Tôn Khiết, ánh mắt đặt trên mặt cô nàng hoàn toàn không dời đi được.
"Cô đừng nhìn tôi như vậy." Bên tai Tôn Khiết đỏ ửng, giống như có chút thẹn thùng.
"Từ khi nào cô lại thẹn thùng như vậy?" Mạnh Tiêu cười cô nàng, trong nụ cười này có thành phần thỏa mãn và hạnh phúc.
"Cô quản tôi à, giúp tôi chuyển hành lý coi, nặng quá!"
Cô nàng mang theo một cái vali lớn, chứa đầy, xem ra là muốn ở một thời gian.
Mạnh Tiêu treo máy ảnh ở trước ngực, tiến lên xách vali, kinh hô một tiếng: "Xếp một vali đá hay sao mà nặng vậy!"
"Tất cả đều là đồ mua cho cô!"
"Wow, cảm ơn bà chủ Tôn." Khóe môi Mạnh Tiêu nhếch lên, rõ ràng càng vui vẻ, "Vẫn là bà chủ Tôn chu đáo ~"
Hai người xách hành lý đi về nhà, thỉnh thoảng đáp mấy câu, Mạnh Tiêu rõ ràng rất vui vẻ, ngay cả trong lời nói cũng mang theo trêu chọc:
"Xa như vậy đến thăm tôi, nhất định là nhớ tôi."
"Không có nha! Tôi đi giải sầu! Cô thật tự luyến!"
"Nhớ thì nói nhớ, tôi cũng sẽ không cười cô, ha ha ha."
"Cô đã ha ha ha còn nói không cười tôi!"
Mạnh Tiêu tới gần Tôn Khiết, nhẹ nhàng đụng vào vai cô nàng. Tôn Khiết bị đụng đến khó hiểu, liếc mắt nhìn Mạnh Tiêu một cái, phát hiện cô ấy đang cười vui vẻ, vì thế cô nàng lại đụng trở về.
Kết quả không nắm chắc độ mạnh yếu, Mạnh Tiêu lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Có chút ác độc đấy nha!" Mạnh Tiêu đặt vali xuống nhéo mặt Tôn Khiết, Tôn Khiết nhanh tay lẹ mắt tránh thoát một kiếp, rất nhanh bàn tay thứ hai lại vươn tới, lần này Tôn Khiết bị nhéo thật.
Để thoát khỏi cô ấy, Tôn Khiết chỉ có thể hơi ngửa ra sau, kết quả trọng tâm không ổn định, cũng may dưới tình thế cấp bách đưa tay ôm eo Mạnh Tiêu, chỉ là khoảng cách hai người ôm nhau trong nháy mắt kéo gần lại, dựa quá gần ngay cả nhịp tim của nhau cũng có thể cảm nhận được.
"Cô làm gì vậy?" Tay Mạnh Tiêu hung hăng nhéo mặt Tôn Khiết, để lại một dấu đỏ nhỏ.
Tôn Khiết cũng không vừa, vừa vặn ôm eo, hung hăng nhéo eo Mạnh Tiêu.
Mặt hai người đều rất đỏ, nhưng ai cũng không yếu thế, cứ như vậy nhìn đối phương.
"Nói mau, có phải cô nhớ tôi nên mới đến thăm tôi không?" Mạnh Tiêu cao hơn Tôn Khiết một chút, lúc nói hơi cúi đầu.
Khoảng cách gần có thể khảo nghiệm tình cảm chân thật của một người nhất, cảm giác thân thể là rất thành thật. Nhìn khuôn mặt Mạnh Tiêu, trái tim Tôn Khiết đập thình thịch, cô nàng biết mặt mình rất nóng, khẳng định cũng rất đỏ. Ở chỗ Mạnh Tiêu cô nàng có thể che giấu cái gì đây? Quả thực đã sớm bị cô ấy hiểu rõ ràng.
"Đúng vậy, nhớ cô đấy thì sao?" Tôn Khiết nhẹ nhàng đẩy Mạnh Tiêu, dường như có chút bất mãn.
"Nhớ tôi sao không nói? Mỗi ngày lạnh lùng như vậy, tin nhắn cũng không gửi."
"Không phải tôi đến tìm cô rồi sao! Đâu giống cô, ngôn ngữ người khổng lồ hành động người lùn! Mỗi ngày tìm tôi blah blah, cũng không thấy cô gọi cho tôi một cuộc video! Cũng không thấy cô tới tìm tôi."
Từng câu từng chữ mang theo oan ức và bất mãn, nghe rất đáng thương.
Thật ra thì Mạnh Tiêu không phải không muốn đi tìm cô ấy, mà là muốn làm rõ chuyện này, cô ấy không muốn yêu đương không rõ ràng, cũng không muốn qua loa ở bên Tôn Khiết, trước đó đã nói phải hiểu rõ đối phương, đối xử tốt với đoạn tình cảm này, hai người đều không muốn vì yêu mà nói chuyện tình yêu.
Mạnh Tiêu chủ động thăm dò: "Chúng ta xa nhau nửa tháng nay, vậy cô có nhớ tôi không?"
"Cũng sương sương." Ánh mắt Tôn Khiết bay đi, rõ ràng không muốn biểu đạt suy nghĩ trong lòng, bình thường cô nàng thích ăn nói, nhưng thật sự đến trước mặt người mình thích muốn biểu đạt tình cảm rồi lại cảm thấy thận trọng.
Kết quả Mạnh Tiêu túm lấy cô nàng không buông: "Cũng sương sương là có ý gì? Nhớ thì nói nhớ, không nhớ thì nói không nhớ, tôi nghe không hiểu ngoại ngữ."
Tôn Khiết liếc cô ấy một cái, "Cô là heo sao? A? Mỗi câu đều phải nhai nát đưa đến bên tai cô mới hiểu được phải không?"
"Chậc." Mạnh Tiêu buông tay ra, đi kéo vali, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Cô nói không ở bên nhau đã hung dữ như vậy, vậy ở bên nhau hung dữ thành cái dạng gì rồi? Cô xem cô ngày nào cũng bắt nạt tôi, đây còn chưa phải là bạn gái đâu, muốn tôi thật sự là......"
Cô ấy vừa đi vừa lẩm bẩm, đi ra ngoài hơn mười mét mới phát hiện Tôn Khiết căn bản không đuổi theo, xoay người nhìn, người nọ đứng ở phía sau không nói một lời nhìn cô ấy, xem ra là giận rồi.
Mạnh Tiêu lại chạy về: "Giận hả?"
Tôn Khiết khoanh tay cúi đầu, đá viên đá ven đường, lắc đầu, "Không."
"Tôi nói đùa thôi!"
"Nói tới nói lui đều nói tôi hung dữ, không nói lúc tôi dịu dàng." Tôn Khiết ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Tiêu, "Sau đó có phải cô muốn biểu đạt tôi hung dữ như vậy cô sẽ không thích em không?"
"Phụt......" Mạnh Tiêu dở khóc dở cười, cô ấy còn chưa nghĩ tới thì ra Tôn Khiết là một người nhạy cảm như vậy, trông lại rất đáng yêu, nhịn không được, ôm cô nàng vào trong lòng dỗ dành:" Lần sau không đùa nữa, cô siêu đáng yêu. Mấy ngày không gặp mặt tôi rất nhớ cô."
"Thật sao?" Tôn Khiết nằm trong lòng Mạnh Tiêu, dáng vẻ bị líu nhíu khiến Mạnh Tiêu cảm thấy trái tim ấm áp.
"Thật." Cô ấy đến gần Tôn Khiết, hôn nhẹ lên mặt cô nàng, "Thật đấy."
"Vậy bây giờ chúng ta có quan hệ gì? Bạn bè sao?"
"Bạn gái."
Tôn Khiết gật đầu, "Vậy chúng ta có thể làm chút chuyện tình nhân có thể làm không?"
Ý định ban đầu của cô nàng là hôn môi, nói ra miệng lại biến thành ý khác, thấy vẻ mặt Mạnh Tiêu có chút ý vị sâu xa.
"Là hôn! Không phải cái kia!"
"Cái nào?" Mạnh Tiêu cười càng vui vẻ hơn.
Tôn Khiết có chút nóng lòng giải thích, nhưng lại sợ càng bôi càng đen, cô nàng vô cùng lo lắng và cấp bách Mạnh Tiêu đều nhìn thấy, chỉ cảm thấy cô nàng đáng yêu, nhịn không được muốn cùng cô nàng làm chuyện thân mật hơn.
Vì thế môi quyết đoán hôn lên, xúc cảm mềm mại, Mạnh Tiêu muốn nuốt cô nàng xuống, dựa vào bản năng cắn môi Tôn Khiết.
Tôn Khiết nhắm mắt lại, rất hưởng thụ nụ hôn này. Có lẽ là đã quá lâu không cùng người khác có nụ hôn nồng nhiệt như vậy, cũng có thể là quá nhớ Mạnh Tiêu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dưới chân không có sức lực gì, thân thể nhịn không được rơi xuống phía dưới, trọng lượng cả người đều phó thác ở trên người Mạnh Tiêu. Một nụ hôn triền miên, mơ mơ hồ hồ cũng đi đáp lại cô ấy, cảm thấy như là rơi vào sâu không thấy đáy dục vọng vòng xoáy.
Không biết qua bao lâu mới kết thúc, khi Mạnh Tiêu buông Tôn Khiết ra, phát hiện gò má cô nàng ửng đỏ thở hổn hển.
"Về nhà không?" Mạnh Tiêu thở hổn hển nói, "Tôi đưa em về nhà, sau đó chúng ta ——."
"Hả?"
"Sau đó chúng ta làm những gì chúng ta muốn làm."