Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1320



Anh lại cho tất cả đồ ăn vào nồi, không quan tâm đến Lục Cẩm Vinh có ăn được hay không làm Lục Cẩm Vinh muốn đổ tất cả đồ ăn xuống đất.

“Sở Luật, anh được lắm.”

Sở Luật gắp miếng bí đao kia lên, sau đó chậm rãi nhai, nhưng mới nhai được một chút thì vứt đũa qua một bên.

“Lục Cẩm Vinh, anh nghĩ là bản thân mình bị thiệt thòi hay sao?”

Lời này làm Lục Cẩm Vinh đứng hình một lát.

“Anh thấy mình thiệt thòi còn tôi thì sao?” Sở Luật đột nhiên đứng lên, không muốn ăn thêm nữa. “Tôi phí tâm để bồi dưỡng nó trở thành người kế nhiệm cho tôi, khó lắm mới có được như hôm nay, kết quả anh chỉ cần một câu "Con trai" thì liền cướp đi người của tôi, tôi mới là người bị thiệt thòi đây.”

Lục Cẩm Vinh há hốc mồm, muốn phản bác, nhưng không thể nói ra lời nào cả.

Sở Luật rất xem trọng việc đào tạo Trịnh An Trạch thành người kế nghiệp, từ lúc bắt đầu anh đã biết, cũng làm bộ không quan tâm, nhưng thu hết tất cả vào trong mắt, mà hiện tại Trịnh An Trạch là con anh thì đương nhiên không thể ở lại nhà họ Sở nhưng vẫn phải bán mạng cho nhà họ Sở, công ty nhà họ Lục cũng vậy, đợi con trai anh kế thừa, sau tất cả những chuyện Lục Cẩm Vinh đã làm, thì không phải đang đào góc tường nhà Sở Luật sao?

Tuy nói là anh đã từng có suy nghĩ này, nhưng mà hiện tại không phải là anh muốn hay không, nguyện ý như thế hay không, mà đã trở thành chuyện phải làm như thế.

Bởi vì Trịnh An Trạch vốn dĩ là người nhà họ Lục, bây giờ bắt Sở Luật đem người mà anh ta đã tận tâm dạy dỗ trả về cho nhà họ thì khác gì bảo Sở Luật nhượng lại cảng Hàng Ngọc, làm sao anh ta có thể vui vẻ được, làm sao có thể cam tâm tình nguyện được.

Hai người chậm chạp ăn thức ăn, Sở Luật duy trì cái vẻ mặt lạnh như tiền như vậy, mà Lục Cẩm Vinh cũng như thế.

Lúc này ở trường, Trịnh An Trạch đang cất đồ vào cặp, chuẩn bị đi về.

“An Trạch, cậu đi đâu thế, tụi mình tính đi hát karaoke, cậu muốn đi cùng không?” Triệu Trình không sợ chết, kéo tay áo của Trịnh An Trạch: “Mình tìm được chỗ này hay lắm, đi chung đi, có thể xem được vài tiết mục hay.”

“Mình không đi đâu, mình còn phải đi dạy nữa.” Trịnh An Trạch xách cặp lên, sau đó lấy chìa khóa xe đạp ra, chuẩn bị đi lấy xe, thời gian của cậu không nhiều, học xong cậu phải đi làm thêm nếu không tháng này cậu phải ăn bánh bao trắng rồi.

“Cậu đi dạy học?” Triệu Trình mở to mắt, cậu ta không nghe nhầm chứ.

“Đúng vậy, dạy xong còn phải đi làm thêm nữa, mình không có thời gian đâu, các cậu đi đi.” Trịnh An Trạch nói xong lập tức bước ra ngoài.

Triệu Trình bước ra ngoài cùng cậu: “Nhà họ Lục đối với cậu không tốt sao, không cho cậu ăn uống à, hay là họ không cho cậu bước vào cửa?”

“Sao cậu lại hỏi vậy?” Trịnh An Trạch nghiêm mặt lại. “Họ đối với mình rất tốt, đó là gia đình của mình, cái từ "gia đình" này rất kì lạ, chỉ cần có cảm giác thuộc về thì đó là gia đình.”

Nhà họ Sở mang cho cậu cảm giác ấm áp, vì có em gái, có chú và dì, đương nhiên nhà họ Lục cũng như vậy, bởi vì có ông bà thương cậu, thân phận của cậu mới được công bố vài ngày trước, ông bà lập tức chuyển cổ phần của mình sang tên cậu, chỉ là cậu muốn trước tiên làm quen với cty nhà họ Lục đã, hơn nữa cậu còn nhỏ, nên chưa muốn nghĩ về chuyện này.

Triệu Trình nhìn Trịnh An Trạch từ đầu tới chân, sau đó lại nhìn từ chân tới đầu.

“Nhìn cái gì?” Trịnh An Trạch mở khóa xe, “Mình đi nhé!”

“Cậu đợi đã An Trạch.” Triệu Trình lập tức kéo An Trạch lại: “Người nhà họ Lục đối với cậu rất tốt?”

“Ừ, đúng vậy.” Trịnh An Trạch không hề nói dối, mà tại sao cậu phải nói dối, nhìn đi, cậu ngày càng cao, thân thể cũng tốt hơn trước, đây giống với như bị ngược đãi sao?

“Nhà họ Sở đối với cậu tốt không?” Triệu Trình lại hỏi, nhưng mà hỏi xong lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, Trịnh An Trạch là người kế nhiệm của cả hai nhà Lục, Sở, người bồi dưỡng cậu là Sở Luật, cô ruột cậu là Lục Tiêu Hoa, có hai chỗ dựa vững chắc như thế này, mà cậu ấy con phải bán mạng làm việc sao?.

“Đều tốt.” Trịnh An Trạch kéo tay cậu bạn kia ra. “Cậu cứ hỏi mình như thế, rốt cuộc là muốn biết gì.” Cậu nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ kia đã cũ, nhưng cậu lại rất thích nó, vì đây là quà em gái cho cậu, tiểu cô nương phải để dành tiền rất lâu, rồi để cho ba cô bé đi mua, sau đó mới tặng cậu.

“Vậy sao cậu phải đi làm thêm nữa, không đủ tiền xài sao?” Triệu Trình quyết hỏi ra vấn đề này.

“Tiền của người nhà cho là khác, còn tiền mình tự kiếm là khác, đây là hai khái niệm không giống nhau.” Cậu xoay người, vỗ vai bạn tốt. “Mình biết gia cảnh nhà cậu không tồi, nhưng mà cậu có nghĩ tới, đời người chỉ có vài chục năm, trừ đi hoc, ăn cơm ngủ nghỉ, thì còn lại được bao nhiêu, sao không ra ngoài làm những việc có ý nghĩ, cho dù bị người ta bắt nạt, ăn hiếp những cũng là bài học cho cậu, sau này có thể tránh được những việc như thế.”

“Thôi, mình đi nhé, chút nữa còn phải đi làm nữa.”

Nói xong, Trịnh An Trạch đạp xe chạy đi, giống như là những học sinh khác, cậu một ngày làm hai công việc, nhưng cậu nhận lại được không chỉ là phí sinh hoạt, còn là một sức khỏe tốt, cho nên cậu không cảm thấy mệt mỏi.

Mà sau khi Trịnh An Trạch đi, Triệu Trình cũng không muốn đi hát nữa bởi vì cậu ta quyết định phải chữa bệnh cho chính bản thân mình bắt đầu từ con số không, An Trạch làm được thì cậu ta cũng thế.

Trịnh An Trạch không biết được lời nói của cậu đã cứu được một gia đình hào môn, vốn dĩ cậu con trai nhà này chỉ biết ăn chơi ca hát, không có năng lực quản lý, vẻ ngoài cũng bình thường, nhưng vì chọn đúng bạn, mà sau này trở thành tinh anh trong xã hội.

Một chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, Hạ Nhược Tâm bước xuống, sau đó bế Tiểu Vũ Điểm xuống, bé hôm nay biến thành búp bê Trung Quốc, đã không còn tóc uốn lọn, cũng một lần nữa nhuộm lại màu đen, Hạ Nhược Tâm cảm thấy như vậy là tốt nhất, con bé còn nhỏ, không nên để nó quá bị chú ý.

Trịnh An Trạch cũng bước xuống, bế bé lên, sau đó sờ tóc Tiểu Vũ Điểm, đây thật sự là em cậu, em gái ruột.

“Chúng ta đi.” Hạ Nhược Tâm nói với Trịnh An Trạch, mắt nhìn về ngôi biệt thự nhỏ hai tầng ở hoa viên, công trình kiến trúc ở đây quả thật là có tiếng mà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv