Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 11: Vậy tôi có thể ôm em không?



"Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử." Lúc nói ra những lời này, yết hầu Quý Liên Tinh nóng lên, như là có ngọn lửa thiêu đốt ở đầu lưỡi.

"Bất ngờ thật đó." Giang Thự rõ ràng cũng sửng sốt một chút, "Tôi đã chuẩn bị xong em sẽ từ chối tôi."

Cô duỗi tới một bàn tay, ngón tay trắng nõn thon dài, cho người ta một loại cảm giác mười ngón không dính dương xuân thủy.

Như là một lời mời, Quý Liên Tinh vươn tay, bắt tay đặt ở lòng bàn tay Giang Thự.

Lòng bàn tay cô ấm áp, độ ấm truyền lại đến đầu ngón tay Quý Liên Tinh, độ ấm nóng rát da thịt, chọc đến trong lòng phát ngứa.

Giang Thự nắm tay Quý Liên Tinh, kéo nàng lên.

"Nếu em đã đồng ý, vậy tôi có thể ôm em không?" Khi cô nói khóe môi cong lên một nụ cười, làm Quý Liên Tinh nhớ tới cơn gió mùa xuân, đã ôn hòa lại thoải mái.

Quý Liên Tinh không có từ chối.

Giang Thự vòng tay qua eo Quý Liên Tinh, đem nàng ôm vào trong lòng.

Giang Thự vùi đầu chôn vào tóc Quý Liên Tinh, khép lại đôi mắt lẳng lặng cảm thụ, đúng, chính là cảm giác này. Lúc ôm Nhím Nhỏ rất ấm áp.

Có lẽ Lý Hướng Ngạn nói cũng không sai, cô hẳn là có cùng triệu chứng với chứng đói khát da thịt.

Cô thích gần gũi với con gái, khi chạm vào nhau sẽ có một cảm giác sung sướng, mà Quý Liên Tinh là người khiến cô vừa lòng nhất, lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.

Giờ phút này Giang Thự vô cùng vui vẻ, cứ thế mà ôm Quý Liên Tinh thật lâu vẫn chưa buông tay.

Mà Quý Liên Tinh bị cô ôm, cả người cứng ngắt, cử động cũng không dám.

Các nàng dựa rất gần, bị mùi hương hoa hồng cùng tuyết tùng vờn quanh, các phân tử nhỏ bé từ từ tản ra, chui vào xoang mũi, giống như mèo gặp được bạc hà mèo, tương đương phía trên.

Đầu Quý Liên Tinh trở nên choáng váng, cùng buổi tối hôm đó gần gũi giống nhau, không thể tránh né lại làm nàng nghĩ đến nụ hôn kia......

Tích tích, tích tích, tích tích......

Chuông báo di động trên bàn làm việc vang lên, Giang Thự và Quý Liên Tinh đồng thời mở mắt ra.

Giang Thự buông nàng ra, đến tắt đồng hồ báo thức, thời gian là 6 giờ rưỡi.

"Nhím Nhỏ, tôi phải đi rồi, hôm nay tôi phải ăn cơm cùng cháu gái."

"Được Giang tổng."

Giang Thự giơ tay nhéo má Quý Liên Tinh, "Em có thể cân nhắc đổi xưng hô."

"A......" Bị nhéo má Quý Liên Tinh có chút do dự, "Được Giang tổng, trở về tôi sẽ ngẫm lại."

Giang Thự trên mặt tươi cười càng thêm xán lạn, cô cảm thấy Quý Liên Tinh quá đáng yêu, sao cô không phát hiện nàng sớm một chút?

"Được, vậy tôi sẽ đợi ~" Giang Thự cầm lấy túi, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị tan tầm chạy lấy người.

Hai người cùng nhau rời đi, một người đi lầu một, một người đi phụ lầu một, vì thế đi thang máy khác nhau.

Đến bãi đỗ xe lấy xe, Giang Thự một mình lái xe đi trước, xe chậm rãi vòng ra khỏi thành phố, hướng về phía ngoại ô chạy đi.

Cháu gái cô nháo lên đòi gặp cô, tên Giang Tiểu Đàn. Năm nay mới vừa học lớp 1, gần đây làm ầm ĩ vô cùng, mỗi ngày gọi điện thoại cho Giang Thự, bảo cô về nhà ăn cơm.

Ăn cơm thì ăn cơm đi, Giang Thự đúng lúc cũng muốn gặp ba mẹ, tần suất cô về nhà đại khái là một tuần một lần, thỉnh thoảng có ngủ lại.

Ba cô là một doanh nhân thành đạt, còn mẹ cô là một giáo viên đại học mang theo hơi thở văn nghệ.

Theo lẽ thường mà nói, một doanh nhân bay mùi tiền và một nữ thanh niên văn chương có đầu óc cao không thể hòa hợp với nhau, nhưng ba mẹ Giang Thự cảm tình lại cực kỳ tốt.

Theo lời Giang Nghĩa Đông mà nói chính là, ông thấy được sự tao nhã của nhà văn ở trên người Chu Tuyết Lan, tìm thấy một nơi nương tựa tinh thần.

Sau này về hưu, hai người ngại trung tâm thành phố quá ồn quá nháo, nên đã chuyển đến một nơi ở gần rìa thành phố nhưng giao thông rất thuận tiện, nếu không bị kẹt xe thì đi lại cũng không quá lâu.

Nửa giờ sau.

Xe Giang Thự ngừng ở cổng một căn nhà vườn, dù là cuối hè nhưng rất nhiều cây cỏ trong sân vườn vẫn tràn đầy sức sống.

Những bông hoa thược dược trắng tinh khôi đang nở bung váy đứng trước cửa đợi chủ nhân trở về, còn có hoa bồ câu màu lam nhạt, hoa cát cánh tím, cúc dại vàng rôm...... Nhìn ra được chủ nhân đã chăm sóc chúng tốt thế nào.

Mẹ Giang Thự - Chu Tuyết Lan thích hoa, ba cô yêu ai yêu cả đường đi, sau khi về hưu, tận dụng thời gian nhàn hạ ở trong vườn trồng đầy hoa.

Mỗi lần về nhà đều sẽ phát hiện lại nhiều thứ gì đó mới mẻ, mà thứ mới mẻ lần này tựa hồ là ——

Giang Thự đẩy cửa vào, phát hiện bên góc cổng có mấy chậu xương rồng và hoa đá quý.

"Thử Thử! Cô đã trở về rồi!!!" Góc tường truyền đến giọng nói non nớt, một cô bé mập mạp tóc thắt bím chạy ra, trên mặt nở một nụ cười tươi, lộ ra hàm răng thiếu ba cái răng cửa, cái tay mũm mĩm mở ra chạy về phía Giang Thự.

Giang Thự còn chưa kịp định thần lại, cũng đã bị Giang Tiểu Đàn ôm chặt lấy đùi.

"Thử Thử, cuối cùng cô cũng trở về ~ con nhớ cô~" cô ngẩng đầu, một đôi mắt nai con long lanh nước, nhìn Giang Thự, xin cô muốn ôm một cái.

Giang Thự bế cô bé lên, phát hiện Giang Tiểu Đàn lại nặng thêm, đứa nhỏ này có thể ăn quá nhiều, "Gọi là cô cô, không phải Thử Thử."

Tay Giang Tiểu Đàn mũm mĩm chọc lên mặt Giang Thự một chút, để lại một vết bùn nhỏ, khanh khách cười không ngừng: "Giang Thự, cô chính là Thử Thử!"

Giang Thự: "...... Con cũng đã lớp một rồi, sao vẫn còn nghịch bùn vậy?"

"Ông nội và bà nội ở sau vườn đào đậu phộng! Chơi vui lắm!"

Được rồi, lần này thành viên mới không đơn giản là mấy chậu xương rồng và hoa đá quý kia, còn có đậu phộng ở sau vườn nữa.

Giang Thự thật sự có chút bế Giang Tiểu Đàn không nổi nữa, buông cô bé xuống, nắm tay nhỏ của cô bé, nói: "Đưa cô đi gặp ông bà nội."

Vừa mới chuẩn bị đến sau vườn, kết quả đúng lúc gặp phải hai ông bà trồng đậu phộng trở về.

Mẹ Giang Thự năm nay 55 tuổi, nhưng trông rất trẻ trung, có thể là do bà dưỡng sinh, thực ra trên mặt bà có rất ít nếp nhăn.

Dáng người bà mảnh khảnh ưu nhã, cả người đầy khí chất văn thanh, mặc một chiếc váy dài màu xanh đơn giản, trong tay cầm một ấm nước, thời điểm nhìn thấy Giang Thự lộ ra nụ cười hiền hòa.

Nhưng ngược lại ba Giang Thự có chút hơi mập ra, tóc thoáng có chút bạc màu, nhưng bởi vì dáng người rất cao nên cũng không béo lắm, hơn nữa tinh khí thần có đủ, thoạt nhìn cho người ta cảm giác rất khỏe mạnh.

"Con gái về rồi à~" Giang Nghĩa Đông buông cái cuốc, đi về phía Giang Thự, kết quả đi đến trước mặt cô lại khom cái lưng, ôm lấy Giang Tiểu Đàn vào lòng, "Ai da, Đàn Đàn của chúng ta tròn vo, ông nội cũng sắp bế không nổi rồi ~"

"Ba, mẹ, hai người cho con bé ăn ít chút, con bé cũng đã béo thành thế kia?"

Giang Tiểu Đàn nghe xong nhíu chặt mày, quay đầu nói với Giang Thự: "Thử Thử nói bậy! Con mới không có béo!"

Giang Thự chỉ có thể gật đầu, nhẹ giọng mà dỗ con bé: "Được được được, con không béo con không béo......"

Chu Tuyết Lan buông ấm nước, kéo Giang Thự đến một bên nhỏ giọng nói: "Con bé muốn ăn đó, con không cho con bé ăn nó còn muốn tức giận kìa ~ nhưng đừng ở trước mặt nó nói nó béo, con bé sẽ tức giận."

Giang Thự mày nhíu chặt, "Mẹ, điều chỉnh khẩu phần ăn cho con bé một chút đi, đừng béo đến không khỏe mạnh."

"Đang điều chỉnh đang điều chỉnh......"

Cơm chiều năm đồ ăn hai canh, đây là cái gọi là điều chỉnh ẩm thực.

"Thịt kho tàu đầu sư tử, thịt luộc thái lát, canh thanh đạm, còn có cải thìa, đây đều là Tiểu Đàn thích ăn." Giang Nghĩa Đông quay đầu, lại chỉ vào ba món khác nói: "Đậu bắp xào, mực xào ớt xanh, canh sườn cà chua, món Giang Thự con thích ăn."

"Nhanh ăn cơm thôi." Chu Tuyết Lan nói.

Giang Tiểu Đàn cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, ăn đến rất ngon, Giang Thự muốn cho cô bé ăn ít chút, lại không mở miệng được.

Cô cháu gái nhỏ của cô ăn uống thật sự quá được, cảm giác sức ăn lấn át cả người trưởng thành như cô.

Con nhà người ta đều là dỗ ăn, còn ở chỗ Giang Tiểu Đàn không có chuyện đó.

Nhưng ăn cơm cũng phải có mức độ, ăn nhiều cũng không tốt. Giang Thự toàn bộ quá trình nhìn chằm chằm Giang Tiểu Đàn, liền như vậy trong chốc lát, cô bé liền như vậy đem một chén cơm đầy ăn sạch.

"Bà nội! Có thể cho con thêm một chén cơm không ạ?"

"Có thể nha ~" Chu Tuyết Lan híp mắt cười, lộ ra nụ cười trưởng bối, "Đương nhiên có thể."

Người thế hệ ông bà không có cách từ chối yêu cầu của cháu gái, cho dù là Chu Tuyết Lan là người lý trí cũng không được, có lẽ vì cưng chiều như thế dễ sinh ra hư hỏng do khoảng cách thế hệ.

