Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1375: Không cần người thân



Chẳng qua, cậu ta sẽ không khác, thế nhưng có khi làm trò quả thật cũng làm cho người ta cười.

"Thế nào?" Sở Luật hỏi Cao Dật, không có gì bất ngờ thì có kết quả rồi, đều là sắp nửa tháng, mỗi lần anh nhìn thấy con gái lọc máu đều đau lòng, con gái của anh rất sợ chuyện này, anh biết, thế nhưng lại không có biện pháp gì, nếu như có thể, anh thật muốn thay con gái chịu đựng phần đau khổ này, anh cam nguyện.

Anh nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, bỗng Hạ Nhược Tâm nhúc nhích đôi môi đỏ của mình, thế nhưng cổ họng lại khô khan khó khăn.

Cao Dật đem kết quả kiểm tra để xuống, vẻ mặt trầm tư, không có âm thanh, cơ bắp cũng căng thẳng.

“Không tốt lắm.” Anh nắm chặt hay tay mình, đặt trên bàn, “Các phương diện đều không tốt, hiện nay phương pháp trị liệu tốt nhất là thay thận.”

“Vậy đổi đi.” Sở Luật không làm lựa chọn, anh chỉ cần tốt nhất: “Tôi là cha con bé, tôi giao thận của tôi cho con gái của tôi.”

“Lấy của tôi đi.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Sở Luật: “Tôi là mẹ Tiểu Vũ Điểm, thận của tôi cho con gái.” Cô không có quan hệ, cô chỉ là một người phụ nữ, thế nhưng Sở Luật là trụ cột toàn bộ trong nhà, cô không thể để cho anh ngã xuống, cũng không thể để con gái của cô bị bệnh.

“Lấy của tôi.” điểm này Sở Luật rất kiên trì.

Cho là Hạ Nhược Tâm còn muốn nói nữa, Cao Dật lại cắt ngang lời bọ họ: “Dùng của ai không phải các người nói, cũng không phải tôi nói, cần phải làm kết quả kiểm tra mới biết được, mà còn nếu có những nguồn thận khác, có thể không cần đến thận của các người.”

Bọn họ muốn người hiến càng trẻ tuổi càng tốt, nguồn gốc thận càng khỏe mạnh mà không chỉ cân nhắc thân thuộc.

"Vậy trước tiên kiểm tra cho tôi." Đối với điểm này Sở Luật rất kiên trì, anh nợ con gái một quả thận, anh muốn trả lại cho con gái.

Cao Dật cũng không có ngăn cản, anh giúp Sở Luật làm một loạt kiểm tra, Hạ Nhược Tâm cũng làm.

Lúc này bọn họ còn không sợ, cho dù là phẫu thuật, cho dù là bỏ đi một quả thận, lúc nay trong lòng của bọn họ chỉ có con gái, cái gì khác cũng không có.

Hạ Nhược Tâm đi ra từ trong phòng bệnh, loại áp lực kia tự dưng ép cô gần như nổi điên lên.

Cô đứa tại trước cửa phòng làm việc, vừa chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.

“Bác sĩ Cao, của tôi không được sao? Tôi có thể sống được bao lâu nữa, nếu như cháu gái có thể dùng thận của tôi, tôi đều hiến cho con bé, hai cái đều hiến cũng được, tôi có lỗi với Nhược Tâm, cũng có lỗi với Tiểu Vũ Điểm, đây cũng là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho mẹ con con bé.”

Tay Hạ Nhược Tâm đặt ở cửa hạ xuống.

Đây là...giọng nói của Thẩm Ý Quân.

Cô quay người, sau đó từng bước từng bước rời khỏi nơi này.

"Làm sao vậy?" Sở Luật đưa tay đặt lên vai của cô, nhiều tâm sự như vậy, sắp đụng vào tường rồi.

Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, muốn nói chuyện, lại làm cho lòng cô chua xót.

"Luật, em thấy bà ấy.”

Sở Luật vươn tay, nâng khuôn mặt cô lên, sau đó đem trán mình, lại dán vào trán cô: “Nhược Tâm, đã nhiều năm như vậy, đủ rồi, em cũng là hận lâu như vậy rồi, vẫn còn muốn tiếp tục hận sâu thêm sao?”

“Lúc trước em đem tài sản Hạ gia đều cho bà ấy, không phải bởi vì bà ấy là mẹ của em sao? Em ngay cả anh cũng đều tha thứ, vì cái gì lại chưa thể tha thứ cho bà ấy đâu? Bà già rồi...”

Hạ Nhược Tâm sụt sịt mũi, mà một câu nói kia Sở Luật, bà già rồi...

Để cho cô lại khổ sở.

Đúng vậy, bà già, già rồi...Già thật rồi.

Thẩm Ý Quân thất vọng từ trong bệnh viện đi ra.

Lưng của bà đã không còn thẳng như xưa, chân của bà cũng cong đi, mặt của bà cũng già đi quá nhiều, tóc cũng là trắng rồi.

“Mẹ...”

Đột nhiên âm thanh truyền tới khiến Thẩm Ý Quân cứng đờ, sau đó bà từ từ xoay người, trong nháy mắt đó, giống như là bà đã nghe được một tiên nhạc, đã bao nhiêu năm bà không có gặp.

Từ khi con bé lên năm, bà nắm tay nhỏ của con gái, khi đó con gái còn rất nhỏ...

Bà đi tới, đôi tay khô giống như vỏ cây run run nắm chặt tay của con gái, thay đổi hoàn toàn, thế nhưng người vẫn là ở...

“Tâm Tâm, là mẹ có lỗi với con.” Bà cúi đầu xuống, mặt mũi già nua, rốt cuộc không chịu được năm tháng, bà già rồi...

Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ Điểm nhìn thấy bà ngoại của mình.

Thực ra cô vẫn luôn biết cô có bà ngoại, cũng biết mặt của bà, thậm chí còn len lén tới nhìn bà mấy lần, thế nhưng cô cũng biết khúc mắc của mẹ, nhưng mà bây giờ bà ngoại tới thăm cô, chẳng khác nào mẹ đã tha thứ cho bà ngoại.

Thực ra như thế này thật tốt.

Tha thứ người khác, cũng không phải tương đương tha thứ cho chính mình, không phải sao?

***

“Bảo Bảo sợ sao?” Sở Luật nắm chặt bả vai con gái, “Có thể con phải thay thận rồi.”

Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, “Baa, không sợ.”

“Bảo Bảo nhà ta thật dũng cảm.” Sở Luật khen con gái, thế nhưng trong lòng lại khổ sở.

“Con luôn luôn rất dũng cảm mà.” Tiểu Vũ Điểm cười cười, thật sự thật không có cảm giác, có lẽ cô từ mới bắt đầu đã biết mình thiếu mất một quả thận, mà quả thận về sau không thể mọc ra, cô bé mơ hồ có thể cảm giác sẽ có một ngày như thế này, quả nhiên, vẫn là tới ngày này, có thể, đây là sinh mệnh.

“Ba, con có thể có thể nói ra yêu cầu không?” Cô xoa khuôn mặt nhỏ của mình, gương mặt vốn rất tinh xảo thanh tú làm người ta ưa thích, hiện tại cô bé rất làm cho người ta đau lòng.

Nói đi, Sở Luật ngồi xuống, cũng xoa xoa cái đầu trọc nhỏ của con gái: “Cho dù là chuyện gì ba nhất định sẽ đáp ứng.”

Tiểu Vũ Điểm dựa đầu của mình vào bả vai của ba, lông mi thật dài cũng theo chân chợt khẽ hiện.

“Ba, con không muốn thay thận của người thân.”

Ngón tay Sở Luật run lên, sau đó, lại nhịn không được cái cảm giác trái tim xuất hiện chua xót.

“Được.” Anh đồng ý với con gái, anh sẽ giới thiệu con gái tìm một quả thận của người trẻ tuổi, một quả thận rõ ràng tốt đầy sức sống.

“Ba, không được làm chuyện phạm pháp.” Tiểu Vũ Điểm lại nói, sau đố ôm chặt cánh tay Sở Luật, “Hiện tại Tiểu Vũ Điểm không có thận vẫn có thể tiếp tục sống, rất nhiều người đều là như vậy có phải hay không, cho nên Tiểu Vũ Điểm không muốn ba làm chuyện phạm pháp, như thế thì cùng bà nội lúc đó khác nhau chỗ nào? Sinh mạng của con là sinh mạng, sinh mạng của người khác cũng là sinh mạng.”

“Được.” Sở Luật lại đồng ý với con gái, anh không làm chuyện phạm pháp, bọn họ chờ, mà anh sẽ tận lực chờ để làm chờ đợi rút ngắn lại...

“Ba, con muốn gặt mặt Lâm Thanh cùng Sở Tương.”

Tiểu Vũ Điểm lại mở hai mắt ra, có những chuyện cô muốn biết.

Lâm Thanh cùng Sở Tương bị người ta dùng sức đẩy vào. Lúc này Tiểu Vũ Điểm đang đứng ở trước cửa sổ, cô rất thích ánh nắng, nó chiếu vào làn da ấm áp, cô cũng rất thích gió, là thổi tới tâm hồn sinh động.

Cô nghĩ, nếu có một cô gái có một mái tóc đen thật đẹp, khi đó nếu bị gió thổi đến, là loại mỹ lệ nào.

Cô vươn tay, sờ lên đầu trọc của mình, ừm, không có quan hệ, sẽ dài ra, đây không phải thận, cũng không phải những bộ phận khác, ở chỗ đó có ngắn cũng không có quan hệ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv