Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1259: Em vẫn là con cháu Lục gia 



Cô áp mặt lên đầu gối, trong ánh mắt không biết là đang nghĩ ngợi điều gì.

Trong lòng cô có chút rối bời, hầu như đều là dây dưa không rõ, ẩn trong đó chính là nỗi muộn phiền, là khô khan, là bất định. Bên ngoài sắc thu dần trở nên rõ nét, mà cô lại không có chút cảm giác buồn ngủ gì cả.

Tựa hồ lại một mùa thu đến, trong nháy mắt đó cô rõ ràng cảm giác được thời gian đang ngày càng cách xa, nhưng khi cô mở hai mắt ra thì thứ rơi vào tầm mắt cô chính là Tiểu Vũ Điểm - hầu như không mấy thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Đi thôi, Bảo Bảo, cùng mẹ về nhà."

Cô nắm chặt bàn tay con gái, sau đó cúi người, đội lên đầu con gái chiếc mũ quả dưa, cách đó không xa, Sở Luật đang đợi hai người.

Hạ Nhược Tâm ôm con gái ra xe, mà xe mở ra, bọn họ đều trầm mặc không nói lời nào, là vì không nói chuyện đáng nói, hoặc là hai người đều đang đợi đối phương mở miệng, chỉ là không nói gì, ai cũng không biết giữa bọn họ rốt cuộc phát sinh ra tâm tình thế nào.

Bầu không khí trong xe tựa hồ có chút đặc biệt, có điều, ai cũng hi vọng phá tan bầu không khí im ắng ấy.

Đã đến Lục gia, Hạ Nhược Tâm đưa Tiểu Vũ Điểm xuống xe, nhưng Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Sở Luật đang ở trong xe Sở Luật, mỗi bước đi của bé đều ngập ngừng khiến cho Hạ Nhược Tâm có chút cảm giác chua xót.

Trong lòng con gái cô đã không còn chỉ có mỗi mẹ mình rồi đúng không?

Cô mang con gái đứng ở cửa, đưa tay nhấn chuông cửa, sau đó không lâu Tần Tuyết Quyên tới mở cửa, mà Hạ Nhược Tâm còn không có kịp phản ứng, thấy một đôi tay vươn ra đem Tiểu Vũ Điểm bế lên.

"Gọi bác đi nào."

Lục Cẩm Vịnh không biết về nhà từ lúc nào, toàn thân trông mỏi mệt, tuy nhiên khí chất quanh người anh dường như không hao tổn gì, kiểu nửa doanh nhân nửa trí thức, cái cảm giác này vi diệu không nói nên lời.

"Bác."

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gọi bác.

Đây là lần đầu tiên Lục Cẩm Vinh tiếp xúc với cô bé lớn thế này, thấy đứa trẻ nho nhắn trong lòng, khuôn mặt non nớt rất giống quả táo, thật đáng yêu.

Anh nhịn không được liền nhéo một cái, thật sự là rất thích rồi.

"Tiểu Hoa, em theo anh đến đây."

Lục Cẩm Vinh đem Tiểu Vũ Điểm giao cho Tần Tuyết Quyên, lại xoa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói:

"Bác cùng mẹ nói chuyện một lát, Bảo Bảo tự chơi một lát được không, một hồi bác sẽ đưa con ra ngoài chơi."

Tiểu Vũ Điểm nhíu mắt, sau đó dụng lực gật chiếc đầu nhỏ, được Tần Tuyết Quyên dẫn tới nơi khác chơi.

Hạ Nhược Tâm nhạy cảm nhận ra, Lục Cẩm Vinh đem Tiểu Vũ Điểm đi không phải là vì gì khác mà là vì cô.

"Tiểu Hoa, em theo anh đến đây."

Lục Cẩm Vinh đưa tay xoa trán mình, hoàn thành công việc kinh doanh anh mệt mỏi đến mức có thể ngủ liền mấy ngày mấy đêm rồi, nhưng rồi có mấy lời muốn nói, bằng không thì, anh ngủ không được, cũng không nỡ đi ngủ.

Hạ Nhược Tâm đi theo sau lưng Lục Cẩm Vinh, anh gầy hơn lúc trước rồi.

Chỉ là cô có chút không rõ, Lục gia đã đủ có tiền, còn cần liều tính mạng mình đến vậy sao?

"Vừa rồi đang suy nghĩ gì?"

Lục Cẩm Vinh ngồi xuống, đem tay của mình đặt trên bàn, cảm giác có thể chìm vào giấc ngủ ngay lúc nào, mắt anh cụp xuống, cũng khó có được một chút tinh thần.

"Em đang suy nghĩ gì?"

Lục Cẩm Vinh mở hai mắt ra, lại hỏi một lần nữa, một đôi mắt mặc dù hằn lên những tia máu, nhưng rồi lại hết sức thanh tỉnh.

"Cũng không có suy nghĩ gì."

Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, không muốn đứng.

"Anh, anh tìm một cô nào đi, tại sao lại tự khiến mình chật vật như vậy?"

"Không thích phụ nữ thì làm sao bây giờ?"

Lục Cẩm Vinh nói đến phụ nữ thì không có chút hứng thú.

Hạ Nhược Tâm nhịn không được trợn hai mắt lên:

"Anh, không phải anh muốn nói, anh thích đàn ông đấy nhé."

Lục Cẩm Vinh nở nụ cười một cái:

"Nói cái gì vậy, anh của em chỉ là đời này tâm chết như nước, không muốn liên quan đến phụ nữ, phiền toái."

"Cái gì không phiền toái, việc buôn bán không phiền toái?"

Cái này giống như sinh một đứa bé khó khăn hơn nhiều, đương nhiên, những lời này, Hạ Nhược Tâm cũng không có dám nói ra, bằng không thì câu trả lời của Lục Cẩm Vinh cho cô chính là, nhất định việc buôn bán dễ dàng, sinh con khó.

"Tiểu Hoa."

Lục Cẩm Vinh ngồi ngay ngắn, híp lại hai mắt rất là nghiêm túc.

"Em nhớ tới chuyện trước kia hả?"

"Anh làm sao biết được."

Hạ Nhược Tâm còn cho là mình giấu giếm vô cùng kín, tối thiểu nhất, hiện tại biết rõ chỉ có một mình Sở Luật, những thứ khác, bao gồm Tần Tuyết Quyên nữa, không ai biết rõ cô đã khôi phục trí nhớ.

"Ánh mắt em nhìn con."

Lục Cẩm Vinh trở về nghe Tần Tuyết Quyên nói, gần đây em gái anh thường mang một đứa bé tới đây, cảm giác việc này có chút không đúng lắm, vừa rồi anh ở bên cửa sổ, tận mắt quan sát hết thảy, em gái mình và đứa bé ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại.

Nếu như không phải là nhớ ra cái gì đó, không có khả năng như vậy được.

Vì vậy suy đoán của anh là đúng.

"Nhớ được cái gì rồi?"

Lục Cẩm Vinh đối với chuyện này, có chút tốt, dù sao Hạ Nhược Tâm không phải là hồi tưởng, cũng không phải là đầu óc bị thương, mà cô đã bị thôi miên, lúc ấy người kia đang thúc giục cô ngủ, đã nói, trừ phi gặp được giọng nói giống nhau hoặc cùng một dạng người, nếu không, sẽ không thể nào nhớ tới sự tình trước kia, khó chẳng phải cái gọi là thôi miên đại sư chỉ là một bọn bịp bợm giang hồ, cuối cùng như vậy làm cho Hạ Nhược Tâm nhớ lại.

"Em gặp Edward tiên sinh." Hạ Nhược Tâm cũng không có giấu Lục Cẩm Vinh: "Ông ấy là người thôi miên em phải không?"

Thật đúng là số mệnh, Lục Cẩm Vinh đối với cái này cũng chỉ nói một câu như vậy, cũng không phải là số mệnh sao, xác suất để cô gặp ông ấy quả thật rất nhỏ.

"Cao Dật kết hôn cùng người rồi phải không?"

Lục Cẩm Vinh chú ý đến thần sắc của Hạ Nhược Tâm, thấy cô không có gì khác thường rồi mới chịu yên tâm. Kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít trong lòng của anh có chút cảm giác, Cao Dật và Hạ Nhược Tâm thật ra không hợp với nhau.

Tâm tư Cao Dật thế nào anh hiểu được, thế nhưng nội tâm con người không hề đơn giản, Hạ Nhược Tâm thật ra là một người phụ nữ có suy nghĩ vững vàng, đã bắt đầu lừa gạt, hậu quả cũng không phải quá tốt.

Hạ Nhược Tâm đã nghe được cái tên Cao Dật, tóm lại vẫn còn có chút cảm giác ê ẩm, nhưng rồi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cho qua đi, anh ấy hiện tại có lẽ sống vô cùng tốt.

Người phụ nữ Bạch Lạc Âm này mặc dù đối với người khác có chút tàn nhẫn, thế nhưng đối với Cao Dật thì cô ấy thật tâm đấy, chỉ là hy vọng, cô ấy đừng phụ Cao Dật, chịu nhún nhường một chút.

"Tốt rồi."

Lục Cẩm Vinh đứng lên, anh đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên vai cô:

"Mặc kệ em có khôi phục lại trí nhớ trước kia hay không, em đều là con gái nhà Lục gia chúng ta. Anh sẽ nói với bố mẹ, đừng cảm thấy bất cứ gánh nặng gì trong lòng, bọn họ vốn biết rõ em là con của ai, mà họ cũng không quan tâm thân phận thực sự của em là cái gì, bây giờ em cũng là em gái anh, là con gái của bố mẹ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv