Anh co duỗi cánh tay, cũng đã không còn nhiều đau đớn, anh cúi đầu nhìn cô, liền thấy trong mắt Hạ Nhược Tâm vẫn còn lo lắng cùng sợ hãi.
“Đừng nghĩ nhiều.” Sở Luật cũng không lo lắng về vết thương của mình, anh nhẩm tính thời gian, cũng không còn sớm, nên làm cái gì thì liền làm cái đó trong vài ngày tới.
Anh đưa tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, sao lại gầy như vậy, sau này biết tẩm bổ như thế nào. Thật sự anh không thấy cô xấu xí, ở trong lòng anh mặc kệ cô biến thành bộ dáng gì vẫn là Hạ Nhược Tâm của anh, vẫn là cô bé xinh đẹp anh nhìn thấy hơn hai mươi năm trước.
Bề ngoài thay đổi nhưng trong lòng trước nay đều chưa biến đổi.
“Đúng rồi, em cũng nói cho Thẩm Vi, Tam ca cũng tới. Lúc trước bọn anh phải chọn hai con đường, Tam ca đi một đường khác, anh sẽ liên lạc với Tam ca để anh ấy yên tâm."
“Thôi, em về đi.”
Anh đẩy đẩy bả vai Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm quay đầu lại có chút không muốn rời, cảm giác hai chân mình bắt đầu đau mỗi khi đạp trên mặt đất. Cô sợ hãi.
Cô sợ, nếu đi rồi thì có lẽ sẽ không còn gặp lại.
“Yên tâm.” Anh lại dùng khẩu hình nói với cô, tuy rằng không phát ra âm thanh nhưng cô biết anh nói chính là hai từ này.
Cô trở lại phòng chung, Thẩm Vi ngồi dậy.
“Có chuyện gì vậy, cùng lắm là em đi WC nhưng sao lại lâu như vậy?” Thẩm Vi ngáp một cái, cô đã có chút lo lắng sợ Hạ Nhược Tâm không chú ý bị rơi xuống hố.
Hạ Nhược Tâm vội vàng bước nhanh tới, chui vào trong chăn, bên trong còn có chút nhiệt khí, a, thật ấm áp.
“Em có chuyện cần nói với chị.” Cô quay người qua, khoảng cách giữa hai người rất gần, muốn nói nhỏ rất đơn giản nhưng cô vẫn cẩn thận, sợ người khác biết được.
Cô ghé vào tai Thẩm Vi nhỏ giọng kể mọi chuyện.
Thẩm Vi ban đầu khiếp sợ, sau lại choáng vàng.
“Nơi này anh ta cũng có thể tìm được?”
Hạ Nhược Tâm vội đưa ngón tay lên môi. “Suỵt…”
Thẩm Vi rõ ràng, cô vội vàng kéo chăn che lấy mặt, nhưng thật mau lại bò lên, đây không phải là nằm mơ chứ, cô duỗi tay đưa lên đầu sau đó kéo một ít tóc.
Không biết là hưng phấn, là kích động hay vẫn là cảm động.
Nếu anh ta tới, như vậy có một việc cô có thể tin tưởng, anh ta sẽ mang được các cô ra ngoài, nhất định sẽ ra được ngoài, bởi vì kia không phải là ai khác mà là Sở Luật. Sở Luật con người này trước nay đều như thế, bất cứ chuyện gì không nắm chắc anh ta đều sẽ không làm.
Dám đến đây tức chứng minh anh ta đã chuẩn bị kĩ càng, nhưng rốt cuộc anh ta đưa các cô ra ngoài như thế nào, cô nghĩ hàng trăm lần cũng không ra cách. Có điều anh ta bảo các cô chờ thì việc các cô có thể làm chính là chờ đợi.
Mặc kệ thế nào, cô biết buổi tối nay cô đừng hòng ngủ được, mà cô tin Hạ Nhược Tâm cũng vậy. Tuy Hạ Nhược Tâm cũng nằm ở nơi đó, nhưng tiếng thở của cô lại không phải nghẹ nhàng, có lẽ hiện tại cả người cũng đang cảm thấy mê mang cùng bất an.
Hừng đông buổi sáng, dậy sớm, đãi vàng, mỗi ngày cuộc sống đều lặp đi lặp lại như vậy. Nhưng không biết có phải bởi vì có hy vọng hay không mà bọn họ không còn thấy mọi thứ không thể chịu đựng được như trước.
Nhưng, ngày đầu tiên đi qua, ngày hôm sau cũng đi qua… Hạ Nhược Tâm bắt đầu suy nghĩ, liệu có thể là Sở Luật đang lừa cô không, căn bản anh ấy không có biện pháp gì, chỉ vì để co an tâm. Nhưng nếu thật như thế, một mình cô ở chỗ này chịu khổ cũng dễ thôi, vì sao anh ấy lại còn tới tận đây, Tiểu Vũ Điểm đã không có mẹ, sao cô lại có thể khiến con không có cha nữa.
Nếu hai người bọn họ cùng ở đây, hoặc mai kia sẽ chết, như vậy con gái đáng thương của cô không phải thành cô nhi sao.
Lại thêm một ngày đi qua, cô bắt đầu thấy tuyệt vọng. Mỗi ngày dường như đều không ngủ được chỉ trợn mắt nhìn lên mái, sao anh ấy lại tới nơi này để phải giống như cô, chịu khổ giống cô.
Cô nguyện anh chưa tới tìm cô, cô nguyện anh lại tái hôn cũng được, chỉ muốn anh không cùng cô chịu khổ ở chỗ này.
***
“Em có nghe được âm thanh gì không? Thẩm Vi hỏi Hạ Nhược Tâm, hình như cô nghe được âm thanh kì lạ.
“Âm thanh, không có.” Hạ Nhược Tâm buông nắm cát, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, có thể thấy được mấy dặm xung quanh đây, hay trên đỉnh đầu đều chỉ một mảng trời xanh. Hôm nay thời tiết thật đẹp, ánh mặt trời chiếu lên mọi người thật ấm áp, đã có thể đẩy đi một chút lạnh, nhưng chân dưới dòng nước vẫn cứ lạnh thấu xương.
“Máy bay trực thăng…” Thẩm Vi lẩm bẩm tự nói, Hạ Nhược Tâm cũng nhìn theo hướng âm thanh truyền đến, quả nhiên nơi đó có một chiếc trực thăng đang bay tới. Thấy có máy bay trực thăng dường như tất cả mọi người đều ngừng làm việc, chỉ ngây ngốc nhìn máy bay trực thăng giữa không trung, từng chút từng chút hạ độ cao, cuối cùng dừng phía trên mặt đất. Máy bay trực thăng mở ra, từ bên trong đi xuống mấy người lính bộ đội, sau đó một thanh niên trẻ tuổi đi ra, cùng su kem đen nói gì đó, mặt su kem đen đột nhiên biến sắc sợ hãi, mụ cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Sở Luật đi từ dưới sông lên, chân cũng không đi giày, chân trần dẫm lên mặt đất. Nhưng dẫu có như thế, dẫu lúc này nhìn anh có chút chật vật nhưng khí chất xung quanh người anh lại khác, cũng như mọi người có thể nhận ra vị trí của anh là như thế nào.
Người thanh niên trẻ tuổi vừa thấy Sở Luật liền rõ ràng, anh đi tới vươn tay. “Xin chào, ngài là Sở tiên sinh phải không?”
“Đúng vậy.” Sở Luật cũng vươn tay. “Tôi là Sở Luật.”
Người thanh niên cười. “Tôi là Cố Tề, là trợ lý của Mạc tiên sinh.” Rồi anh nói gì với Sở Luật mọi người đều nghe không rõ, Sở Luật bắt tay anh, sau đó xoay người bước vào làn nước lạnh lẽo, đi về phía Hạ Nhược Tâm, anh chỉ liếc mắt một cái là có thể tìm được cô trong đám người, lúc này anh sẽ không nhận sai, cũng sẽ không tìm nhầm.
“Chúng ta có thể về nhà.” Anh xoa mái tóc như bị chó gặm của cô, một chút cũng không chê tóc bết của cô. Đối với anh mà nói, mặc kệ cô biến thành bộ dáng gì đều là Hạ Nhược Tâm, đều là người phụ nữ anh đã đợi hơn hai mươi năm, đều là mẹ của con gái anh.
“Về nhà?” Bờ môi nứt nẻ của Hạ Nhược Tâm run rẩy. “Anh nói, có thể về nhà? Có thể rời khỏi đây?”
“Đúng vậy.” Sở Luật đưa tay sờ má cô. “Đi thôi, về nhà.”
Hạ Nhược Tâm xoay người, toét miệng cười với Thẩm Vi.
“Thẩm Vi, chúng ta về nhà.”