Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 897: Dì về như thế nào?



“Được.” Hạ Nhược Tâm đành phải quay lại phòng mình, cô thật sự muốn ngủ một chút, giống như cơn đau vừa rồi đã rút hết sức lực của cô.

Cô vừa nằm xuống, không bao lâu sau đã ngủ rồi. Cửa lại mở ra, Sở Luật đi tới ngồi xuống đầu giường, sau đó đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt cô. Gần đây đã tốt hơn nhiều, làn da đã trắng, cô vốn dĩ có làn da trắng nõn, Tiểu Vũ Điểm cũng như cô, như cục bộp nếp, chỉ là ở đảo đãi vàng lâu như vậy đều bị nắng thiêu cháy đen. Nhưng dưỡng mấy năm hẳn có thể trắng lại như trước, chỉ không biết thân thể này khi nào mới có thể hoàn toàn bình phục.

Kéo chăn lại cho cô, lúc này anh mới đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh con gái.

“Ba xem con viết này.” Tiểu Vũ Điểm đưa tập giấy mình đang viết trước mặt Sở Luật, chờ được khen.

“Bảo bối nhà ta thật thông minh.” Đôi mắt Sở Luật như radar quét qua các chữ viết, mọi chữ con gái viết đều đúng rồi. Đứa nhỏ này thông minh là do anh, không giống như mẹ, chỉ biết để người khi dễ.

Tiểu Vũ Điểm hào hứng nhảy vào lòng ngực ba.

Sở Luật hôn lên khuôn mặt nhỏ của ba, sau đó một tay ôm con gái, một tay cầm điện thoại gọi đi. “Tôi muốn đặt một bàn, mấy giờ à?” Anh xem đồng hồ rồi tính thời gian. “7 giờ rưỡi đi, nhờ đầu bếp của các anh làm một món này, cá chua ngọt, nhớ lọc bớt xương cá, con gái tôi muốn ăn.”

Đôi mắt Tiểu Vũ Điểm nhấp nháy, cười cong tít. Sở Luật quăng điện thoại sang một bên, lại ôm Tiểu Vũ Điểm chơi tiếp, tiếng cười trong trẻo của trẻ con vang khắp nhà, có lẽ chỉ nghe được cũng khiến buồn bực đi hết.

Nhưng không ai thấy, Lâm Thanh trong phòng dùng sức xé rách vở của mình. Nó một tờ xé một tờ, khuôn mặt vốn không lớn lúc này đầy hận ý bao phủ.

Lúc Hạ Nhược Tâm tỉnh lại trời đã tối đen, tay cô đặt lên bụng mình, thật tốt, bụng đã không còn đau như vậy.

Đi vào trong toilet, lúc này cô mới thở một hơi, khuôn mặt cũng không còn quá khó coi, đã có môt ít da ít thịt, không còn gầy gò chỉ có xương. Thật sự lúc cô ở đảo vàng cũng không biết mình trông như thế nào, có điều nhìn Thẩm Vi liền biết nhất định cô cũng rất xấu, vậy mà từ lúc cứu cô ra Sở Luật mỗi ngày đều nhìn mặt cô.

Cô rửa mặt, sửa sang lại bản thân một chút, lúc đi ra Tiểu Vũ Điểm đã mặc xong quần áo, trên lưng còn đeo một balo con thỏ mới. Ngay cả đầu cũng đã đội mũ xong, lúc này đang ngồi trên đùi Sở Luật, miệng nhóp nhép không biết đang ăn cái gì.

Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa, cô nghĩ, có lẽ đây là huyết thống. Trước kia đứa nhỏ này quan hệ rất thân mật với Cao Dật cũng không thân cận tới như vậy, hóa ra vẫn là có chút khác biệt, hóa ra không có phần huyết thống kia vẫn không có khả năng bỏ vào quá nhiều thiệt tình.

“Em khỏe chưa?”

Sở Luật ôm con gái lên, hỏi Hạ Nhược Tâm.

“Ừ, khỏe rồi. Em đi gọi Tiểu Thanh.”

Hạ Nhường Tâm xoa xoa mặt mình, sau đó tới cửa phòng Lâm Thanh, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tiểu Thanh, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi.”

Lâm Thanh vừa nghe được bèn vội vàng nhét đống giấy lung tung vào trong cặp sách của mình, xong rồi mới đi ra.

“Chúng ta đi.” Hạ Nhược Tâm kéo tay Lâm Thanh, Lâm Thanh cúi đầu, giống như ngượng ngùng nhưng thật sự là có chút chán ghét muốn rút tay mình về. Sở Luật phía trước một tay ôm con gái, một tay chơi oẳn tù tì với con, trò chơi ấu trĩ như vậy thế nhưng tổng giám đốc Sở lại có thể chơi rất vui vẻ.

Lâm Thanh ngẩng mặt, không nhịn được nhìn cảnh phía trước rất lạnh lùng. Sở Luật dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thanh, Lâm Thanh vội vàng cúi đầu, giả dạng như đang nhìn chân của mình, cũng giống như muốn nhặt được một ít tiền rơi.

“Sở Luật…” Hạ Nhược Tâm đi tới, lại chỉ vào mặt mình.

“Anh thấy em có khó coi không?”

Cô không trang điểm, làn da cũng không tốt, hơn nữa lại rất đen, rất gầy, rất khó coi. Chủ yếu là cô không có một mái tóc dài, cô nhớ trước kia Sở Luật thích nhất mỹ nữ tóc dài, cho nên cô giữ lại mái tóc, một là sợ đầu trọc, hai chính là bởi vì anh thích.

“Là khó coi.” Sở Luật thành thật. “Nhưng lúc em xấu nhất anh cũng đã thấy rồi.” Hiện tại với bề ngoài của phụ nữ anh cũng không quá chú ý. “Cho nên, em yên tâm, cho dù em có giống như heo thì tronng mắt anh em cũng đẹp nhất.”

Lời này có lẽ là một lời không thật, nhưng cho dù là như vậy, phụ nữ nghe vào, so với một người đàn ông nói câu anh yêu em, anh có thể vì em làm mọi thứ, em là bầu trời của anh… thì lại thật sự muốn nghe hơn nhiều.

Sở Luật cũng không phải quá thích lời âu yếm, anh hận rất tuyệt đối, và yêu cũng như vậy.

Xuống xe, Sở Luật ôm con gái từ trên xe xuống, con gái anh từ lúc ra cửa đều không đi giày, đều được ba ôm.

Đây là một nhà hàng Trung Quốc sang trọng, hiện tại bên trong rất nhiều người, nhưng Sở Luật đã đặt chỗ trước cho nên phục vụ đã đưa bọn họ tới bàn ở một ở khu bên trong, không lâu sau đồ ăn cũng đã mang lên.

Còn có một bát canh táo đỏ.

“Cái này để em uống.” Sở Luật bê bát canh cho Hạ Nhược Tâm uống.

Hạ Nhược Tâm nhận lấy, uống một ngụm, ngay lập tức cảm giác ấm áp chảy từ yết hầu xuống, lại trải qua dạ dày, ấm tới tận bên trong bụng của cô. Cô uống từng ngụm, giống như bát canh này chứa chút độc tình.

Sở Luật không ngừng lọc xương cá giúp con gái, cũng biết con gái thích nhất món này, anh thích ăn cá hấp nhưng vẫn luôn chọn cá kho cho con gái, hơn nữa cả bàn đồ ăn này dường như anh cũng không động đến, đều đút cho con gái ăn.

Có lẽ đối với anh mà nói, được cho con gái ăn một miếng có khi còn thỏa mãn hơn cả việc anh ăn cả một bàn.

Mà ở giữa, Lâm Thanh đều không nói lời nào. Hạ Nhược Tâm cũng để ý tới.

“Tiểu Thanh, sao vậy, cơm không ăn được sao?” Hạ Nhược Tâm phát hiện đứa nhỏ này gần đây đều có chút kỳ lạ.

“Không phải, ăn rất ngon.” Lâm Thanh nói xong liền chôn mặt mình trong bát cơm, Sở Luật hơi nheo hai mắt lại, tầm mắt không rõ ý dừng lại trên người Lâm Thanh.

Ăn xong rồi, Sở Luật ôm con gái đi lái xe lại đây, Hạ Nhược Tâm đứng ở một bên chờ bọn họ.

Lâm Thanh thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm, không rõ dì trở về như thế nào.

“Làm sao vậy, trên mặt dì có cái gì sao?” Hạ Nhược Tâm sờ soạn mặt mình một chút, không phải vừa rồi lúc ăn cơm không chú ý đã có hạt cơm dính trên mặt chứ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv