Tặng đồ không thể nói năng cho tử tế sao?
Lương Kim Nhược chửi thầm, lần nữa đi lên lầu, khi xuất hiện lần nữa, trong tay đã cầm một chiếc áo sơ mi trắng.
"Đây là của đàn ông hả?" Tô Ninh Dung khó hiểu.
"Mình đã mặc qua thì chính là của mình." Lương Kim Nhược phất tay: "Từ hôm nay trở đi, đây chính là đồ ngủ của mình."
"........."
Tô Ninh Dung lại chớp chớp mắt.
Cô cảm thấy nhận thức của mình hình như xảy ra vấn đề, hai người này không chỉ đơn giản là quan hệ thanh mai trúc mã.
Hình như còn có tầng quan hệ sâu xa khác!
Còn có, mang quần áo của Chu Sơ Hành đi như này, thực sự không sao chứ?
Tô Ninh Dung nhớ lại một chút ký ức của bản thân có liên quan đến Chu Sơ Hành, thực sự không tìm được bất kỳ ký ức nào về thời điểm bọn họ cấu kết.
Lương Kim Nhược chống cằm: "Không sao hết."
Cô và Chu Sơ Hành... thực sự là bất ngờ, có lẽ qua một thời gian, mối quan hệ sẽ thay đổi,
ánh mắt Tô Ninh Dung buông xuống một chút: "Tiến hành đến bước nào rồi?"
Lương Kim Nhược quay đầu lại, "Sao cậu lại quan tâm như vậy?"
Yoo Ninh Dung buông tay: "Mình không quan tâm cậu, không lẽ đi quan tâm quỷ hả."
Nhắc đến quỷ, Lương Kim Nhược liền nhớ tới bản thân ghi chú Chu Sơ Hành là quỷ bóc lột ---- dù sao anh sống ở địa phủ, là quỷ cũng đúng.
Chiếc xe vừa chạy khỏi Nguyệt Lan Loan, liền bị một chiếc xe khác chặn.
Tô Ninh Dung còn chưa gặp phải chuyện như này bao giờ, mở cửa kính ô tô là ai, một gương mặt đột ngột ghé sát: "Tô tiểu thư!"
Cô ấy bị dọa giật mình: "... Trịnh Quy?"
Trịnh Quy nhìn thẳng vào trong xe: "Tô tiểu thư không sống ở đây sao?"
Tô Ninh Dung lười phản ứng lại hắn ta, "Đón người."
Trịnh Quy muốn hỏi tiếp, nhưng cửa sổ xe đã đóng lại, hắn ta ảo não đứng đó, đang muốn rời đi, lại phát hiện cửa kính xe đã hạ xuống một nửa.
Cố tình trong mắt Trịnh Quy, Lương Kim Nhược giống như đã chú ý đến mình, đắc ý dạt dào mà nhìn ba chữ "Nguyệt Lan Loan".
Tối qua khi trở về hắn ta đã hỏi rõ ràng, Tô Ninh Dung là bạn thân của Lương Kim Nhược, hai người quan hệ thân thiết, cho nên sáng sớm hắn ta liền hỏi thăm tung tích của Tô Ninh Dung.
Thực sự bị bịt kín.
Sống ở Nguyệt Lan Loan, rất xứng với thân phận của Lương Kim Nhược.
Trịnh Quy niệm Nguyệt Lan Loan càng lúc càng thuận miệng, ngay cả một chút cảm giác quen thuộc cũng bị anh ta vứt sau đầu, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào có thể thu hút sự chú ý.
-
Lương Kim Nhược nhìn nhìn, rồi thu hồi tầm mắt.
"Nếu là trước đây, què giò."
"Chiêu Chiêu, cậu thực nóng nảy." Tô Ninh Dung mới không tin, "Hắn phỏng chừng là muốn xem xem cậu có ở đó không thôi, nhất kiến chung tình với cậu rồi."
"Cái gì mà nhất kiến chung tình, đều là thấy sắc nổi lòng tham, mình không tin thứ này." Lương Kim Nhược không thèm để ý.
Cô thở dài: "Không phải mỗi lần Thẩm Trì đều nói 'nhất kiến chung tình' sao?"
Cái tên hoa hoa công tử kia một tháng có thể đổi hai người bạn gái, mỗi lần đều nói 'nhất kiến chung tình', loại hình đều không giống nhau, đâu ra lắm 'nhất kiến chung tình' vậy chứ.
Lương Kim Nhược thấy quá nhiều người 'nhất kiến chung tình' với mình.
Tô Ninh Dung bị cô thuyết phục: "Cậu nói như vậy mình cũng không tin nữa."
"Vốn dĩ chính là thế mà." Lương Kim Nhược rất nghiêm túc: "Khuôn mặt kia của Chu Sơ Hành, nhiều người 'nhất kiến chung tình' với anh ấy, phần lớn là "chung tiền" đi."
Tô Ninh Dung nói: "Mình nghe nói, Ân tổng không thích người khác nói về dung mạo của anh ấy."
Lương Kim Nhược bĩu môi: "Mình là con gái nuôi của mẹ anh ấy."
Tô Ninh Dung: "Câu nói này giống như mắng chửi người."(*)
(*) Câu "Mình là con gái nuôi của mẹ anh ấy" của Lương Kim Nhược bản raw là "我是他妈的干女儿。". Trong tiếng Trung, 他妈的 là một câu chửi thề, tạm dịch là 'con mẹ nó'. Nếu theo ý này thì câu của nu9 sẽ được dịch là: "Mình con mẹ nó con gái nuôi.". Vì vậy mà Tô Ninh Dung mới nói nó giống câu mắng chửi.
Hai người lập tức bật cười.
Chờ khi tiến vào Đàn Duyệt Phủ, Tô Ninh Dung dừng xe, Thẩm Trì sớm nhận được lệnh buộc phải ở đây trông chừng đồ đạc trong chung cư.
Chỉ với chút công phu như vậy, đã có mấy nữ sinh vây quanh.
Lương Kim Nhược trợn mắt, "Thẩm Trì."
Thẩm Trì ngước mắt, vẫy vẫy tay.
Đám nữ sinh bên cạnh thấy anh rời đi ngược lại không vui, vừa quay đầu liền nhìn thấy hai đại mỹ nhân sáng chói thì tức khắc tự nhiên tản ra.
"Bảo cậu trông nhà, không phải bảo cậu đi cua gái." Tô Ninh Dung cạn lời.
"Tôi không có, các cô ấy đều là tới hỏi đường." Thẩm Trì vẻ mặt vô tội, "Tôi lương thiện như vậy, không thể nào cự tuyệt được."
Lương Kim Nhược: "À."
Thẩm Trì: "......."
Dù sao mị lực của cậu cũng vô dụng với hai người bạn từ hồi nhỏ này.
Chung cư bây giờ đã rực rỡ hẳn lên, nhìn thấy không còn bất cứ lưu lại bất kỳ dấu vết nào của người khác, Kim Nhược rất hài lòng.
Căn chung cư này là món quà cô nhận được vào ngày sinh nhật 15 tuổi, cô rất thích nó, lúc trước thỉnh thoảng vẫn sống ở đây.
Chẳng qua lúc đó còn vị thành niên, Thẩm Hướng Hoan không yên tâm, cho nên thời gian được không bao lâu.
Lương Kim Nhược ngồi trên sô pha mới, "Chiều nay tôi muốn đến Lương Thị."
Thẩm Trì đang ngồi pha cà phê ở quầy bar bên kia, nghe thấy câu này, liền nghiêng nửa người: "Trực tiếp đi qua?"
"Lương Thanh Lộ vẫn chưa tìm cậu sao?" Tô Ninh Dung nói: "Không cần đợi nữa."
"Cô ta không tìm níu kéo mình, là cô ta tự tìm phiền toái." Lương Kim Nhược cong môi, "Chiều nay cô ta khẳng định sẽ tìm mình."
Vừa dứt lời, điện thoại vang lên.
Chỉ có điều, không phải Lương Thanh Nhược, mà là một dãy số lạ.
Số lạ, đến từ Ninh Thành.
Lương Kim Nhược cho rằng là điện thoại quấy rối, tùy ý liếc qua rồi tắt máy, không đến hai giây, đầu dây bên kia lại gọi tiếp.
Lúc này cô không còn cách nào đành phải bắt máy: "Alo?"
"........."
Đầu dây bên kia thực yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức dường như cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của ai đó.
Lương Kim Nhược đột nhiên mở lời: "Lương Tứ?"
Nào ngờ, vừa nói ra cái tên này, bên kia liền cúp máy.
Lương Kim Nhược gọi lại, đã là giọng nói của một người khác: "A... chàng trai trẻ kia vừa mới đi rồi... Ai? Tôi không biết."
Đây là điện thoại công cộng ở một cửa hàng tiện lợi nhỏ.
Tại thị trấn nhỏ kia của Ninh Thành, rất nhiều siêu thị mở trên phố cổ đều sẽ làm.
"Lương Tứ gọi điện tới?" Tô Ninh Dung nhìn thấy biểu cảm của cô không đúng, "Khẳng định là cậu ấy nhìn thấy hot search, biết được cậu đã trở về."
Lương Kim Nhược cau mày: "Chưa nói gì đã cúp máy rồi."
Cách đó không xa, Thẩm Trì lên tiếng: "Cậu bảo cậu ta nói cái gì, cậu cùng mẹ và chị gái cậu ta đều muốn đánh nhau tới nơi rồi, cậu ta không có lập trường gì."
Lương Kim Nhược siết chặt di động, "Nó đến Ninh Thành từ khi nào?"
Tô Ninh Dung nhướng mày: "Mình còn tưởng cậu vẫn sẽ không hỏi đấy."
Lương Kim Nhược buồn bã.
Tô Ninh Dung lắc đầu, "Lúc mình biết chuyện thì đã đi rồi, hình như đi trộm, Lương Thanh Nhược rất tức giận, dù không biết tại sao, người không kéo về được, đoán chừng là tự mình bất mãn đi."
"Hỏi tôi đi." Thẩm Trì cười tủm tỉm, "Tốt xấu gì tôi cũng coi như người nhà mẹ đẻ của cậu, cậu ta ở Ninh Thành đã từng đi tìm Thẩm gia."
Lương Kim Nhược nói: "Thẩm gia sẽ không cho nó sắc mặt tốt."
Một thiếu niên mới mười mấy tuổi, một mình đến Ninh Thành.
Chẳng trách cô trước giờ đều không biết.
Thẩm Trì ừ một tiếng: "Cái đấy là chắc chắn, mẹ cậu xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể có sắc mặt tốt với cậu ta, cậu ta vừa đi tôi liền biết rồi, tôi nhờ chú ba của tôi ở bên kia chăm sóc cậu ta."
Lúc này biểu cảm của Lương Kim Nhược mới khá lên một chút.
Nhà ngoại cô là Thẩm gia, cùng với nhà Thẩm Trì có bảy tám vòng quan hệ, mấy thế hệ trước đều là cùng dòng họ.
Người chú này của Thẩm Trì ở Ninh Thành không nhất thì nhì, tuy chưa từng gặp, nhưng Lương Kim Nhược cũng từ đôi ba câu nói nghe được danh tiếng của Thẩm tam gia ông.
Dựa theo bối phận, cô cũng có thể gọi một tiếng chú ba Thẩm.
"Dì Thẩm nuôi cậu ta mười năm, không uổng công đâu." Tô Ninh Dung thở dài, hỏi: "Cậu muốn kêu cậu ta về không?"
Nếu không phải năm xưa chú Lương làm ra chuyện kia, hiện tại sao có thể thành ra như này.
Nghĩ đến chuyện này, Tô Ninh Dung hung hăng liếc xéo Thẩm Trì, đàn ông đều là không phải thứ gì tốt lành.
Thẩm Trì vẻ mặt khó hiểu.
Lương Kim Nhược yên lặng hồi lâu, mới lắc đầu: "Hiện tại nó trở về Lương gia, còn không bằng ở lại Ninh Thành học tập cho tốt."
Tô Ninh Dung: "Trước giờ cậu luôn cứng miệng mềm lòng."
Có điều, đổi lại là cô ấy, cũng rất khó mặc kệ Lương Tứ.
Làm chị em mười năm, sao có thể dễ dàng thay đổi một sớm một chiều, huống chi, cậu em này còn vì cô mà đoạn tuyệt với Phương Lan Như bên kia.
Lương Kim Nhược không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Cô bấm gọi số điện thoại bên phía Ninh Thành, "Dì, nếu thằng nhóc đó lại đến, dì nhắn lại giúp cháu."
Khi Phương Lan Như trở lại biệt thự Lương gia, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy bó hoa bị ném bên ngoài biệt thự, hỏi: "Ai ném?"
Người làm nơm nớp lo sợ: "....... đại tiểu thư."
Phương Lan Như nhìn cô ấy, cười nói: "Trong nhà này ai mới là đại tiểu thư, nhiều năm như vậy vẫn không rõ sao?"
Người làm cúi đầu.
"Ngày mai cô không cần tới nữa." Phương Lan Như nói.
Người làm vâng một tiếng, xoay người rời đi, không tới cũng không sao, đại tiểu thư trước lúc rời đi đã nói, nếu như cô gặp phải phiền toái liền đi tìm cô ấy.
Quay lưng lại với Phương Lan Như, cô ấy bĩu môi.
Vào nhà, nhìn thấy Lương Kim Nhược đang đứng trước bức tường, sắc mặt âm trầm, Phương Lan Như vội vàng kéo cô ta ra: "Đừng xúc động."
Bức tường này bị đập rất đúng lúc.
Để cho Lương Lập Thân nhìn xem.
Nhìn xem con gái ông ta vừa trở về liền giương nanh múa vuốt, hận không thể phá tan cái nhà này.
"Mẹ, con không muốn rời khỏi Lương Thị, rời khỏi rồi thì không còn gì cả." Lương Thanh Lộ nắm lấy cổ tay bà ta, "Mẹ có cách gì không?"
Phương Lan Như: "Có."
Ánh mắt Lương Thanh Lộ sáng lên: "Cách gì?"
Phương Lan Như khẽ mỉm cười: "Trước hết không nói, con nén giận đã, con gọi ba con về trước đi, nói là trong nhà bị đập rồi."
Lương Thanh Lộ nói vâng.
-
Vì chuyện của Lương Tứ, buổi chiều Lương Kim Nhược không đến Lương Thị.
Cô nhờ người gửi chút đồ đến Ninh Thành, về phần Lương Tứ có nhận hay không, cậu ta có ký hay không, bên phía chú ba Thẩm sẽ khiến cậu ta mang đi.
Ngược lại là Lương Thanh Lộ đã liên hệ với cô rồi.
"Lương Kim Nhược, nếu cô muốn tôi rút khỏi Lương Thị, được, tối nay cô qua đây."
Lương Kim Nhược cong môi: "Tối nay?"
Thời gian này thực tuyệt.
"Tôi không ký tên, cô yên tâm sao?" Lương Thanh Lộ tựa hồ chắc chắn cô sẽ đến, "Chuyện này nhất định phải giải quyết."
Lương Kim Nhược chớp mắt: "Được thôi."
Hồng Môn yến thôi mà.
(*) Tiệc Hồng Môn (tiếng Trung: 鴻門宴/ 鸿门宴; Hán-Việt: Hồng Môn yến) là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.
Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Nhưng mà, cô ngược lại rất tò mò Lương Thanh Lộ lấy đâu ra tự tin, nhìn thế nào cũng không giống như Lương Thanh Lộ sẽ lựa chọn rút khỏi Lương Thị.
Nếu không thì, chính là Phương Lan Như đã nhúng tay.
Đối với người đàn bà này, Lương Kim Nhược chỉ từng đụng độ một lần, lúc đó cô còn quá trẻ, cho nên không kiêng nể gì cả.
Hiện giờ nghĩ lại, thực không phải một người tầm thường.
Làm tiểu tam hơn mười năm, con gái và bản thân đều không có danh phận, con trai ruột lại giao cho vợ cả nuôi, bà ta thậm chí đều có thể nhẫn.
Thậm chí, có thể che giấu thân phận con riêng của Lương Tứ, để cho Lương Lập Thân mang về Lương gia nuôi dưỡng, đều là chủ ý của bà ta.
Lương Kim Nhược càng nghĩ trong lòng càng kiêng dè.
Nhưng, dù có lợi hại đến đâu cũng là người, trên đầu cũng có pháp luật, hơn nữa cũng chỉ là một người bình thường không có bối cảnh gì.
Lương Kim Nhược tự khuyên nhủ bản thân thành công.
Sau khi bị Thẩm Trì và Tô Ninh Dung xúi giục, cô quyết định làm một cái party nhỏ, trước hết là để làm ấm căn nhà, dù sao căn nhà này đã lâu không có người ở.
Thứ hai là thông báo với mọi người cô đã trở lại.
Thứ ba, chính là ăn mừng trước.
Có điều, điều này không thích hợp để nói với người khác.
Người đại diện gọi điện báo cho cô: "Tôi đã đem những bức tranh cô không định bán gửi về rồi, có hơi nhiều, cô nên chuẩn bị tốt tâm lý."
Lương Kim Nhược rất bình tĩnh: "Không sao."
Nhà lớn, để được.
Người đại diện biết được chân tướng rất là hâm mộ.
-
Bởi vì buổi chiều có một hội nghị lâm thời ở Trung Thế, nên phỏng vấn của phóng viên bị đẩy sang buổi tối.
Đối với Chu Sơ Hành mà nói, tăng ca là chuyện thường.
Lúc chạng vạng, thời điểm tan tầm.
Hiển nhiên, loại lịch trình phỏng vấn này không cần dùng đến các tư ký, cho nên phòng thư ký ở tầng 18 hôm nay có thể tan làm sớm.
Vừa đến giờ, bên trong liền bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Thời gian đã đổi thành bảy giờ tối, tôi đã đặt xong bữa tối cho ngài, hiện tại..." Tô đặc trợ đang lướt di động, phát hiện ông chủ đã dừng lại.
Chu Sơ Hành đứng trên hành lang, cách đó không xa là một thư ký của anh đang gọi điện thoại.
"------ Anh nói chuyện không tốt chỗ nào, anh không có hung dữ với em, ý của anh là... chỉ là giọng điệu của anh có hơi công thức hóa...."
"Bảo bối, anh thực sự không có hung dữ với em!"
"Giọng điệu vừa rồi của anh cũng không hung dữ mà, hôm nay anh tan làm sớm, lát nữa sẽ đến tìm em, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."
Tô đặc trợ nhìn kỹ hơn, là thư ký Trương.
Thư ký Trương gọi điện cho bạn gái, vừa quay đầu liền phát hiện 'Diêm Vương" đang nhìn mình chằm chằm, bị dọa giật nảy mình.
Tuy rằng ánh mắt của Chu Sơ Hành đang nhìn anh ta, nhưng tiêu điểm lại không phải.
Trong đầu anh hiện ra cuộc đối thoại hôm nay với Lương Kim Nhược ---- Giọng điệu của anh có vẻ rất bình thường, nhưng mà Lương Kim Nhược hình như cảm thấy anh rất hung dữ?
Xem ra suy nghĩ của con gái rất giống nhau.
"Chu tổng......." Thư ký Trương đang định sắp xếp lại lời nói, bất chợt phát hiện vẻ mặt của ông chủ hình như có chút kỳ quái.
Anh nhìn về phía Tô Thừa.
Tô đặc trợ cũng mờ mịt, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của anh ta, biểu tình trên mặt sếp rõ ràng là "Thì ra là vậy".
Chỉ có điều, anh ta vừa nghĩ như vậy, người đàn ông đã khôi phục bộ dáng lãnh đạm ngày thường.
Thư ký Trương: "Chu tổng, thực xin lỗi, tôi không nên ở -----"
"Vừa rồi nói chuyện với bạn gái?"
"Hả?" Thư ký Trương không hiểu ra sao, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chắc không phải từ nay trở đi Trung Thế chỉ tuyển cẩu độc thân đó chứ: "Hả, đúng."
Trên hành lang lại lâm vào trầm mặc.
Hồi lâu, anh ta mới nghe thấy giọng nói trước nay mát lạnh của Chu Sơ Hành: "Đã tan làm rồi còn không đi, đứng đây làm cái gì?"
Thư ký Trương ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Nhìn tôi làm gì?" Chu Sơ Hành tùy ý nhướng mi, "Cậu không muốn hẹn hò mà muốn tăng ca?"
".......Hả?"
Thư ký Trương nhìn Tô đặc trợ và ông chủ cùng vào thang máy.
Đây là đang quan tâm cấp dưới sao? Không phải đâu? Đúng không?
Thang máy một mạch đi xuống.
Trong không gian yên tĩnh, Chu Sơ Hành bỗng nhiên mở miệng: "Đổi bữa tối đã đặt đi."
"Được ạ." Tô đặc trợ ngầm hiểu, lại bồi thêm một câu: "Con gái chỉ cần dỗ dành là được rồi. Ngày có muốn đi đón Lương tiểu thư không?"
Chu Sơ Hành suy tư hai giây.
Chuyện mình nói hôm nay, quả thật giọng điệu nghe có vẻ không tốt cho lắm.
Nghĩ đến cảnh hôm qua cô ở phòng khách đợi anh đến tận khuya. Cùng với tính cách của Lương Kim Nhược, không đón khẳng định cô sẽ không tới.
Mặt mày anh buông lỏng: "Ừ."
"Được ạ."
Suốt dọc đường trong lòng Tô đặc trợ đều phát làn đạn, ông chủ cuối cùng 'vạn tuế nở hoa'(*)rồi sao, đây là đột nhiên hiểu rõ phải đối xử với con gái thế nào rồi sao?
(*) Cây vạn tuế nở hoa 铁树开花: Hiếm có, cực kỳ khó đạt được
Xem ra Trung Thế sắp có bà chủ rồi.
Khi đến Nguyệt Lan Loan, bên ngoài trời vẫn còn sáng.
Trong biệt thự an an tĩnh tĩnh, không một bóng người.
Chu Sơ Hành không có thấy bóng dáng Lương Kim Nhược, đứng trong phòng khách yên tĩnh, bấm số gọi điện thoại cho cô.
Hôm nay cô thế mà không chặn anh.
Có tiếng nhạc ồn ào ở đầu dây bên kia.
"Ai vậy?" Lương Kim Nhược hỏi.
"Anh."
"Anh là ai." Lương Kim Nhược nhìn đi chỗ khác, "Chu Sơ Hành?"
Chu Sơ Hành tạm dừng, "Em đang ở đâu?"
"Em ở nhà của em đó." Trong giọng nói của Lương Kim Nhược mang theo ý cười: "Không nói với anh nữa, em phải đi hát rồi, tối nay em là nữ vương party!"
Cái gì nữ vương?
Chu Sơ Hành còn chưa nghe rõ, điện thoại đã cúp rồi.