Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 852: Một nhà giam khác



Ánh sáng bên ngoài mãnh liệt chiếu vào mắt các cô, Hạ Nhược Tâm vừa ra tới liền lấy vải che mắt mình lại, Thẩm Vi cũng làm vậy. Ai có kiến thức thường thức một chút đều biết, ở nơi tối tăm lâu ngày, một khi ra bên ngoài gặp ánh sáng mãnh liệt sẽ mù, hơn nữa nhìn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào có thể cảm thấy bên ngoài đang rất chói chang.

“Ngồi xuống.” Các cô vừa ra tới, một gã vung chiếc roi lên, âm thanh chiếc roi quật lên mặt sàn thật vang khiến tai các cô cảm thấy một luồng gió lạnh. Không khó tưởng tượng nếu chiếc roi này đập vào người thì sẽ biết thế nào là thịt bong da tróc.

Các cô vừa khát vừa đói nhưng những người ngoài đó dường như mặc kệ sự sống chết của các cô trong khoang hàng hóa, bọn chúng đã chất đầy khoang hàng hóa đến mức các cô chỉ cần cử động cũng sẽ chạm vào. Cứ nhét các cô vào đây đã, dù sao các cô có chạy cũng không được, hơn nữa dù muốn bỏ chạy thì cũng chạy đi đâu. Ở đây chỉ có biển và boong tàu, các cô lại không có cánh, cả đời cũng không có khả năng chạy khỏi nơi này, vận mệnh của các cô vẫn cứ là không biết sẽ ra sao.

Trời đã tối dần, ánh sáng cũng đã dịu dàng hơn, nếu có thể dùng từ này để nói.

Hạ Nhược Tâm chạm chạm vào cánh tay của Thẩm Vi, lúc này mới tháo xuống mảnh vải mình bịt mắt. Còn may, lúc cô ra khỏi nhà mặc nhiều quần áo, không giống như Thẩm Vi ngoại trừ lớp băng bó bên ngoài thì bên trong cái gì cũng không có. Nếu không các cô thật đúng không có vật che thân. hẳn không thể dùng nội y đi. Từ quần áo của các cô đều bốc ra mùi hôi khó chịu, ngay cả các cô gái khác cũng muốn cách các cô càng xa càng tốt.

Đến khi đôi mắt bắt đầu thích ứng được với ánh sáng, Hạ Nhược Tâm thật sự mới biết các cô đã ở nước ngoài, nhưng là ở quốc gia nào thì cô không biết. Trộm nhìn thoáng qua chỉ thấy thủy thủ người Âu Mĩ, không có bất cứ gương mặt châu Á nào, những cô gái đang im lặng cạnh các thủy thủ này cũng rất ít người châu Á như cô và Thẩm Vi, chỉ có một hai người nhưng cũng không nói chuyện, trong mắt không có chút ánh sáng, chỉ đờ đẫn. Hạ Nhược Tâm nhận ra trong đó có một người bị những thủy thủ mang đi ra ngoài rất nhiều lần, còn mang ra ngoài để làm gì cũng không cần đoán, các cô lúc này là mất tự do, mất cả quyền con người, hoặc cũng có thể coi là bản thân mình đã mất đi.

Cũng may, Hạ Nhược Tâm trước sau không bị gì cả.

Đây là ngày thứ 90 các cô mất tích, suốt ba tháng các cô trên biển phiêu bạt, cuối cùng cũng thấy đất liền dù chỉ bằng mắt, tuy rằng đây đã là một quốc gia khác.

Từng kiện hàng hóa trên thuyền bị dọn ra ngoài, còn các cô mấy chục phụ nữ vẫn luôn phải ngồi xổm trên boong tàu, mặc kệ mặt trời làm bỏng rát da, phơi đỏ mặt các cô. Cũng có vài người bị đói mà xây xẩm mặt mày, nhưng các cô một chút cử động cũng không dám, lại càng không dám chạy. [Các bạn đang đọc truyện tại gacsach.com]

Đến khi mặt trời đã sắp lặn, một cây roi lại vụt lên mặt đất.

“Đứng dậy, từng người đi theo, nhanh một chút.”

Tiếp theo lại có tiếng roi da vụt trong không khí truyền đến.

Hạ Nhược Tâm rụt chân mình, roi da chính là không có mắt, thật sự nếu vụt ở trên người hẳn sẽ có không ít da thịt bị xé.

Các cô vội vàng đi theo đám người phía trước, đây là lần đầu tiên sau ba tháng các cô đặt chân lên mặt đất, cũng như thật lâu như vậy tới nay lần đầu tiên các cô được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp.

Mắt cô cùng Thẩm Vi được tấm vải che cho lúc ban đầu, cho nên lúc này đã thính ứng được với ánh sáng, có mấy người thỉnh thoảng dùng tay xoa đôi mắt, dường như mắt không được tốt.

Dọc đường đi đều khô ráo và nhiều bụi đất, không có cửa hàng, không có các tòa nhà cao tầng, cũng không thấy được đèn xanh đèn đỏ hay xe cộ đi đường.

Đây là một nơi xa khỏi ồn ào náo động, chỉ có sự im lặng truyền đến tai bọn họ khiến cảm giác sợ hãi cứ ập đến trong người.

Các cô được đưa tới một khu nhà gỗ đơn sơ. Đúng vậy, chính là nhà gỗ. Những thanh gỗ làm nhà đã rất cũ nát, bên trong là các giường lớn nằm chung, trên giường là chăn chiếu rất dơ bẩn, giống như nhặt được ở bãi rác, những sợi bông lòi ra theo những lỗ rách. Cả căn phòng tràn đầy mùi ẩm mốc hôi thối.

Hạ Nhược Tâm cũng không xa lạ gì với loại mùi vị này, rốt cuộc ba tháng nay các cô cũng vẫn ngửi thấy mùi cái mùi này, hẳn là ăn uống tiêu tiểu đều cùng ở trong phòng.

Bả vai cô đột nhiên bị người đẩy về phía trước một chút, một người phụ nữ đi đến nói một tràng với các cô. Hạ Nhược Tâm nghe không rõ, Thẩm Vi cũng không hiểu, không biết là ngôn ngữ của quốc gia nào, nghe vào tai các cô thật rất như thiên thư.

Nhưng cũng có thể hiểu được cô gái này đang nói cái gì. Cô ta vươn tay chỉ vào bọn họ, lại chỉ vào cái cái giường chung bên trong, ý tứ để các cô tự chọn chỗ nằm cho mình, đây sẽ là nơi sau này các cô ở.

Hạ Nhược Tâm chọn góc trong cùng của cái giường, vừa có thể dựa vào góc tường, ít nhất có thể an toàn một ít, Thẩm Vi liền ở ngủ ngay bên cạnh cô, các cô gái khác cũng tùy ý chọn cho mình một chỗ để nằm, không ai nói với ai câu nào. Nơi này mặc kệ thế nào, ít nhất cũng tốt hơn trên thuyền rất nhiều, ít nhất còn có một nơi có thể nằm, còn có một cái chăn để đắp.

Bầu trời đã tối đen, Hạ Nhược Tâm đoán hiện giờ hẳn khoảng 8-9 giờ gì đó, cô rất mệt, rất muốn ngủ nhưng vẫn cố gắng chú ý tình huống một chút, cho nên cũng không ngủ được sâu.

Đến khi mũi cô nghe được mùi đồ ăn. Cô cảm giác mũi của mình đã được rèn luyện trong ba tháng, thối có thể ngửi, thơm cũng có thể ngửi. Cô vội vàng ngồi dậy, cũng gọi Thẩm Vi dậy theo.

Thẩm Vi giống như đã ngủ ngon, mặt có chút vẫn còn ngái ngủ.

“Làm sao vậy?”

“Có cơm.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay mình, cảm giác nếu đi chậm có lẽ các cô sẽ hết phần.

Thẩm Vi cũng lập tức nhảy dựng lên. Mà Nhược Tâm hiện tại đều có chút chua xót muốn cười.

Một cái thùng lớn, một người có thể có được một bát cơm, giống như cơm nhưng lại không được trắng như cơm, là cơm được nấu từ gạo đã mốc, còn có thêm bánh bột ngô. Bởi vì các cô dậy sớm, xếp hàng phía trước cho nên nhận được nhiều đồ ăn, cũng là tốt nhất.

Cơm ăn trong miệng có hương vị sàn sạt, không giống như được nấu từ gạo nhưng cũng không khó ăn. Rốt cuộc các cô đã ở trên thuyền ba tháng, ngay cả đồ ăn giống heo cũng đều đã ăn, cho nên mặc kệ hiện tại là cô, là Thẩm Vi hay là những người khác đều ôm lấy bát của mình, sợ bị người khác cướp đi. Vẫn còn bánh bột ngô nhưng vẫn không phải là cơm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv