Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 671: Sự lựa chọn của tiểu vũ điểm



Anh nói gì cô đều đồng ý, có lẽ rời nơi này sẽ tốt hơn, vậy thì có một số người, một số việc cô sẽ không nghĩ đến nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô nữa.

Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê ngáp một cái, bé sờ soạng cái bụng nhỏ, thật sự đói quá: "Mẹ... Bố..."

Bé gắng sức đẩy cửa ra sau đó hai chân rời sàn nhà. Bé được Cao Dật ôm trong lồng ngực.

"Bố." Giọng nói ngọt ngào gọi Cao Dật, bé còn cọ cọ khuôn mặt vào ngực Cao Dật.

"Tiểu Vũ Điểm yêu bố nhất, trên người bố thơm lắm." Cái mũi của bé chốc chốc ngửi ngửi, rất thích mùi thơm trên người anh.

"Miệng ngọt như vậy, học được của ai?" Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xuống, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của bé, có điều kiểu tóc này đẹp hơn trước kia, quả nhiên không hổ là Sở Luật - người có tri thức, có thể khiến tóc của đứa nhỏ xinh đẹp như vậy.

"Tiểu Vũ Điểm, bố mang con ngồi máy bay được không? Sau đó bố mang con đến một nơi rất thú vị, nơi đó sẽ có rất nhiều người thích Tiểu Vũ Điểm, thương Tiểu Vũ Điểm, còn có rất nhiều loài hoa đẹp."

"Thật vậy ạ?" Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên đùi Cao Dật, mở to hai mắt hỏi: "Sẽ có người như ông nội và chú thương Tiểu Vũ Điểm như vậy sao?"

"Sẽ có, mọi người cũng sẽ thương Tiểu Vũ Điểm." Cao Dật gật đầu một cái, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tin rằng bọn họ nhất định sẽ vô cùng thích.

"Chuyện đó, có thể mang ông nội và chú đi không? Còn có ba ba kia nữa?" Giọng nói bé nhỏ đi rất nhiều, đôi mắt màu đen vô cùng tinh khiết trong suốt.

"Nếu để Tiểu Vũ Điểm chọn, đi cùng bố hay là ở lại bên cạnh ông nội và người bố kia?" Anh đặt tay trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, không phải đang ép bé, mà sớm hay muộn cũng có một ngày bé phải đối mặt lựa chọn.

Sắc mặt Tiểu Vũ Điểm tối sầm hơn, thì ra là phải chọn: "Có thể không chọn hay không?" Bé vội vàng hỏi, bé đều thích mà, vì sao phải chọn một người vậy.

"Không thể." Cao Dật lắc đầu: "Giống như búp bê Tiểu Vũ Điểm và kẹo mút, Tiểu Vũ Điểm chỉ có thể chọn một cái vậy Tiểu Vũ Điểm sẽ chọn cái nào?" Cao Dật hỏi lại, cái này dường như đơn giản hơn.

"Búp bê." Tiểu Vũ Điểm không ngần ngại trả lời, bé có thể không ăn nhiều nhưng lại không thể không có búp bê, búp bê là bảo bối quan trọng nhất của bé, không có búp bê bé ngủ không yên.

"Vậy cái này cũng phải chọn một người, Tiểu Vũ Điểm, con chọn ai?" Anh nghiêm túc nhìn mặt Tiểu Vũ Điểm, hỏi.

Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một lúc, dường như vô cùng buồn rầu, cuối cùng bé nhìn Cao Dật, lại nhìn đến cửa phòng bếp, hình như muốn tìm thứ gì đó ở Hạ Nhược Tâm.

"Tiểu Vũ Điểm chọn...." Nàng cúi thấp đầu bẻ đầu ngón út, mà bé nỗ lực nghĩ, cố gắng nghĩ.

"Tiểu Vũ Điểm chọn bố." Rốt cục bé khó khăn đưa ra lựa chọn, mặc dù ông nội đối với bé rất tốt, chú cũng đối với bé rất tốt, còn có ba ba kia cũng vậy nhưng bé vẫn thích bố với mẹ nhất.

Cao Dật nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm đứa nhỏ trong lòng chặt hơn, đáp án không ngoài dự đoán của anh, nhưng nghe có chút nặng nề, xin lỗi Hạ Nhược Tâm, để cho anh ích kỉ một lúc đi, mặc kệ em có yêu anh hay không, anh chỉ muốn giữ em lại, mà anh không muốn thua cuộc như vậy, thật sự không muốn.

Hạ Nhược Tâm đứng ở trong phòng bếp, trên tay cô hơi đau, vết thương đã được Cao Dật băng bó cẩn thận. Cô đặt tay lên trên ngực, cảm giác ngực đau nhói, buồn khổ gần như làm cho cô hít thở không thông.

Cô xoay người, nhìn sang bên ngoài, trong con người hơi mông lung, cô nghĩ kết hôn với Cao Dật cô nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ.

Cô cứ thuyết phục bản thân như vậy, mà cô biết mình tuyệt đối sẽ không hối hận, bởi vì người đàn ông kia vì cô mà làm tất cả còn cả đời cô cũng không thể trả hết.

Mà lúc này ở trong bệnh viện, Sở Luật đang nằm trên giường bệnh, hơi thở hỗn loạn, cơn sốt của anh vẫn chưa lùi, dọa Đỗ Tĩnh Đường đi tới đi lui, mà vợ chồng Sở thị cũng đứng ở bên trong, không biết phải làm sao bây giờ.

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy, rõ ràng hôm qua đã khá hơn nhiều, sao đột nhiên hôm nay lại nghiêm trọng như vậy?" Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang, cảm giác trong lòng căng thẳng khủng khiếp, chân tay luống cuống, con trai của bà từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bệnh nghiêm trọng như vậy.

"Không sao, yên tâm đi, con sẽ khá lên." Sở Giang nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay vợ, thật ra ông cũng lo lắng muốn chết nhưng thân là người đứng đầu gia đình, ông không thể loạn, ông còn phải an ủi vợ mình.

Chỉ là, nhìn con trai nằm trên giường bệnh, ông cũng dần bất lực.

Đỗ Tĩnh Đường rốt cục cũng dừng bước chân, anh ấy bị bệnh không phải giống như bệnh, mà là tâm bệnh, bởi vì một cô gái mà có tâm bệnh, có thể nói anh ấy xứng đáng không? Có thể nói anh ấy tự làm tự chịu không?

Đây là anh ấy tự tra tấn chính mình mà, chỉ là lại không có bất cứ một cái có thể giúp đỡ anh ấy, cho anh ấy một đáp án.

Tất cả đều cần chính anh ấy vượt qua mới được.

"Bác gái, bác trai, chúng ta đi ra ngoài trước để anh họ nghỉ ngơi một lúc đi, bác sĩ đã nói cơn sốt đã giảm, anh ấy cần nghỉ ngơi tốt mới được."

Đỗ Tĩnh Đường nói xong, từ một bên bê chồng tài liệu Sở Luật đã xem, anh cúi đầu vừa thấy thật ra bản thân cũng hoảng sợ, anh có thể xác định lại một lần nữa, anh họ anh không phải là người mà là một cái máy, bệnh nặng như vậy có thể xem hết tài liệu dày như vậy, nếu là anh thì đã sớm mệt nằm sấp mặt.

Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, không ai nhìn thấy đôi tay Sở Luật nắm chặt, trên trán anh mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, cả người hiện vô cùng bất an.

"Anh xin lỗi..." Môi anh thỉnh thoảng mấp máy, môi mỏng khô khốc vì thiếu độ ẩm mà trầy da.

"Anh xin lỗi, Nhược Tâm..." Lại một tiếng nữa, ở trong lòng chính mình anh nói vô số câu xin lỗi nhưng lại không ai nghe thấy, cũng không có ai có thể tha thứ cho anh bỏ lỡ một khoảng thời gian bốn năm.

Dường như bốn năm này mới là cả đời anh. Anh cái gì cũng đã trải qua nhưng chính là không thể trải qua hạnh phúc.

Còn có con gái của anh, anh cũng rất có lỗi với con, con vốn dĩ sẽ là công chúa nhỏ của nhà họ Sở nhưng bé đi theo mẹ bị chịu nhiều cực khổ như vậy, ba ba xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Mà sau khi anh tỉnh lại đã là chuyện của một ngày sau, chẳng qua mới có mấy ngày trôi qua mà anh đã tra tấn bản thân thay đổi thành một người khác, không còn bất kì hơi thở trong người anh nữa, đổi lại thành, suy sút, gầy ốm, se thắt đau khổ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv