Hạ Nhược Tâm ôm con gái về phòng bệnh, cẩn thận đặt con lên giường, đắp chăn cho con, rồi cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, cũng đã có thể xuất viện. Vết thương bên ngoài có thể lành nhưng lại có những vết thương cả đời cũng không lành lại được, cũng không có ai sẽ lại cho con gái cô một quả thận, càng không có ai khiến quả thận bị mất đi kia lại trở về.
Sở Luật mở cửa đứng ở trước mặt cô.
Câu xin lỗi không có tác dụng gì cho nên anh không nói. Hạ Nhược Tâm biết anh đứng đó nhưng động tác của cô cũng không ngừng lại, từng bộ quần áo đang được cô gấp gọn nào.
“Sở Luật…” Cô kêu tên Sở Luật.
“Ừ, anh đây.” Sở Luật đứng đó chờ. Quan hệ của bọn họ vốn dĩ bắt đầu bớt lạnh nhạt lại một lần về 0 điểm, có lẽ khả năng quay lại như cũ là không thể.
“Tôi sẽ không quên thận con gái tôi bị mất như thế nào.” Hạ Nhược Tâm nói, âm thanh cũng là sâu kín. “Tôi không phải không truy cứu, chỉ bởi vì Tiểu Vũ Điểm còn bệnh, anh biết không, tôi thật sự muốn giết chết mẹ anh.” Nói đến đây trong tâm cô lạnh lại. “Chỉ là giết người là trọng tội, con gái tôi đã không có thận, tôi không thể làm bé lại không có mẹ. Cho nên mong anh rời xa cuộc sống của mẹ con tôi, chúng tôi thật sự không chịu nổi bất cứ thương tổn nào của người ở Sở gia mang lại.”
"Mặc kệ là anh hay mẹ anh, đều là tai ương của hai mẹ con tôi. Tôi không nghĩ sẽ quay lại Sở gia, Tiểu Vũ Điểm cũng như vậy. Việc ở công ty của anh tôi cũng không định tiếp tục, tôi sẽ mang con gái ra xa các người. Một quả thận có thể đoạn trừ mối liên hệ huyết thống giữa chúng ta và Sở gia các người.”
“Sở Luật, tôi thật sự không muốn gặp lại anh.”
Cô cúi đầu lắc nhẹ hàng mi dài che giấu sự thương tâm của mình.
Đủ rồi, thật sự đủ rồi…
Sở Luật ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng hơi nheo lại. Anh quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Vũ Điểm đang ngủ ngon lành, nhưng khuôn mặt của bé vẫn còn dấu vết của việc mói khóc, ngay cả lông mi vẫn luôn xinh đẹp lúc này đều hơi hơi run rẩy. Bé thật sự mỏng manh như thủy tinh, chạm nhẹ một cái có khi sẽ bị vỡ nát.
Anh thu hồi tay mình lại, sau đó xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại nhưng anh vẫn đứng ở cửa, dựa lưng vào tường, cảm nhận từng đợt gió lạnh đang tràn đến.
Đúng vậy, sự bất hạnh của Hạ Nhược Tâm, những cơn đau đớn của Tiểu Vũ Điểm đều bởi vì anh, đều bởi vì người ở Sở gia.
Có lẽ cả đời này anh cũng chỉ có thể làm một người cô đơn.
Hạ Nhược Tâm thu dọn xong đồ đạc, cô đi tới ngồi bên cạnh con gái. Cô nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con, rồi sau đó bỗng trên mu bàn tay cô ướt sũng, từng giọt từng giọt nước mắt cứ vậy rơi xuống.
“Tiểu Vũ Điểm. Mẹ xin lỗi, mẹ không thể báo thù cho con, không thể lấy lại cho con quả thận kia. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi…” Cô đem tay con gái áp lên má mình, cố ghìm lại tiếng khóc không phát ra.
Ngoài cửa ánh mắt của người đàn ông kia cũng ảm đạm vô cùng, anh ngồi xổm trên mặt đất, hai bàn tay to lớn đang che lại mặt mình.
Tiểu Vũ Điểm, ba cũng vô dụng, cũng không lấy về cho con quả thận kia được. Nhưng ba hứa với con, nếu có một ngày con cần thận ba sẽ cho con, hai quả ba cũng sẽ cho, được không?
***
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên gọi Hạ Nhược Tâm.
“Sao vậy con yêu?” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống nâng khuôn mặt của con gái lên. Mỗi lần thấy khuôn mặt này vừa bụ bẫm một chút lại gầy đi cô rất đau lòng. Cô thật vất vả mới nuôi được con có da có thịt một ít hiện lại đã không còn, không biết bao lâu mới có thể đủ bổ trở về.
“Chú đâu ạ?” Tiểu Vũ Điểm tìm mọi nơi cũng không thấy chú, có phải chú không thích Tiểu Vũ Điểm cho nên mới không tới chơi với Tiểu Vũ Điểm nữa.
Tay Hạ Nhược Tâm hơi khựng lại, không biết phải nói với con gái về chuyện này như thế nào. Có những thói quen thật đáng sợ, giống như thói quen Tiểu Vũ Điểm gọi người đàn ông kia là chú. Cao Dật đã lo lắng cho bé như một người cha, mà con gái cô hiện tại lại chỉ nhớ kỹ một người chú là Sở Luật.
Cô ôm con gái vào lòng rồi đứng lên.
“Con yêu, chú có việc, không thể tới đây chơi với con, cho nên con với mẹ về nhà được không? Về nhà mẹ sẽ làm cho con món cá con thích nhất.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ôm cổ mẹ, bé rúc mặt vào dưới cằm của mẹ. “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm tự đi được.” Bé nói, nhưng hàng lông mi cũng hơi rũ xuống.
Hạ Nhược Tâm xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái. Cô khoác túi xách qua vai, tay còn lại ôm con gái bước ra khỏi nơi này.
Lúc này Tống Uyển cùng Sở Tương cũng đang ở ngoài hành lang. Sắc mặt Sở Tương rất không tồi, người cũng béo hơn trước rất nhiều, có thể thấy gần đây được chăm sóc rất tốt. Ánh mắt Hạ Nhược Tâm nhìn xuống bụng Sở Tương, chỉ cần vừa nhớ tới Sở Tương đang có một quả thận của Tiểu Vũ Điểm trong lòng cô đau thắt lại không ngăn được. Cô thật sự muốn đoạt lại thận của con gái mình, nhưng làm sao mà lấy lại được, cô không thể lại cắt quả thận này đưa lại cho con gái, da thịt không giống như bùn, không phải niết hỏng rồi lại có thể nhặt lại dán lên.
Cô để cằm lên đỉnh đầu con gái, sau đó đi qua bọn họ. Sở gia với cô không có quan hệ, con gái cô cũng vậy. Mà bởi vì cái tát kia hiện tại ánh mắt Tống Uyển dường như mang theo oán, ngay cả đối với Tiểu Vũ Điểm cũng vậy.
Đúng vậy, huyết thống là cái gì? Lúc trước hận không thể quỳ cầu xin cô, hiện tại lại là liếc mắt một cái cũng không muốn thấy.
Quả thật, Tống Uyển nắm chặt tay Sở Tương cùng các cô đi ngang qua nhau, một cái liếc mắt cũng không cho các cô.
Hạ Nhược Tâm cười, không sao cả. Đúng vậy, không sao cả.
Ngay cả Sở Luật cô cũng không cần huống chi là mẹ Sở Luật.
Ôm Tiểu Vũ Điểm, cô vẫy tay gọi được một chiếc taxi rồi ngồi vào, mà cô vẫn luôn biết có một chiếc xe màu đen vẫn luôn đi theo cô, chiếc xe xoa hoa có một cái biển số dù có tiền cũng không cách nào có được.
Cô cúi đầu, ôm chặt Tiểu Vũ Điểm vào lòng mình, con ngươi hơi rũ xuống không có nhiều ánh sáng. Thế giới của cô dường như không có chút màu sắc nào.
Về tới nhà, cô từ trên xe bước xuống, tài xế là một người rất tốt, còn đem đồ đạc trên xe xách xuống đặt vào tay cô.
“Cảm ơn.” Cô cười nói, tài xế cũng cười đáp lại cô sau đó từ từ lái xe rời đi.
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt nhìn lên nhà của mình, cũng cố gắng lên tinh thần một chút.
“Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về nhà.”