Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 824: Đều phải chuyển viện



Bà lấy điện thoại gọi cho Sở Luật, đầu bên kia vừa nhận cuộc gọi còn chưa kịp lên tiếng, bà không hỏi xanh đỏ đen trắng đã lên tiếng mắng mỏ.

“Sở Luật! Con lập tức cho bác sĩ Giản tới đây, Hương Hương bị sốt. Còn nữa, con cũng lập tức chuyển viện cho Hương Hương, Tiểu Vũ Điểm chuyển tới nơi nào thì Hương Hương cũng phải tới đó. Nếu con không nghe thì cả đời cũng đừng gọi ta là mẹ nữa.”

Nói xong bà thở phì phì tắt điện thoại, lại vừa nhớ tới Sở Tương còn đang sốt bèn đi về phòng bệnh.

Hạ Nhược Tâm buông điện thoại xuống, cô chỉ không cẩn thận cầm nhầm điện thoại, điện thoại của cô và Sở Luật đặt cạnh nhau, có tiếng rung bèn nghe máy, lại ngoài ý muốn bị mắng một cái máu chó đầy đầu.

Cô xoay người, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của con gái, sau đó lấy khăn bông ấm lau khuôn mặt cùng tay chân bé, cả vệt nước mắt bé mới khóc nữa. Bé vừa mới ngủ, cuối cùng lại chịu đựng qua được một ngày, cô tin tưởng con gái mình nhất định có thể chịu đựng được. Tiểu gia hỏa rất cố gắng chiến đấu, ngay cả bác sĩ cũng khen bé rất ngoan, chỉ cần tiến triển như vậy, đừng có điều gì lộn xộn sẽ thật mau khỏe lại.

“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm gọi mẹ một tiếng, tay của bé nắm được tay cô đặt lên mặt mình. Đứa bé này hiện giờ lúc nào cũng không có cảm giác an toàn, luôn cần có người ở bên cạnh, cũng luôn cần có người nắm lấy tay bé.

Cho nên cô cùng Sở Luật hai người thay nhau một giây cũng không rời xa con gái, nắm lấy tay con gái. Tuy rằng không để đau thay con gái nhưng lại có thể cho con gái biết bé không chỉ có một mình, bé còn có mẹ, còn có… ba.

Cửa được mở ra nhẹ nhàng, Sở Luật bước nhẹ đến, đầu tiên anh vạch chăn xem vết thương của con gái, xem miệng vết thương có bị nứt ra không. Chỉ sợ miệng vết thương bị vỡ ra, đến lúc đó lại phải phẫu thuật thêm một lần, giống như Sở Tương vậy.

Hạ Nhược Tâm đắp chăn lại đàng hoàng cho con gái, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái.

“Sở Luật.”

“Ừ, sao vậy?” Sở Luật đi tới ngồi trước mặt cô.

“Mẹ anh vừa gọi điện tới.”

“Bà muốn làm gì?” Sở Luật trầm mặt xuống.

“Bà nói Sở Tương bị sốt cao, bảo bác sĩ Giản qua đó, còn muốn giúp Sở Tương chuyển viện.” Hạ Nhược Tâm đem những lời Tống Uyển nói trong điện thoại, không sai một chữ nói lại cho Sở Luật.

“Không cần để ý tới bà.” Sở Luật không muốn thấy Sở Tương, cũng tạm thời không muốn gặp Tống Uyển.

“Anh làm cho bà đi.” Hạ Nhược Tâm xoa xoa mặt con gái, cuối cùng cũng đã ấm áp, sắc mặt cũng tốt lên không ít, không giống mấy ngày trước rất nhợt nhạt.

Sở Luật mấp máy môi, dựa vào một bên không nói lời nào.

“Đó là thận của con gái tôi.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói. “Tôi không muốn quả thận đó của con gái tôi lại có vấn đề, đến lúc đó lại đi gây họa cho đứa trẻ khác. Con gái tôi đã khổ như vậy, không cần khiến thêm đứa trẻ khác cũng bị như thế.” Cô không biết mình nói có phải châm chọc hay oán hận, nhưng thật sự là như thế. Cô hy vọng quả thận kia của con gái mình có thể hoạt động tốt, mặc kệ là ở trong cơ thể ai, ít nhất đã mất đi thì cô không muốn quả thận đó thành một quả thận chết, lại bị đào thải hư thối, cuối cùng phải bỏ đi hoặc trở thành tiêu bản. Cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Cô hy vọng thận của con gái mình có thể hoạt động tốt, cho dù nó ở trong cơ thể Sở Tương.

“Anh biết rồi.” Sở Luật đi tới đặt tay lên vai cô, Hạ Nhược Tâm cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay anh. Cô không cười, chỉ cúi đầu cầm bàn tay nhỏ của con gái.

Sở Luật đi ra ngoài an bài mọi chuyện. Không lâu sau Sở Tương được chuyển tới bên trong bệnh viện này, Sở Luật lại nhờ bác sĩ Giản chăm sóc cho Sở Tương, yêu cầu làm cho quả thận kia có thể phát triển bình thường.

Nhưng trước giờ Sở Luật đều không đi thăm Sở Tương, mà Tống Uyển cũng chưa từng tới thăm Tiểu Vũ Điểm.

***

Buổi tối, lúc Hạ Nhược Tâm đang ngồi, đã không biết là mấy ngày rồi, trên giường bệnh có một đèn nho nhỏ vẫn sáng. Sở Luật đang ngồi bên cạnh giường, trong tay anh là tay nhỏ bé của con gái, thỉnh thoảng anh sẽ đặt tay lên trán con, sợ con bị sốt. 48 giờ nguy hiểm đã sớm qua đi, hiện tại Tiểu Vũ Điểm đang từng ngày hồi phục, ngoại trừ miệng vết thương rất đâu, nhưng đây là tất nhiên, một ca phẫu thuật lớn như vây, còn bị lấy đi một thứ không nên thiếu, một thứ không mọc ra được, một quả thận. Chỉ là bé còn nhỏ, còn không biết.

Hạ Nhược Tâm đi tới con gái đang nằm trên giường.

“Con đều ngoan như vậy sao?” Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm, âm thanh khàn khàn, có thể thấy được trong mắt anh đầy tơ máu đỏ, còn có dưới mắt quầng thâm hiện lên rõ ràng.

“Ừ, bé rất ngoan, vẫn luôn rất ngoan.” Hạ Nhược Tâm cũng sờ trán con gái. Thật ngoài ý muốn, hai người bọn họ lại có có lúc ở chung hòa hợp như vậy. Bốn năm trước anh với cô như nước với lửa, đến chết mới thôi. Bốn năm sau cô đối với anh không nóng không lạnh, xa lạ như vậy, nhưng hiện tại hai người lại ngồi cùng nhau chăm sóc con gái.

Đứa nhỏ này là con gái của hai người, điểm này ai cũng không thay đổi được.

Sở Luật lại nắm chặt tay con gái, ánh mắt nhàn nhạt khó ẩn. “Nhược Tâm, cảm ơn em đã cho anh có được một cô con gái. Còn cả trước kia… anh xin lỗi.”

“Đều qua rồi.” Hạ Nhược Tâm đứng lên. Cô không muốn nói nhiều, có một số việc thật sự cô có nói cũng không rõ hết được. Cứ để kệ như vậy đi, chờ tới khi Tiểu Vũ Điểm khỏe lại rồi nói. Cô tới nằm trên một chiếc giường khác trong phòng, để Sở Luật chăm sóc Tiểu Vũ Điểm. Đây là con gái của anh, thật sự anh rất cẩn thận.

***

“Tiểu Vũ Điểm thật ngoan.” Hạ Nhược Tâm lại cho con gái ăn một thìa cháo. Tiểu Vũ Điểm mở to cái miệng ăn từng miếng. Bé cười ngọt ngào với mẹ, đi qua những ngày khó khăn nhất rồi, bé từng ngày hồi phục, chỉ là bé vẫn không biết mình đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ, sao Tiểu Vũ Điểm lại bị bệnh?” Bé ăn đồ ăn trong miệng, còn đang hỏi mẹ. “Chú nói muốn lấy một thứ của Tiểu Vũ Điểm, có thể mọc ra được có đúng không?”

Ngón tay Hạ Nhược Tâm hơi run run, lại múc một thìa cháo đưa vào trong miệng của con.

“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm thấy mẹ không trả lời liền đưa tay kéo áo Hạ Nhược Tâm. “Có phải không, có phải không ạ?”

“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm lại cho con thêm một thìa cháo. “Chỉ cần con ăn uống tốt liền sẽ mọc lại. còn có đừng bụng vào bụng, nơi đó bị cắt, sẽ mọc ra được.”

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu. Trước kia bé ngã bị thương mẹ liền bôi thuốc cho bé, không cho bé chạm vào, sau đó bé sẽ rất mau lành.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv