Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 814: Sở gia không sợ báo ứng sao?



“À, không có gì.” Lúc này Hạ Nhược Tâm mới có phản ứng. Không biết vì sao trong lòng cô luôn có cảm giác nôn nao bất an, đặc biệt càng tới gần cái bệnh viên kia cô càng sợ hãi.

“Đừng sợ, chúng ta cùng đi vào. Có lẽ chuyện cũng không giống như chúng ta nghĩ.”

Sở Luật mở cửa xe để Hạ Nhược Tâm ra, chân Hạ Nhược Tâm vừa đặt xuống đất đã cảm thấy choáng vàng. Sở Luật vội vàng đỡ cô.

“Em sao vậy?” Hai hàng lông mày Sở Luật nhăn lại: “Sắc mặt em không được tốt.”

“Không sao đâu.” Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, nhưng bất an trong lòng càng lớn thêm, thậm chí khiến cô có cảm giác sợ hãi tới khó thở.

Sở Luật đặt tay lên vai cô. “Nhược Tâm, anh đi vào là được rồi, em đừng đi nữa. Nếu sự tình đã thành kết cục như vậy em đi hay không cũng không thay đổi được gì. Anh sẽ đem Tiểu Vũ Điểm ra, có một số việc đã xảy ra không cách nào thay đổi được thì chúng ta, nếu muốn, chỉ có thể bước theo.”

Hạ Nhược Tâm cười thảm một tiếng.

“Sở Luật, trong mắt người Sở gia các ngươi có phải chỉ người nhà mới là cao quý còn sinh mệnh người khác có thể tùy ý? Cho dù là cô nhi thì bọn họ cũng có máu có thịt, cũng biết đau. Quả Nhi đã không có một chân, các ngươi thật sự nhẫn tâm khiến bé mất đi một quả thận sao?”

“Anh có biết anh trai bé vẫn đang muốn kiếm tiền điệu trị chân cho nó. Một đứa trẻ còn nhỏ biết vẽ tranh kiếm tiền, không dám ngừng tay, dù tay đã mỏi nhừ thằng nhỏ vẫn cứng đầu vẽ thêm để muốn kiếm thêm ít tiền cho em gái chữa bệnh. Nó mới mười tuổi, một đứa trẻ mười tuổi đã biết kiếm tiền, đã biết chăm sóc em gái.”

“Các người khiến thân thể người khác bị thương tổn có nghĩ tới trên đời này có báo ứng không?”

Sở Luật mím chặt môi không nói nên lời, bởi vì anh không thể phản bác được.

Báo ứng, đúng vậy, trên đời này thật sự có báo ứng, anh không phải một ví dụ còn sống sờ sờ hay sao.

“Chúng ta đi thôi.” Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm hy vọng khiến cô cảm thấy một chút yên ổn cùng dũng khí.

Bọn họ đi vào bên trong bệnh viện, đường đi thật dài, vách tường nhàn nhạt không giống một bệnh viện bình thường, nhưng bên trong lại có mùi thuốc sát trùng. Bên ngoài gió thổi lá cây thỉnh thoảng xào xạc, mơ hồ có thể thấy được một chút chuyển mùa, phiến lá bắt đầu khô héo, gió cũng lạnh hơn. Lúc này trời đã vào thu.

Bên trong bệnh viện mở điều hòa, vừa tiến vào thì những nhiệt khí bên ngoài biến mất, điều hòa đã mở thời gian quá dài cho nên có chút lạnh.

Hạ Nhược Tâm ôm lấy cánh tay mình, đột nhiên cô dừng bước.

“Sao vậy?” Sở Luật cũng dừng theo.

Hạ Nhược Tâm vươn ngón tay chỉ chiếc giày đặt trên thành cửa sổ, cô dường như còn không nghe được chính mình đang nói gì.

“Giày này…”

Sở Luật mơ hồ nghe được hai chữ ‘giày này’, giày, giày làm sao. Anh đưa mắt theo tầm nhìn của Hạ Nhược Tâm, trên cửa sổ có một chiếc giày nhỏ hồng nhạt, trên mặt trên giày còn có một con bướm nhỏ.

Đây là giày của Tiểu Vũ Điểm? Anh vội vàng lấy chiếc giày, đúng thật là giày của Tiểu Vũ Điểm, bởi vì mỗi buổi sáng anh đều tự đi giày vào cho con gái, bởi vì hôm nay bé mặc một bộ váy màu hồng phấn cho nên muốn đi một đôi giày hồng nhạt cho đồng bộ.

Đôi giày này làm từ da trâu, không phải giày làm trong nước mà anh đặt từ nước ngoài về, rất thích hợp với trẻ nhỏ, mặc kệ đi ít hay nhiều đều không đau chân.

Con gái anh rất gầy nhưng đầu lại to, đương nhiên điều này cũng không phải kỳ quái, bởi vì con gái anh vốn là như vậy. Anh chỉ lo lắng chân con gái không chịu nổi trọng lượng của đầu, nếu không bế bé đi thì phải mua cho bé những đôi giày tốt. Giày này rất đặc biệt, chỉ con gái anh mới có, cho nên anh có thể khẳng định Tiểu Vũ Điểm đang ở trong bệnh viện này.

Sở Luật nắm chặt chiếc giày nhỏ trong tay, sau đó thả giày lại vào túi của mình rồi kéo tay Hạ Nhược Tâm đi tiếp.

“Chúng ta đi tìm con.”

Anh nhất định phải đem con gái về, chuyện đáng ghê tởm như vậy sao có thể để đôi mắt trong sáng của trẻ con nhìn thấy. Nghĩ đến đôi mắt cười tươi của con, còn có khuôn mặt bầu bĩnh, anh thật hối hận, sao hôm nay lại tăng ca mà không chơi với con.

Hạ Nhược Tâm bị Sở Luật kéo đi. Cô quay đầu lại liền thấy những nhánh cây bên ngoài thỉnh thoảng bị gió thổi vặn vẹo, giống như những con ác ma giương nanh múa vuốt.

Cô bỗng nhiêu rùng mình, sau đó buông bàn tay vốn luôn nắm chặt ra, trong lòng bàn tay cô tràn đầy mồ hôi.

“Mẹ.” Tiếng của Sở Luật trầm nổi lên.

“A Luật?” Tống Uyển vừa nghe được âm thanh này liền hoảng sợ, bà đứng thẳng dậy, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn con.

“Mẹ có thể nói cho con biết mẹ đang làm gì không?”

Sở Luật đi tới ần bà, tay phải dùng sức nắm chặt chiếc giày đặt ở tron túi.

“Mẹ…”

Tống Uyển không còn mặt mũi nào đối mặt, bà ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn luôn đóng chặt. Muốn tới thì tới, mà bà cũng không có ý giấu con trai, bởi vì có giấu cũng không được.

“Mẹ, mẹ muốn lấy thận của đứa bé kia cho Sở Tương?”

Âm thanh Sở Luật đều lạnh băng: “Mẹ, sao mẹ không bàn bạc với con một chút mà tự quyết định chuyện như vậy, còn chưa tới cùng đường, chung ta đều đang tìm…”

“Có thể tìm được sao?” Âm thanh Tống Uyển đều lớn lên. “Con nói cho mẹ, có thể tìm được không, có thể không? Chúng ta có thể chờ nhưng Hương Hương có thể chờ sao? Tuy rằng nó không phải là con đẻ của con nhưng lại một tay mẹ nuôi lớn. Nó chính là cuộc sống của mẹ, không có Hương Hương thì mẹ biết sống như nào? Con nói bàn bạc với con,” Tống Uyển cười, “A Luật, con là do mẹ sinh, con cho rằng mẹ không hiểu tính con sao, con căn bản sẽ không đồng ý chuyện này.”

Hạ Nhược Tâm hơi mím môi lại, thậm chí khóe môi còn có chút đau. Đúng vậy, Hương Hương là cháu gái bà, vẫn luôn lớn lên bên cạnh, Tiểu Vũ Điểm của cô quả nhiên là không được yêu.

Sở Luật nhắm lại hai mắt của mình, đôi mắt đen càng thêm lạnh lẽo. Ai cũng có thể thấy trong mắt đó chợt lóe lên ánh sáng, lại có chút đau xót nói không nên lời.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đâu?”

Anh hỏi Tống Uyển, hiện tại không muốn nói gì, chỉ muốn đem con gái về.

“Tiểu Vũ Điểm?” Tống Uyển sửng sốt. “Tiểu Vũ Điểm không phải ở cùng các con sao?”

“Không phải.” Sở Luật lấy chiếc giày nhỏ ra. “Tiểu Vũ Điểm đi theo đứa bé tên Quả Nhi đến đây, con thấy chiếc giày này trên cửa sổ ngoài kia, đây là giày của Tiểu Vũ Điểm đi sáng nay, đích thân con đi giày cho bé.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv