Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 736



Chuyện của Bạch gia rốt cuộc cũng đã được quyết định.

Vệ Lan cùng Bạch Thần Phong thật sự ly hôn, mà Cao Dật cũng cùng Bạch Lạc Âm cũng  giải trừ mối quan hệ vợ chồng, tuy trong lòng Vệ Lan  có chút khổ sở nhưng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ dần trở nên tốt đẹp, bà cũng sẽ quên đi tất cả.

Bà hiện tại mỗi ngày đều chơi với Tiểu Vũ Điểm, cũng không để chính mình rãnh rỗi. Vì thế cũng cảm giác thời gian trôi đi cũng thật mau.

Hạ Nhược Tâm ngồi trên sô pha đang cầm bút vẽ, cô dùng cọ điểm một chút ánh sáng trong bức tranh nhưng vài phút sau cô liền ngừng lại, đem giá vẽ ôm vào lòng, bắt đầu phát ngốc, suy nghĩ mông lung, cô hiện tại ở cùng mái nhà với Cao Dật, nhưng mọi thứ đều bị thay đổi chỉ sau vài tháng, tất cả đều không thể trở về lại ban đầu.

Cô than nhẹ một tiếng, lại cầm cọ điểm một chút lên bức tranh, đột nhiên cô nghe thấy tiếng phịch một cái, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất, cô bắt đầu cảm giác có thứ gì đó không tốt.

“Cao Dật?”

Cô gõ cửa, không có người trả lời.

“Cao Dật.” Cô lại gõ cửa, lại như cũ không có người đáp trả, nhưng bên trong lại phát ra những âm thanh rất đáng sợ, cô đẩy cửa ra tiến vào, mọi thứ bên trong đều dọa cô giật mình…

Trên mặt đất rải rác đồ vật, Cao Dật thân hình gầy còm lúc này đang nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, hai mắt cơ hồ hằn lên tia đỏ như máu.

Anh vừa thấy cửa mở, liền hướng ra phía ngoài chạy đi.

“Cao Dật!” Hạ Nhược Tâm ôm chặt anh từ phía sau, cô có chết cũng không cho anh đi, Cao Dật hiện tại tuy rất gầy nhưng cũng vẫn là một người đàn ông, sức lực cũng không phải vừa, đặc biệt bây giờ anh còn rơi vào tình trạng mất kiếm soát nên rất khó để giữ anh.

Một người định bỏ đi, một người níu lại, phịch một tiếng, hai người đều té lăn ra mặt đất, Hạ Nhược Tâm thành công trở thành đệm lót cho Cao Dật, may mắn anh không đem thân thể của cô đè chết.

“Chuyện gì vậy?” Vệ Lan nhanh chân chạy tới, vừa thấy tính huống bên trong thì bị dọa tới phát hoảng.

“Tiểu Dật!” Bà vội vàng chạy tới, lúc này trên trán Cao Dật chảy ra rất nhiều mồ hôi, cánh tay anh đầy vết trầy xước, từng giọt máu chảy ra nhìn thập phần ghê người.

“Dì, đi tìm dây thừng lại đây, anh ấy đang lên cơn nghiện.” Hạ Nhược Tâm gắt gao lôi kéo Cao Dật, tay áo của cô đã bị xé, cánh tay cũng đã bắt đầu có vết thương do Cao Dật cấu nhưng cô vẫn ôm chặt anh, quyết không bỏ ra.

“Được, dì đi lấy.” Vệ Lan vội vàng chạy đi tìm dây thừng.

“Buông ra…” Cao Dật đôi mắt hằn lên tia máu, cơn nghiện ma túy dường như đã làm anh mất hết lý trí.

“Cao Dật, cố chịu đựng, anh nhất định phải cố chịu đựng.” Hạ Nhược Tâm không có cách nào chỉ đành liều chết ôm lấy anh.

Phịch một tiếng, cô bị Cao dật ném lên giường đầu đụng phải mép giường đau nhức.

“Cho tôi, cho tôi!”

Anh vươn tay, dùng sức lắc mạnh bả vai của Hạ Nhược Tâm, lúc này có lẽ ở trong mắt anh không cần biết là ai, anh hiện tại chỉ cần thứ để giúp anh thỏa mãn mà thôi.

“Cho tôi.” Anh dùng sức lắc, ngón tay tựa hồ đều bóp chặt bả vai cô, “Cho tôi, cho tôi!” Anh lớn tiếng gào thét.

“Không có.” Hạ Nhược Tâm dùng sức đẩy cánh tay Cao Dật ra.

“Cao Dật, bình tĩnh một chút, anh là bác sĩ, là người chuyên trị bệnh cứu người, anh sẽ vượt qua, anh sẽ vượt qua.”

“Biến…” Cao Dật không muốn nghe những lời vô nghĩa, anh vươn tay tát một cái liền trúng một bên má của Hạ Nhược Tâm, rồi đường như đã mất hết lý trí bóp lấy cổ của Hạ Nhược Tâm, chỉ có như thế, chỉ có như thế thì thân thể anh mới bớt khó chịu, anh mới thỏa mãn lên được một ít.

Sắc mặt Hạ Nhược Tâm cơ hồ đã có chút trắng bệch, cô cảm giác mình đang bị ngạt thở, cô dãy dụa lung tung, muốn hất cánh tay dang bóp cổ mình ra.

“Tiểu Dật.” Vệ Lan vừa đến liền thấy Cao Dật bóp cổ Hạ Nhược Tâm thì bị dọa sợ.

Bà vội vàng chạy tới, kéo hai tay Cao Dật, chỉ là hiện tại Cao Dật không nhận ra ai cả, anh không nhớ, cũng không biết rõ người trước mắt mình là ai.

Vệ Lan từ trên mặt đất nhặt lên một cái đèn bàn, chạy tới đập vào đầu của Cao Dật, Cao Dật buông tay, thân hình nhẹ nhàng đổ xuống dưới, khuôn mặt hiện lên nét gầy gò nhếch nhác, mu bàn tay cũng hiện lên đầy gân xanh rất đáng sợ, có thể thấy được anh lúc này đã chịu đựng biết bao nhiêu thống khổ.

“Nhược Tâm, con không sao chứ?” Vệ Lan vôi vàng nâng người Nhược Tâm dậy, nhưng lại phát hiện trên người cô đều là vết thương, ngay cả mặt cũng bắt đầu sưng lên.

Hạ Nhược Tâm lấy dây thừng tới, đem Cao Dật trói chặt lại, chờ đến khi cột chắc chắn rồi mới đi ra dọn dẹp đồ vật vương vãi trên nền nhà. Vệ Lan lau nước mắt, đem sàn nhà quét dọn sạch sẽ, lúc này trong phòng trừ bỏ một chiếc giường thì cái gì cũng không có, mà Cao Dật đã sớm bị cột chặt trên giường.

Anh vẫn hôn mê, nhưng qua hơi thở của anh lại có thể cảm giác được lúc này tinh thần anh, thân thể anh đều bị tra tấn dữ dội, sống không bằng chết.

Hạ Nhược Tâm kiểm tra lại dây thừng một chút, bất luận như thế nào, cô nhất định sẽ giúp anh cai nghiện.

Đột nhiên, Cao Dật mở hai mắt…

“Cởi… Cởi…” Anh lớn tiếng gầm lên, cơ bắp trên người cũng dần run rẩy theo, một tiếng kia giống như dã thú, dọa tới Tiểu Vũ Điểm và Vệ Lan sắc mặt trắng bệch.

“Bà ơi, ba làm sao vậy?” Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của Vệ Lan.

Bé không rõ rốt cuộc ba bị làm sao, tại sao ba không ra chơi với bé, ngay cả mẹ cũng mặc kệ bé?

“Không có việc gì, ba cùng mẹ con đang xem TV.” Vệ Lan lau nước mắt chính mình, đem khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm ấn vào trong lòng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Bà có thể làm gì, bà có thể vì con trai mình làm được gì bây giờ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv