Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1379



"Lâm Thanh, anh nói xem, anh lấy cái gì so với tôi, hả?"

"Với năng lực của tôi, anh không có, gia thế, anh cũng không có, tướng mạo, anh kém hơn tôi, thân thể, anh thấp hơn tôi rất nhiều, anh nói đi anh lấy cái gì so với tôi?"

"Ở trong mắt tôi, anh chỉ là một đống rác rưởi."

Lâm Thanh cảm giác trái tim mình kịch liệt co rút, những câu nói này, anh ta căn bản không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng đó lại là sự thực, anh ta không phục, anh ta không cam lòng, anh ta rất không cam lòng.

"Sao vậy, anh không cam lòng à?"

Lục An Trạch cười nhạo.

Lâm Thanh nhắm mắt, không muốn nói, được làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều là như vậy.

"Anh muốn làm cái gì, cứ tùy tiện."

"Thật sao?" Lục An Trạch kéo tay áo của mình lên, tầm mắt cũng hạ thấp xuống dưới: "Xem ra, lúc này anh chính là lợn chết không sợ nước sôi, chẳng qua, đáng tiếc anh không có chết, anh cũng không phải lợn chết." Khi anh nói, cuối cùng ánh mắt anh nhìn tới chỗ nào đó của Lâm Thanh, khi anh nói tới những chuyện xấu xa kia, cũng chỉ có một mình anh biết, quả thật Lâm Thanh không hề biết xấu hổ, ở trước mặtem gái anh lại có thể mây mưa với Sở Tương như vậy.

Thế nào, anh ta thích bộ dáng này, chẳng lẽ, ở trước mặt của người khác, vật kia mới có phản ứng?

Đã như vậy, còn không bằng cắt đi, còn cần để làm cái gì.

Anh giơ chân lên, còn Lâm Thanh thì dường như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên, mở to hai mắt.

"Ngươi không..."

Đáng tiếc lời của anh ta nói còn chưa xong, đã nghe được tiếng kêu thảm thiết như phát điên phát ra từ miệng mình.

Bụp một tiếng, trứng nát.

Còn chân của Lục An Trạch chính xác đạp ở nơi nào đó của Lâm Thanh. Lực đạp của anh vô cùng chuẩn xác, đương nhiên cũng rất rõ ràng kết cấu thân thể, một cước này đá xuống, khẳng định vật kia của Lâm Thanh đã không thể dùng được nữa. Mặt Lâm Thanh trắng bệch ôm lấy hạ thân của mình, mặt mũi đầy mồ hôi lạnh, không ngừng rớt xuống từng giọt lại từng giọt. Có thể thấy anh ta đau đớn biết bao nhiêu, đau đến co giật, đau đến gào khóc.

Vật này nhất định đã bị huỷ, hơn nữa hủy không còn một mống.

Lục An Trạch thật sự rất tàn nhẫn, anh không chỉ phá huỷ tôn nghiêm của một người đàn ông, còn biến người ta thành thái giám.

Lúc Lục An Trạch đi ra, người đứng ở cửa không khỏi kẹp chặt hai chân, âm thanh trứng nát của người nào đó lúc nãy bọn họ đều nghe được.

"Tìm bác sĩ đến xem anh ta đi, đừng để chết." Lục An Trạch sửa sang lại y phục của mình, căn dặn.

"Không có chết, thì vứt anh ta đến Giang Nam, đưa cho Tam Ca đi."

Mấy người đàn ông vội vã đáp ứng, bất quá bọn họ cảm giác tên tiểu tử bên trong, da thịt mềm mại, đúng là rất tốt, chắc là cũng có người thích.

Giang Nam tuy rằng có thể rửa sạch, nhưng mà trước đây là thủ hạ của Tam Ca, dù không phải người tốt lành gì, ý nghĩ trong lòng bọn họ, dĩ nhiên cũng đầy đen tối. Hơn nữa, tên tiểu tử bên trong, thật giống như cũng không quá tốt.

Tính kế không phải ai khác lại là với vợ của Tam Ca, chị hai của bọn họ, lần này, có thể chết thì còn tốt, đúng vậy, chết thì vẫn còn tốt, đã vậy trứng cũng đã không còn.

Bên trong bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm vẫn nằm ở nơi đó, cô nghiêng mặt đi, rất không thích dáng vẻ hiện tại. Cô lại càng không thích máu mình bị máy móc lạnh lẽo lọc sạch, sau đó lại trở lại trong cơ thể mình.

Hạ Nhược Tâm sờ lên trán con gái, nói: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ xong thôi, mẹ làm món cá con thích ăn nhất cho con ăn có được không? Đúng rồi, dì Vi của con cũng sẽ đến, còn có Đường Đường, thằng bé nói cũng muốn gặp chị."

"Vâng." Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng trả lời một câu, tay tóm chặt lấy chăn.

Hạ Nhược Tâm đợi đến lúc kết thúc, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lại qua được một lần nữa.

"Ngủ đi, ngủ sẽ không đau." Cô đưa tay đặt lên trán con gái, không biết lúc nào con gái của cô mới có thể kết thúc lần bệnh này, mới có thể không còn bệnh tật mà tiếp tục sống.

Cô đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài mang đến vài cuốn sách đến cho con gái.

Quả thật cô cũng không biết, khi cô vừa đi không bao lâu, cánh cửa kia lại mở ra, một người thanh niên mặc một bộ âu phục đi tới, mặt của anh ta đeo một cái kính mác, ở cửa, còn đứng rất nhiều người mặc áo bào trắng.

Người thanh niên từng bước từng bước đi tới, sau đó anh ta cúi đầu, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về lên mặt cô gái nhỏ.

"Tại sao em lại biến mình thành như vậy?"

Có lẽ Tiểu Vũ Điểm cảm giác được có chút không đúng, cô mở hai mắt ra, kết quả lại nhìn thấy không phải người khác, cũng không phải người cô quen biết, là một người rất xa lạ, cô khẳng định mình không quen biết... Người thanh niên này.

Tóc của anh ta là màu vàng nâu, cũng không phải được chải chuốt chỉnh tề, chỉ là lại có thể nhìn thấy một mảnh ngổn ngang tự do.

Trên mặt của anh ta còn mang một cặp kính mát, thấy không rõ tướng mạo, chẳng qua là độ cong ở hàm dưới của anh ta vô cùng hoàn mỹ.

"Tặng cho em." Người thanh niên lấy ra một búp bê đặt trước mặt cô.

Tiểu Vũ Điểm ngồi dậy, đưa tay ra ôm lấy búp bê.

Cái này giống như là mẹ mua cho cô, bây giờ cô cũng cất kỹ em bé.

"Xin hỏi anh là..."

Cô không hiểu, ngước mắt lên hỏi người đàn ông. Bọn họ, biết nhau sao?

"Em quên anh rồi?" Người thanh niên khẽ nhếch môi, có thể cảm giác được cảm giác không thích tồn tại, quên, quên... Cái gì?

Người thanh niên giơ tay lên lấy kính râm của mình xuống, anh ta lại có một đôi mắt xanh như bầu trời, màu lam mê người, màu lam thâm thúy như biển rộng, sáng lạn như sao.

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê, trong nháy mắt, thật sự cảm giác giống như có đồ vật gì đó rơi vào lòng cô, nhẹ nhàng khơi gợi một ít sóng lớn dịu dàng.

"Chúng ta... Thật sự quen biết nhau sao?"

"Em nói xem?" Người thanh niên nhíu mày: "Anh tên Quân Dịch, đây là tên tiếng Trung anh." Anh ta ngồi xuống, sau đó nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô: "Em không thấy ánh mắt của chúng ta rất giống sao?"

Tiểu Vũ Điểm giương mắt nhìn hai mắt màu lam của anh ta. Quả thực, rất giống.

Cùng là màu xanh lam mê người.

"Tiên sinh, ngài là người nước ngoài sao?"

Người thanh niên hơi nhấc mí mắt lên.

"Thật sự không nhớ rõ?"

Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, cô không nhớ rõ...

"Không sao." Anh ta cũng không hề tức giận: "Hiện tại em nhớ cũng giống vậy." Lúc anh ta nói, tầm mắt cũng rơi vào máy móc trên bàn bên cạnh. Vẻ mặt biến hóa khó lường.

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê, giống như cô thật sự trở lại khi còn bé, thời gian cô có thể ôm búp bê. Kỳ thực cô đã không cần ôm búp bê, lớn rồi, trường thành rồi, những mà cũng không thể tiếp tục ôm búp bê cô thích nhất. Nhưng lúc này, cô thật sự có thể trở lại nhà, trở lại quá khứ, cô rất an toàn, cô không có bệnh tật, cô không đau đớn.

"Cậu là ai?" Khi Sở Luật vào, thấy trong phòng bệnh của con gái mình, có một người đàn ông xa lạ. Mà khi anh còn bị mấy người ăn mặc kì dị quái đản chặn lại bên ngoài, anh xoắn tay áo của mình lên, lúc vừa muốn động thủ, người thanh niên bên trong lại đứng lên, sau đó giơ ngón tay của mình lên. Nhẹ nhàng khoát tay một cái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv