Lương Kim Nhược không ngờ anh đáp như vậy, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
Có điều, sao lại thấy câu nói hôm nay nghe thế nào cũng không giống những câu trào phúng như trước đây, cô rất hài lòng.
Xem ra Chu Sơ Hành vẫn còn biết nói chuyện thế nào.
Lương Kim Nhược cảm thấy mặc dù lúc này trong lòng anh có lẽ sẽ nghĩ sao cô lại ra vẻ như vậy, nhưng những lời nói thốt ra từ miệng lại là lời ngon tiếng ngọt.
Bằng không cầu hôn vô ích rồi.
Tâm trạng cô rất thoải mái, Chu Sơ Hành cũng thả lỏng lại.
Cầu hôn trái lại cũng không khó như trong tưởng tượng.
Lương Kim Nhược đã buông anh ra, đi thẳng đến vùng hoa hồng, ngồi xổm trên mặt đất sờ sờ vào những bông hoa tươi đẹp, lòng bàn tay ngẫu nhiên chạm vào những hạt nhỏ.
Mà những hạt nhỏ này, đều là kim cương.
Bình thường mà nói, cô sẽ không để những viên kim cương vụn này vào mắt, nhưng hôm nay chúng được rắc vào những cánh hoa hồng, gom góp lại một chỗ, lộng lẫy như sao trời.
Lương Kim Nhược ngẩng đầu lên: "Đây là ý tưởng của anh?"
Ngữ khí của cô rõ ràng không tin.
Chu Sơ Hành nói đúng sự thật với cô: "Tô Thừa làm."
Lương Kim Nhược vuốt một cái trong tay, "Sinh vật như đặc trợ, vẫn luôn rất lợi hại, giống như người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công."
Mẫn Ưu của cô nhất định phải dốc sức cố gắng.
"Ý tưởng của anh là một loại khác." Chu Sơ Hành nhìn gương mặt xinh đẹp của cô giữa ngân hà hoa hồng, nhìn thêm hai lần.
Lương Kim Nhược bị khơi dậy lòng hiếu kỳ: "Nói."
Chu Sơ Hành không làm theo ý cô, mà mở miệng: "Đi ăn cơm đã."
Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ, "Được thôi."
Trước khi đi, cô nhặt mấy viên kim cương vụn từ trong cánh hoa hồng, nắm trong lòng bàn tay trắng nõn, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, rực rỡ chói lọi.
Nó là vụn, nhưng cũng phải mấy cara.
Tích tiểu thành đại.
Cô xem qua một lượt, chỗ đó gom lại ít cũng được một hộp lớn, có thể cho cô trang trí một số vật nhỏ trong nhà.
Ví dụ đến lúc đó khảm xung quanh khung tranh.
Lương Kim Nhược mà đã sắp xếp đi đâu, thì không có chỗ nào thoát khỏi tay.
Cô dứt khoát bỏ vào túi áo vest của Chu Sơ Hành, túi áo lập tức phồng lên một ít, có chút rõ ràng.
"Không được vứt đi." Lương Kim Nhược nhắc nhở, lại hỏi: "Phải rồi, bữa tối anh đặt trước, không sợ em không đi sao?"
Hiển nhiên, Chu Sơ Hành không lo lắng cái này.
Lương Kim Nhược biết ngay, cái tình tình ngạo mạn kia của anh, đã quen với việc kiểm soát mọi thứ trong tay, cũng rất tự tin vào mọi thứ của bản thân.
Đương nhiên, anh quả thật thành công như vậy.
Lương Kim Nhược chọc chọc anh, "Chu tổng rất tự tin ha?"
Chu Sơ Hành thần thái tự nhiên: "Cũng tạm."
Tối nay cô không đeo nhẫn kim cương, anh cũng không ép buộc.
Vị trí hôm nay của Lương Kim Nhược, tình cờ là ngồi bên phải anh, nhìn thấy cái lỗ trên xương tai phải của anh một cách rõ ràng.
Thật ra, đại đa số lỗ tai nếu mặc kệ nó, rất nhanh đã có thể tịt hẳn.
Lúc cô mười sáu tuổi bấm cho Chu Sơ Hành, sau đó không lâu liền ra nước ngoài, nghĩ sao thì cũng nên biến mất rồi mới đúng.
Nhưng bây giờ vẫn lưu cữu trên đó không hề hư hại.
Cũng không thấy Chu Sơ Hành đeo cái gì trên đó.
Lương Kim Nhược thu lại ánh mắt, lại giống như tìm được điểm đến mới cho những viên kim cương vụn —— đặt làm một chiếc khuyên tai cho anh đeo.
Cô tưởng tượng một chút, gương mặt lãnh đạm cấm dục kia của Chu Sơ Hành. Nếu như đeo khuyên tai, có lẽ sẽ tăng thêm một nét ngỗ nghịch cùng xấu xa vốn không nên có.
Vậy thì không phải là Diêm Vương nữa, mà là yêu quái.
Lương Kim Nhược mở di động, nghĩ đến việc đổi ghi chú.
Hôm nay trong địa phủ Chu Thị lại có thêm một con sắc.quỷ mới.
–
Khi đêm gần kề, vị trí trên hot search cuối cùng đã thay đổi.
"Không biết cô nghĩ thế nào, minh tinh vượt qua nghiệp dư lại không phải không thể, hơn nữa vị này hình như không có gì đặc biệt thì phải?"
Người đại diễn nghĩ mãi cũng không ra.
Hôm nay trong công ty đã mua hot search cho La Nhụy Thư, coi như là thông báo trước việc cô ta sẽ nhận bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng, chuẩn bị một xông lên No.1 hoặc No.2 hot search một chuyến.
Kết quả hôm nay lại kẹt ở No.3 không lên nổi.
"Bởi vì tôi biết cô ấy." La Nhụy Thư đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái tên Lương Kim Nhược.
Cô ấy trở về rồi.
Vốn cho rằng cô cứ thế rời khỏi Bắc Kinh, không ngờ thế nhưng còn sẽ trở về.
"Tôi tra rồi, thiên kim của Lương Thị." Nhắc tới Lương Thị, người đại diễn trái lại có chút chờ mong, "Có điều, vợ của Lương tổng là mẹ kế của cô ta."
Vẫn luôn nói có mẹ kết thì sẽ có cha dượng.
Hơn nữa mẹ ruột còn qua đời rồi.
Vị tiểu Lương tổng này nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ rất có quyền lợi.
La Nhụy Thư nhìn ra nét mặt của cô ta, "Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cô nhìn chức vị hiện tại của cô ấy xem, thấp sao?"
"Sao cô lại sợ cô ta như vậy?" Người đại diện nghi hoặc.
"Trước kia tôi và cô ấy từng nói chuyện vài câu." La Nhụy Thư tỏ vẻ ậm ờ.
"À." Người đại diện dĩ nhiên biết cô ta không phải thật sự là bạch phú mỹ gì cả, nhưng cũng biết trước đây cô ta chắc chắn có tiếp cận với giới này.
Bình luận hot search của La Nhụy Thư vẫn coi như không tệ, nhưng cái người hâm mộ nghĩ lại khác, trong nội bộ nhóm fan hoặc đang nói công ty mua thấp như vậy, hoặc là nói Lương Kim Nhược chiếm vị trí.
[Người kia chắc chắn là mua để lên!]
[Số lượt xem của Lương tổng kia kỳ thật rất cao......]
[Có điều cô ấy trông thật sự xinh đẹp, bạch phú mỹ, yêu rồi]
[Cô là fan của Thư Thư sao?]
[Chẳng lẽ còn không được phép khen ngợi người khác?]
Bởi vì câu hỏi này, nhóm fan cãi nhau ầm ĩ.
Chờ đến khi người đại diện nhìn lại, người bị mắng trong nhóm fan đã rời đi rồi, không biết là bị đá ra hay là tự chủ động rời nhóm.
La Nhụy Thư không để ý mấy người này, "Giao thiệp với bên Trung Thế thế nào rồi?"
Nhắc đến cái này, sắc mặt người đại diện ngược lại đã thả lỏng rất nhiều: "Chắc hẳn không có vấn đền gì lớn, cô chính là ảnh hậu mà."
Trên mặt La Nhụy Thư lập tức lộ ra một nụ cười tươi.
Khi còn ở Lương gia cô ta đã biết Chu gia lợi hại nhường nào, biết Chu Sơ Hành cuối cùng sẽ nắm quyền Chu gia, nhưng lúc đó còn đang đi học, chưa từng nghĩ có thể lợi hại như vậy.
Bây giờ ở giới giải trí loạng choạng rèn luyện thực tế mấy năm rồi, ý nghĩ đại diện của hai chữ Trung Thế, cô ta hiểu rõ hơn ai hết.
Kể ra thì may mà đã từng sống mấy năm ở Lương gia.
Điệu bộ mà cô ta học được từ Lương Kim Nhược, trong mắt người khác, trong mắt fans, chính là che giấu hình tượng bạch phú mỹ.
Cư dân mạng chính là thích loại này.
Những thứ mình dốc hết tâm tư mới có được, Lương Kim Nhược đã có nó trong tầm với từ khi sinh ra.
Khi vừa mới nổi tiếng, cô ta vẫn lo lắng Chu Sơ Hành sẽ phong sát cô ta, sau đó mới nhận ra, dường như anh căn bản chẳng thèm tìm cô ta.
Dù sao không có ai chính miệng hỏi cô ta, cô ta cũng sẽ không chủ động thanh minh, cứ để cái hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục góp thêm một viên gạch cho sự nghiệp của cô ta......
–
Khi đến nhà hàng đã là 8 giờ.
Là đồ ăn Pháp mà Lương Kim Nhược khá yêu thích, mặc dù cô thường định cư cùng Thẩm Hướng Hoan ở rất nhiều quốc gia, nhưng thời gian dành ở Paris tương đối lâu.
Nhà hàng vào thời điểm này thật sự rất đông người.
Nhà hàng này hiện giờ rất nổi tiếng, có điều những người đến đây không phú thì quý, nói chung những người nổi tiếng trên mạng muốn quay video đều không được vào, cho nên bầu không khí tương đối yên tĩnh.
"Nhà hàng này vẫn chưa đóng cửa hả." Lương Kim Nhược nhỏ giọng.
"Em vẫn còn biết nhỏ giọng." Chu Sơ Hành cười nhạo.
Lương Kim Nhược ưu nhã nhìn anh bằng nửa con mắt, cô lại không phải đồ ngốc.
Chu Sơ Hành dẫn cô xuyên qua đám đông, đến tầng hai của nhà hàng, vị trí đẹp nhất, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên dưới.
"Mấy năm trước đã thay đổi chủ sở hữu và bếp trưởng rồi."
Lương Kim Nhược muộn màng nhận ra anh đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình.
Nhà hàng này là top 1 trong danh sách không thích của cô hồi đó, với mỗi người cô quen biết cô đều phải nói một câu đồ ăn rất tươi, nhưng rất khó ăn.
Trước đây khi cô đi học, mỗi tháng đều có khoảng mấy ngày, cần phải ăn cơm cùng Chu Sơ Hành.
Dù sao lúc trước lần đầu Lương Kim Nhược ăn ở đây, đã cảm thấy đặc biệt khó ăn, mà Chu Sơ Hành ở đối diện thì mặt không biểu cảm, như thể cùng với món cô đang ăn là hai thứ khác nhau.
Lúc ấy cô thậm chí còn thật sự hoài nghi có phải đầu lưỡi của mình xảy ra vấn đề hay không, gắng gượng ăn một chút, cũng không có gì để nói.
Có điều rất nhanh cô đã thay đổi chủ ý, bởi vì sau đó Chu Sơ Hành chưa từng dẫn cô đến đây nữa, anh cũng cảm thấy không ngon!
Chẳng qua anh không nói ra.
Giỏi ra vẻ, là cái mác lúc đó Lương Kim Nhược đã gán cho anh.
Tối nay dẫn cô đến đây, xem ra là đã thật sự đổi bếp trưởng rồi.
Nể tình chiếc nhẫn kim cương, Lương Kim Nhược miễn cưỡng ngồi xuống, trong thực đơn ngược lại có mấy món cô muốn ăn.
Sau khi đóng thực đơn lại, đợi nhân viên phục vụ đi rồi, cô mới mở miệng: "Hôm nay lúc anh gọi điện cho em là đang ở công ty hả?"
"Không phải."
Nghe thấy hai chữ này, Lương Kim Nhược nhớ tới câu hỏi lúc đó của Tô Ninh Dung, không khỏi thấy may mắn, may mà anh đến tương đối muộn.
Nếu không nói không chừng đã bị lộ tẩy rồi.
Mặc dù bị lộ tẩy hình như cũng chẳng sao.
"Dì Nhạn vẫn chưa biết chuyện này chứ?" Lương Kim Nhược hỏi.
"Biết rồi." Chu Sơ Hành liếc nhìn cô.
Lương Kim Nhược a một tiếng: "Sao anh lại nói cho dì biết, vậy ngày mai nếu dì hỏi anh có thành công không, ai nói thế nào, nói em chưa đồng ý?"
Chu Sơ Hành nhắc nhở: "Bây giờ em có thể đồng ý."
Lương Kim Nhược bắt chéo dao nĩa, "Không."
Đừng nghĩ gài được cô.
Đã thống nhất ba lần chính là ba lần, trời sập cũng vậy.
Cô nói qua đêm cũng thật sự qua đêm.
Vì thế Lương Kim Nhược lại ngồi trên xe của anh trở lại Nguyệt Lan Loan, nhìn cảnh đêm bên ngoài thầm nghĩ, hình như cô vẫn chưa bao giờ rời đi thành công.
Đều do Chu Sơ Hành quá giỏi.
Cô quay đều nhìn lại, Chu Sơ Hành cũng đúng lúc nhìn qua, suy nghĩ một chút, hỏi: "Thích món ăn tối nay không?"
Lương Kim Nhược nói trái lòng: "Cũng tạm."
Chu Sơ Hành ừm một tiếng, yên lặng trong chốc lát, giọng nói trầm thấp của anh bỗng nhiên vang lên: "Trước đây em cũng nói như vậy."
Trước đây?
Lương Kim Nhược đơ một lát, nhưng đột nhiên nhanh trs cảm thấy cái anh nói chính là lần đầu tiên đến nhà hàng này lúc còn đi học.
Anh thế mà vẫn còn nhớ chuyện này?
Làm tổng tài đều phải có trí nhớ tốt vậy sao?
Dù sao Lương Kim Nhược không nhớ rõ lúc đó anh từng nói cái gì, chỉ nhớ dáng vẻ ăn cơm của anh ngoài không nói gì ra thì còn rất đẹp mắt.
–
Trong Nguyệt Lan Loan rất yên tĩnh.
Hoa hồng trong phòng khách và phòng ăn dưới lầu chưa có ai thu dọn, vẫn bày nguyên ở đó, chẳng qua vì để an toàn, đã tắt hết đèn trước khi lên lầu.
Mặc dù như vậy, vẫn bắt mắt như cũ.
Cũng không biết có phải Tô đặc trợ đã đặt dạ minh châu ở trong đó hay không.
Lương Kim Nhược đi một bước ngoái đầu lại ba lần(*), Chu Sơ Hành không vạch trần cô.
(*)一步三回头 – Nhất bộ tam hồi đầu: đi một bước ngoái đầu lại ba lần; ý chỉ sự lưu luyến không muốn chia tay hay rời khỏi (nơi nào đó, người nào đó)
Vừa vào phòng ngủ, cô đã phát hiện không ngủ rất khác, trên tủ đầu giường có một bình hoa tinh xảo tuyệt đẹp, trong đó cắm một bó hoa hồng phấn.
Sở dĩ là một bó, bởi vì có hơi nhiều, nhìn qua giống như một bó hoa.
Lãng mạn như vậy?
Hôm nay Lương Kim Nhược một lần nữa lại bị Chu Sơ Hành làm cho ngạc nhiên rồi.
Hóa ra trên mạng nói đều là thật, trai thẳng đều là giả, chẳng qua có muốn làm hay không mà thôi.
Nhìn dáng vẻ thành thục này của Chu Sơ Hành xem, ai có thể biết anh là lần đầu tiên chứ.
Đàn ông dường như trời sinh đã am hiểu phương diện này.
Lương Kim Nhược tháo dây chuyền trong toilet, trên cổ trắng nõn mịn màng, dấu vết dâu tây mà Mẫn Ưu thấy lúc ban ngày đã không còn nhìn thấy nữa.
Nhưng mà, có lẽ ngày mai sẽ lại thêm vết mới.
Cô liếc nhìn về phía phòng ngủ, người đàn ông cao lớn đang đứng trên ban công quay lưng về phía cô nói chuyện điện thoại, nếu không có bất ngờ xảy ra thì tuyệt đối là công việc.
Đêm cầu hôn thế mà vẫn làm việc.
Lương Kim Nhược vừa oán thầm, vừa nhìn lại những món đồ trang sức trong tủ kính, mắt hoa cả lên, cuối cùng lấy ra một sợi dây chuyền ngọc trai từ trong đó ra.
Màu đen thâm thúy.
Chủ nhân cũ sợi dây chuyền này là một vị phu nhân rất nổi tiếng của Châu Âu, giá đấu giá đắt đỏ không chỉ là giá của bản thân viên ngọc trai.
Màu đen và làn da trắng như tuyết của cô đối lập vô cùng rõ ràng.
Sau khi tắm xong Lương Kim Nhược mặc áo sơ mi của Chu Sơ Hành, bên trong không mặc gì, áo sơ mi rất rộng, thậm chí cúc áo đầu tiên cũng không cần cởi.
Một viên trân châu màu đen vừa vặn rủ xuống ngay chính giữa.
Có cảm giác quái lạ.
Không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, Lương Kim Nhược không hề bỡ ngỡ chút nào. Lần trước lén ngồi máy bay riêng của anh trở về, việc cô làm còn trắng trợn táo bạo hơn lần này.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đi đến ban công, đến sau lưng Ân Mặc, đúng lúc anh cũng vừa kết thúc cuộc gọi, quay đầu liền nhìn thấy cô.
"Thế nào, em mặc có đẹp không?"
Lương Kim Nhược cố tình ưỡn người về phía anh.
Vốn dĩ bên trong không mặc gì, từ bên trên anh nhìn thấy một vệt trắng.
Ánh mắt Chu Sơ Hành tối sầm không nhìn ra cái gì, đột nhiên vén vạt áo sơ mi ra sau rộng thùng thình của cô: "Ừ."
Lương Kim Nhược cúi đầu, "Anh làm gì đấy?"
Người đàn ông nói, "Đêm nay ngủ sớm chút."
Sợi dây chuyền ngọc trai bị chiếc áo sơ mi kéo cao che mất, ngay cả xương quai xanh cũng bị che lại một nửa, mập mờ cám dỗ cô tạo ra lập tức đã mất hết.
À, vẫn còn.
Bởi vì Lương Kim Nhược phát hiện vén ra sau như vậy, phần đùi phía trước ngược lại sẽ lộ ra, dưới vạt áo bị gió thổi qua.
Mặc dù Chu Sơ Hành từ trên cao nhìn xuống không thấy được, nhưng anh híp mắt lại, ôm cô trở về phòng, đặt cô lên giường.
Sau đó khép rèm ban công lại.
Lương Kim Nhược tưởng rằng câu nói "ngủ sớm chút" vừa rồi của anh là làm chuyện "sắc" sớm một chút, dụ dỗ thành công, vì thế nằm nghiêng chống nửa người trên.
"Được thôi." Giọng của cô cũng nũng nịu.
Hai chân dài trắng nõn mảnh khảnh vắt lên trên chăn, nửa kín nửa hở hướng lên trên.
Sau đó cô liền nhìn thấy người đàn ông vừa rồi vẫn còn sốt sắng ôm cô trở về lại di chuyển tầm mắt, đi thẳng vào phòng tắm.
Lẽ nào muốn sau khi tắm xong mới làm?
Người đã đi rồi, Lương Kim Nhược nhoài người về phía trước, thầm nói thật ra sau khi làm xong tắm cũng được mà, dù sao đến lúc đó vẫn phải tắm thêm lần nữa.
Cô lắc lắc chân, bật di động lên.
Trên WeChat có mấy tin nhắn chưa đọc, dễ thấy nhất là của Tô Ninh Dung: [Đã vẽ xong chưa?]
Lương Kim Nhược trả lời cô ấy: [Cậu tưởng mình là thần tiên chắc?]
Tô Ninh Dung: [Công chúa, mình sai rồi.]
Vừa thấy cái xưng hô này, Lương Kim Nhược không hiểu sao nhớ tới hồi tối Chu Sơ Hành gọi cô như vậy, rõ ràng chữ cái giống nhau, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.
Đầu ngón tay của cô gõ gõ: [Mình đột nhiên quyết định quan sát kỹ thêm chút nữa.]
Tô Ninh Dung: [?]
Câu nói này nghe có vẻ như đi kèm một loại thuốc nhuộm.
Tô Ninh Dung: [Cậu ở cùng một chỗ với anh ấy?]
Lương Kim Nhược: [Ừ, vừa dùng bữa xong.]
Tô Ninh Dung: [Xem ra cậu sẽ có một đêm tuyệt vời.]
Lương Kim Nhược: [Mình cũng thấy thế.]
Cô thâm sâu khó lường xong, quay lại chỗ đám người Thẩm Trì, vừa xem mấy cái video, đang nghĩ sao Chu Sơ Hành vẫn chưa ra, thì cửa mở ra.
Chu Sơ Hành mặc áo ngủ, được buộc lại cẩn thận tỉ mỉ.
Mặc kín mít như vậy, còn làm ra vẻ cấm dục.
Lương Kim Nhược tự suy đoán, lăn một vòng ngồi dậy, ngón tay kéo kéo đai áo ngủ của anh: "Nào, để em giúp anh."
Chu Sơ Hành để tay cô sang một bên, nhân tiện tắt đèn.
Lương Kim Nhược không hài lòng nói: "Em muốn bật đèn cơ."
Trong bóng tối, thanh âm của Chu Sơ Hành càng rõ ràng hơn: "Bật đèn sáng như vậy, em xác định em có thể ngủ sao?
Hình như trong câu nói này có gì đó sai sai.
Lương Kim Nhược tạm thời chưa nhận ra: "Được thôi, tắt đèn ngủ cũng được."
Cùng lắm là hôm nay không xem.
Cô duỗi tay qua sờ soạng, lại bị Chu Sơ Hành bắt được, nhéo nhéo, chỉ nghe anh không nhanh không chậm nói: "Ngủ đi."
"Đang ngủ á."
"......"
Lương Kim Nhược nhận ra muộn màng, "Là ngủ thật á? Không phải cái kiểu ngủ kia?"
Chu Sơ Hành ừm một tiếng: "Để tránh túng dục quá độ."
Lương Kim Nhược: "......"
Chỉ anh thanh cao.
Đại mỹ nhân đều đã chủ động sắc dụ rồi, lại có thể bảo anh ngủ sớm chút.
Anh thiếu một ngày quá độ này?
Là người sao? Là đàn ông sao?
Nghiêm cẩn của Chu Sơ Hành không chỉ trên công việc, khi đi ngủ cũng thế, nằm trên giường sẽ không giống như Lương Kim Nhược, xoay người bên này, động chân bên kia.
Lương Kim Nhược cuối cùng xác định thật sự đơn thuần đi ngủ.
Nói không làm anh cũng thật sự không làm.
Cô xốc chăn nằm xuống, quay lưng về phía anh, còn không quên châm chọc anh: "Chu Sơ Hành, anh đừng làm phò mã nữa, anh làm mã phu(*) đi."
(*)Mã phu: người chăn ngựa; người coi ngựa
"Ba lần sửa thành mười lần!"
"Mười lần?"
Đột nhiên tăng gấp ba lần, Chu Sơ Hành không thể hiểu được mạch suy nghĩ của cô.
Giọng nói của Lương Kim Nhược nguy hiểm: "Chê ít?"
Chu Sơ Hành trầm ngâm, cảm thấy mình còn mở miệng nữa, khả năng sẽ lại tăng gấp đôi.
Vì thế trong phòng ngủ trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Trong đầu Lương Kim Nhược đã đánh Chu Sơ Hành cả trăm lần, ngửi hương hoa, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, cảm giác có con muỗi cắn ở cổ cô.
Cô càu nhàu một câu, duỗi tay đập.
Rất nhanh, con muỗi đã biến mất.
–
Hôm sau, ánh mặt trời vừa phải.
Lương Kim Nhược ngủ thẳng tới khi tự tỉnh, rèm trong phòng vẫn đóng chặt, tối tăm mờ mịt, cô duỗi eo, cảm thấy cổ trống trơn.
Ơ, dây chuyền tháo lúc nào vậy?
Cô không nhớ ra.
Lương Kim Nhược cũng không cẩn thận suy nghĩ, với lấy di động ở trên tủ đầu giường. Đầu ngón tay vừa chạm tới, màn hình lập tức sáng lên.
Chính ánh sáng này, làm chói mắt Lương Kim Nhược.
Không phải bị ánh sáng di động làm chói, mà là thứ được di động chiếu sáng.
Lương Kim Nhược chớp mắt, có chút choáng váng không tỉnh táo, hoa hồng đặt tối qua còn có thể phát sáng? Đây là hoa hồng phát sáng?
Cô bật đèn phim của điện thoại di động, nhắm thẳng vào chỗ đó.
Dưới ánh sáng sáng rực đột ngột, trong tầm mắt của Lương Kim Nhược, chiếc bình hoa lớn tối qua đã được đổi, biến thành chiếc bình dài thủy tinh cỡ bằng cổ tay.
Mấy chục bông "hoa tươi" được cắm trong đó.
Giống như trâm cài tóc.
Cành khô màu bạc, một phần ba cành lộ ra bên ngoài, trên ngọn nở ra một nụ hoa màu trắng bạc trong suốt, to bằng móng tay cái.
Những nụ hoa nhỏ này rất đặc biệt.
Nụ hoa được viền bởi những viên kim cương vụn, bao quanh viên kim cương ở chính giữa, đang phản chiếu những ánh sáng rực rỡ màu trắng, màu hồng hoặc màu xanh lục dưới ánh sáng.
Mỗi cành đều khác nhau, nhưng lại tương tự.
Trước đó Lương Kim Nhược còn cảm thấy, việc nhìn thấy cơ thể nude của Chu Sơ Hành vào sáng hôm qua là một buổi sáng tốt nhất trong những ngày gần đây.
Bây giờ thay đổi chủ ý rồi.
Sáng sớm nay càng rạng rỡ hơn!
Lương Kim Nhược thì thầm: "Chu Sơ Hành, anh hack hả."
Cô, Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu, tuyệt đối sẽ không bị mua chuộc bởi những thứ này!
Ba phút sau, cô gọi điện cho Chu Sơ Hành.
–
Cao ốc Trung Thế, văn phòng tổng tài.
Quầng thâm dưới mắt của Tô đặc trợ nhô lên không quá rõ ràng, đặt mấy phần văn kiện lên trên bàn làm việc, bên cạnh còn có mấy người khác.
Tối qua anh ta ở nhà còn lo lắng cho sếp.
Sáng nay trời vừa mới sáng, anh ta lại nhận một món đồ được gói rất cẩn thận tỉ mỉ gửi tới Nguyệt Lan Loan, anh ta cũng không biết là cái gì.
Chắc có lẽ là món bảo bối mới gì đó.
Không giống như người khác không biết nội tình, anh ta rất tò mò, cầu hôn đã thành công hay chưa.
Ông chủ không nói, anh ta không nhìn ra.
Nghĩ đến món quà buổi sáng, anh ta đoán chừng...... có lẽ chưa thành công.
"Chu tổng, đây là số liệu đã sửa lại, anh xem qua ạ."
Chu Sơ Hành ừ một tiếng, không ngẩng đầu lên, lật xem văn kiện.
Tô đặc trợ lên tiếng đúng lúc: "Bên phía Vương tổng hình như đã cân nhắc kỹ rồi, nói sáng nay sẽ nói kết quả qua điện thoại."
"Mười giờ ạ." Anh ta bổ sung.
Gần như là anh ta vừa mới dứt lời, di động đặt một bên liền vang lên.
Chu Sơ Hành đang cầm bút ký tên lên văn kiện, loại nước chảy mây trôi, mí mắt cũng chưa nâng lên chút nào, tiện tay nhấn nút kết nối.
Trong phòng làm việc vô cùng tĩnh lặng.
Vài vị giám đốc thấy cuộc gọi tới của Vương tổng, liền định ra ngoài trước.
Thế nhưng giây tiếp theo, một giọng nữ nũng nịu và lười biếng xuất hiện trong bầu không khí lạnh lẽo ——
"Chu tổng, không thể không thừa nhận điều kiện của anh có chút chút chút chút xíu hấp dẫn như vậy, cho nên khi nào đăng ký kết hôn?"
Mấy giám đốc vẫn chưa rời đi lập tức đơ luôn.
Động tác của bọn họ dừng lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía người đànông thanh tâm quả dục sau bàn làm việc, ánh mắt thoáng chốc đã bất thường.
Chu tổng......
Thế mà phải quy tắc ngầm dụ dỗ mới có thể kết hôn?
Cúp máy trong suy đoán của bọn họ không xuất hiện, mà là nghe Chu tổng bình tĩnh trả lời lại: "Em muốn buổi sáng hay buổi chiều?"
Mọi người:??
Tổng tài, ngài gấp vậy sao?
Không cần công ty nữa?