Chu Tuyết Lan đã nhận lấy chén, bới cho Giang Tiểu Đàn một chén cơm đầy, trên đường Giang Thự cầm chén sớt một nửa cơm đi, lại cầm chén đưa cho Giang Tiểu Đàn.

"Mẹ." Giang Thự nhìn Chu Tuyết Lan một cái, ý bảo bà chú ý khống chế lượng cơm của Tiểu Đàn, "Không bằng cho con bé sống với con một thời gian?"

"Không cần!" Giang Tiểu Đàn một giây liền từ chối, "Sống cùng cô không có cơm ăn!"

Giang Thự nhìn chằm chằm Giang Tiểu Đàn, ánh mắt trở nên sắc bén, ngữ khí cũng lạnh lùng hơn, "Con muốn ăn cái gì cô cũng làm cho con ăn, cùng vào thành phố sống với cô, cuối tuần lại về thăm ông nội bà nội."

"Chuyện này ——" Giang Nghĩa Đông nóng nảy, "Chuyện này không thể được."

"Ba, mẹ, Tiểu Đàm lại ăn như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe, hai người quản không được con bé thì để con."

"Con mặc kệ! Con muốn sống cùng ông nội bà nội! Không sống cùng cô đâu!!" Giang Tiểu Đàn bắt đầu phát cáu, kết quả còn chưa kịp làm ầm ĩ lên thì đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Giang Thự, giống như liền bị đánh bên cạnh, vì thế nháy mắt không đứng dậy được.

Cô nhóc rất thông minh. Cô bé biết ông nội bà nội thích ăn như vậy, nhưng Giang Thự không ăn.

Hơn nữa từ nhỏ đến lớn ông nội bà nội cũng không đánh cô bé, nhưng Giang Thự đã đánh mấy lần, cho nên người Giang Tiểu Đàn sợ nhất là Giang Thự.

Cứng không được, vậy thì mềm.

"Thử Thử, con không ăn nữa." Giang Tiểu Đàn buông chén.

"Cô không phải bảo con không được ăn, cô là muốn con ăn ít lại chút, đã biết chưa?"

Giang Tiểu Đàn ngoan ngoãn gật đầu, "Biết rồi ạ."

Chung quy là con nít, không thể quá hung dữ. Nếu Giang Tiểu Đàn không náo loạn, Giang Thự cũng sẽ không nói gì nữa.

Chu Tuyết Lan tới hoà giải, "Được rồi, vậy cho Tiểu Đàn uống chén canh đi, uống canh sườn cà chua sẽ không mập đâu......"

Phần sau đoạn cơm Giang Tiểu Đàn vẫn ngoan ngoãn, ăn canh gác xuống chén chạy tới xem phim hoạt hình.

Sau khi ăn xong, Giang Nghĩa Đông cùng Chu Tuyết Lan nói muốn đi ra ngoài tản bộ, Giang Tiểu Đàn nháo cũng muốn đi.

"Con không đi đâu, phải về một chuyến." Giang Thự nói.

Chu Tuyết Lan kinh ngạc, "Đêm nay không ở đây sao?"

"Có chút việc, tuần sau đi."

Hai người không giữ cô lại, cũng không hỏi nhiều, cho cô đi.

Ngược lại, sau khi đối phó với Giang Tiểu Đàn một hồi, cô bé lại muốn ôm một cái luyến tiếc, ôm không cho cô đi, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, cuối cùng vẫn là bị ông nội bà nội dụ dỗ bằng kẹo mút.

8 giờ rưỡi tối, Giang Thự từ nhà vườn nhỏ ra tới, cuối cùng cũng thanh tịnh, cô mở cửa xe, chui vào trong xe, lấy ra di động nhìn tin nhắn WeChat.

Không có Quý Liên Tinh.

Giang Thự nhìn chằm chằm di động suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là khởi động động cơ, mở ra hướng dẫn.

Nhập địa điểm là: Tống gia tam viện tử.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv