Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 877: Thẩm Vi cố chấp



Làm sao vậy, cô có chút không rõ, sao anh ta còn chưa tỉnh, lúc tay cô vô tình sờ đến chỗ ướt dính mới biết người đàn ông này đang đổ máu, ở ngay trước ngực. Cô cẩn thận cởi áo của anh, dưới ánh đèn có thể nhìn rõ máu dính vào tay cô, cũng vì anh mặc quần áo màu đen nên nhất thời cô không nhận ra.

“Này, tỉnh, tỉnh.”

Cô lại vỗ vỗ vào mặt, cũng không dám làm mạnh, sợ đập mạnh sẽ khiến anh ta chết.

Hít một hơi thật sâu, cô gọi điện thoại về nhà. “A lô, chú Lý à, phiền chú mang xe tới đây.”

Cô đứng lên nôn nóng chờ xe tới, quá nôn nóng nên cô gọi xe của nhà mà quên cả xe cấp cứu. Quản gia nhà cô cũng rất nhanh, vài phút sau đã lái xe đến.

“Chú Lý, cháu muốn lấy xe đi, chú gọi xe đi về đi.” Thẩm Vi ngồi lên xe nói với quản gia, đương nhiên cũng giấu giếm mọi chuyện.

“Được, tiểu thư lái xe chậm một chút.”

Quản gia cũng không hỏi nhiều, ông ra vẫy chiếc taxi liền trở về nhà.

Thẩm Vi vỗ ngực mình, thấy quản gia đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không biết vì sao mình lại cẩn thận như vậy, chỉ cảm giác chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Cô lái xe đến bên cạnh người đàn ông kia, dường như phải đem hết sức lực mới đỡ được anh ta lên xe, đến khi cô ngồi xuống ghế lái dường như toàn thân đã đầy mồ hôi.

Cô lấy tay phe phấy chút gió muốn làm mình mát đi một chút, có điều nhớ tới người đàn ông ở phía sau sinh tử còn không rõ ràng bèn trước hết đưa anh ta tới bệnh viện.

Đến khi cô tới bệnh viện mới nhớ tới có xe cứu thương, vậy mà cô lại vất vả như vậy, kéo, túm rồi tự làm mình chật vật, thậm chí cũng là tra tấn người đàn ông suýt chết. Thật ngốc nghếch để vì cái gì?

Một đám người vội vàng đưa người đàn ông này vào phòng cấp cứu, không lâu sau có y tá chạy tới.

“Cô là người nhà của bênh nhân à?” Y tá kéo tay cô hỏi.

“À.” Thẩm Vi không biết mình có được tính là người nhà không, à, cứ coi vậy đi. Dù sao cô đã quyết định người đàn ông này sẽ là bạn trai cô, sau này sẽ là chồng của cô, là cha của các con cô.

Y tá lại nôn nóng nói: “Anh ấy nhóm máu B, bệnh viện đang thiếu nhóm máu này, anh ta lại đang mất nhiều máu quá.”

“Nhóm B?” Thẩm Vi kéo tay áo lên, cười một chút, đôi mắt cong tít như trăng non. “Vừa lúc, tôi cũng nhóm máu B. Năm nay tôi 20 tuổi, cao 1m65, nặng 96 cân*. Những cái khác đều rất bình thường, mới tháng trước tôi đi kiểm tra sức khỏe.”

*cân ở Trung Quốc/Hồng Kông = 600g.

“Vậy cô đi cùng tôi.” Y tá thở ra một hơi, vội vàng kéo Thẩm Vi đi thử máu.

Lấy 1000 CC máu, kỳ thật là đã lấy tới cực hạn, nhưng cũng may đủ để cứu mạng người đàn ông này. Lấy máu xong người cô có chút suy yếu, nhưng có thể cứu người cô thật sự cảm thấy máu của mình không lãng phí.

Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh.

“Em nhất định sẽ làm anh cưới em, mặc kệ anh là ai.” Cô hôn lên mặt anh một cái, có chút chiếm hữu. Sau đó thấy trên quần áo của mình, vì cứu anh, dính rất nhiều máu, đặc biệt là ở góc váy giống như khi bà dì tới. Thật xấu hổ.

Y tá nói miệng vết thương của anh đã được xử lý tốt, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh lại, nhưng cô cứ như vậy sao có thể gặp được người ta, cô phải về thay quần áo, còn phải trang điểm cho mình thật xinh đẹp.

Cô rời bệnh viện, cố gắng chống lại cảm giác choáng váng vì mất máu, cẩn thận lái xe về nhà. Cô tắm rửa xong, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cô vỗ vỗ gáy của mình. Cô muốn đi ngủ nhưng cô không thể, anh ấy vẫn cờ ở trong bệnh viện chờ cô chăm sóc.

Cô vừa ngồi dậy thì hai mắt tối om, người ngã ra xỉu ở trên giường. Đến khi cô tỉnh dậy bên ngoài trời đã sáng, cô vội vã thay quần áo rồi đi, kết quả người đàn ông kia đã rời đi, thậm chí còn không lưu lại chút thông tin nào, cứ như vậy đi.

Cô có chút mất mát không nói lên lời.

Đây là lần thứ hai cô với anh bỏ lỡ nhau, tuy rằng lần này bọn họ đã ở rất gần, thậm chí còn dính máu của nhau nhưng hiện giờ cô vẫn chứ không biết anh ở nơi nào.

Cô đành bất lực lái xe trở về nhà.

Cô cho rẳng cả đời này có lẽ sẽ không còn được gặp người đàn ông kia, cho tới một ngày, cô cùng cha mẹ tham gia một tiệc rượu lại gặp được anh. Ánh mắt cô sáng lên, giờ khắc này trong tim cũng chỉ có anh, thậm chí cô làm ra chuyện khiến cô hối hận nhất cả đời này.

Cô cầm lấy váy của mình chạy tới, mở to đôi mắt trong veo.

“Chúng ta lại gặp mặt.”

Gương mặt anh vẫn lạnh lùng khiến cô có chút đau lòng, nhưng cô lớn mật ôm lấy cánh tay anh không buông.

“Em nhất định sẽ khiến anh yêu em, khiến anh cưới em.”

Anh nhếch môi nở một nụ cười, môi anh khẽ động nói ra một chữ lạnh lùng cùng vô tình.

“Cút!”

Trong nháy mắt Thẩm Vi thấy lòng mình bị tổn thương, cũng cảm giác không chỗ dung thân, lúc này mọi người đều nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô cúi đầu, chậm rãi buông tay anh ra, sau đó lại ngẩng lên nở một nụ cười.

“Em nhất định sẽ theo đuổi anh.”

Cô dùng hết sức để nói được một câu. Cô cho rằng đây là chân ái, cô cho rằng đây là dũng cảm, nhưng với người khác lại là chê cười.

“Tiểu Vi…” Mẹ cô kéo lấy cánh tay cô. “Người đàn ông kia không thể đụng vào, anh ta không phải chồng con.”

“Con yêu anh ấy.” Cô nhớ mình đã cố chấp như vậy.

“Tiểu Vi!” Ba cô cũng nói với cô như vậy. “Đừng có bất cứ quan hệ gì với anh ta, đừng nghĩ gì, cũng đừng làm gì cả.”

“Con yêu anh ấy.” Cô vẫn cố chấp như vậy.

Rồi sau đó cô cũng biết thân phận của anh, địa chỉ của anh. Nhưng mặc kệ thân phận anh, tên anh hay mọi thứ của anh cô đều nhớ kỹ. Trong nháy mắt lòng cô xao động, còn cả cảm giác môi cô chạm vào má anh…

Tm cô đập như sấm kích đồng cùng hưng phấn.

Cô biết đây là tình yêu.

CÔ biết đây là tình yêu cô muốn tìm.

Cô biết đây là tình yêu đẹp nhất của cô.

Rồi sau đó không màng mọi người ngăn cản, nước mặt của mẹ, bị cha đánh chửi, cô vẫn rơi vào bên trong mộ phần tình yêu này, mặt dày đến trước mặt anh, kể cả khi cô thức trắng một đêm làm bánh kem nhưng bị anh ném vào thùng rác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv