Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1170: Ba chỉ có Tiểu Vũ Điểm



Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, không quậy cũng không khóc, tự mình ăn cơm cũng không vãi hạt nào, đương nhiên cũng không kén ăn, người lớn cho gì bé sẽ há miệng nhỏ liền ăn.

Trong nhà đã lâu không có trẻ nhỏ, Giản Thanh Doanh cũng không nhàn rỗi, bà mua thật nhiều quần áo cùng đồ chơi cho bé, thật thỏa mãn mong ước làm bà của bà, thỉnh thoảng và dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm con trai mình.

Da đầu Lục Cẩm Vinh tê dại, anh không phải không muốn đẻ, cũng không phải không đẻ được, chỉ là cho dù muốn đẻ thì cũng cần phụ nữ, anh có thể kiếm được phụ nữ ở đâu, anh không muốn tạm bợ, anh còn có người trong hồi ức.

Giản Thanh Doanh cũng biết chuyện này cho nên chỉ có thể than một tiếng, đành từ bỏ mơ ước có cháu đích tôn, có cháu gái thôi cũng được, mà đây vốn dĩ là cháu gái bọn họ, nhưng thật đáng tiếc lại không thể nhận.

Lục Cẩm Vinh thấy Giản Thanh Doanh không còn đem mong ước này gửi gắm vào anh cũng thở nhẹ nhõm, tránh cho một hồi mẹ lại nói ra chuyện gì anh liền lấy cớ công ty có việc chuồn trước.

Anh vừa lúc muốn đi, ra tới phòng khách liền gặp Lục Tiêu Họa.

“Tiểu hoa, em với Sở Luật…” Kỳ thật anh muốn hỏi, em với Sở Luật có ý gì không, mà lời đến bên miệng cứ không hỏi ra được.

“Anh yên tâm.” Lục Tiêu Họa cười với anh. “Em với vị Sở tiên sinh kia không có tơ tưởng gì, chỉ là có chút thương đứa bé kia, bé lại nhận nhầm em là mẹ, chờ mấy ngày nữa có lẽ bé sẽ biết là em không phải.”

Tuy Lục Tiêu Họa có suy nghĩ như vậy nhưng Lục Cẩm Vinh vẫn không thấy yên tâm, không biết thế nào hai người lại bắt đầu có mối liên hệ, cũng không biết là nghiệt duyên hay gì.

Anh lắc đầu, cảm giác mình vẫn nên rời khỏi chỗ này, rốt cuộc cha mẹ ở đó, còn có một quả bom chưa nổ.

“Anh, trốn không phải là một cách.” Giọng Lục Tiêu Họa thấp xuống nhưng vẫn khiến Lục Cẩm Vinh sắp khóc. Trốn là vô dụng, chính anh cũng biết rõ, nhưng nói cho anh ngoại trừ trốn đi thì còn có thể làm gì?

***

Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê an tĩnh ngồi trên sàn nhà, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bé ôm chặt con búp bê cũ kia vào lòng, tuy rằng không khóc không quậy nhưng lại có chút quá mức an tĩnh.

“Làm sao vậy? Có phải Tiểu Vũ Điểm không vui?”

Lục Tiêu Họa ngồi xổm xuống dưới, nhẹ nhàng xoa xoa mặt bé, quả thực càng ngắm càng thấy xinh đẹp, đặc biệt là rất ngoan khiến người ta thích.

“Mẹ, con muốn về nhà.” Tiểu Vũ Điểm mếu máo, bé cúi đầu áp búp bê lên mặt mình.

“Vì sao?” Lục Tiêu Họa ngồi xuống mặt đất cùng bé. Ở đây không tốt sao, không phải lúc trước khóc tìm mẹ sao, vì sao hiện tại lại muốn về nhà?

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm nhớ ba.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay nắm lấy ngón tay Lục Tiêu Họa. “Mẹ có ông bà mới, còn có bác, nhưng ba chỉ có Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm phải về nhà chăm sóc ba.”

Lục Tiêu Họa rũ mi xuống, sau đó cô xoa nhẹ đầu bé.

“Được, dì đưa con về tìm ba.” Tốt cuộc cô cũng đã coi đứa nhỏ này là con mình, người trong nhà cũng rất thương bé nhưng đây không phải con gái cô, nói trắng ra cô chỉ là người ngoài.

Cô nghĩ tới, có lẽ cần rất nhiều thời gian đứa nhỏ này mới biết cô không phải là mẹ bé, mà mẹ bé thật sự đã không còn nữa, một ngày nào đó bé sẽ không còn đòi mẹ, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. Cô còn chưa nhắc đến mẹ thì bé đã phải rời đi.

Bên ngoài biệt thự hai tầng của Sở gia, Tiểu Vũ Điểm một tay ôm búp bê, một tay nắm lấy tay Lục Tiêu Họa.

“Vào nhà thôi.” Lục Tiêu Họa ngồi xổm người xuống vuốt lại quần áo trên người bé.

Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, sau đó nhìn nhìn búp bê trong lòng, bé đưa búp bê trước mặt Lục Tiêu Họa.

“Mẹ, cho mẹ búp bê.”

Lục Tiêu Họa đưa tay chạm vào búp bê, búp bê này đã cùng cô hơn một năm, tuy rằng cũ nhưng lại là thứ quan trọng nhất với cô, cô đem búp bê đặt ở trong lòng Tiểu Vũ Điểm.

“Búp bê này dì tặng cho con, đây là búp bê dì thích nhất, con phải chăm sóc tốt cho nó, được không?”

“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, vui vẻ ôm búp bê rời đi. Bé nhất định sẽ chăm sóc tốt cho búp bê, đây là búp bê của bé, là mẹ mua cho bé, bé nhớ rõ búp bê nhưng hình như mẹ không nhớ.

“Đi thôi.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng đẩy bả vai Tiểu Vũ Điểm để bé đi vào, nơi này gió hơi lớn không nên để trẻ đứng lâu trong gió.

Tiểu Vũ Điểm bước từng bước lưu luyến, sau đó bé kiễng chân nhẹ nhàng gõ cửa, bé còn nhỏ còn chưa bấm được vào chuông cửa.

Sau đó không lâu liền nghe được tiếng bước chân tiến đến cửa, cửa mở ra.

“Ai a?” Bảo mẫu đầu tiên nhìn thoáng qua bên ngoài, kết quả không thấy ai, bà cúi đầu nhìn thấy đứa bé nho nhỏ.

“Tiểu thư, sao cháu đã về?” Bảo mẫu vội vàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, bà nhìn bốn phía xung quanh xác thật không có người. Tiểu Vũ Điểm áp búp bê lên mặt mình, đôi mắt cũng giống như đang tìm kiếm gì, sau đó cửa đóng lại, đôi mắt to của bé ảm đạm đi, càng ôm chặt búp bê một chút.

Khi cửa đóng lại Lục Tiêu Họa mới bước ra.

Kỳ thật có khi không gặp gỡ có lẽ mới là tốt nhất.

Cô cúi đầu nhìn đôi giày đế bằng của mình, hiện tại cô cũng không biết rốt cuộc cô muốn đi giày đế bằng hay giày cao gót.

Sở Luật đang đứng ở ngoài ban công, anh nheo lại hai mắt rồi thở ra một vòng khói, sự tê nồng của khói khiến anh bình tĩnh hơn.

Anh lại thở ra một hơi, sự an tĩnh bên người đều thành tĩnh mịch, một tia độ ấm cũng không có.

Đợt nhiên anh cảm giác quần mình bị kéo, anh cúi đầu, điều thuốc trong tay cũng bị anh dụi vào gạt tàn.

Chậm rãi, anh ngồi xổm xuống, trên lòng bàn tay vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc lá.

“Bảo bảo, con đã về?”

Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi, sau đó rất ghét bỏ, nói: “Trên người ba có mùi hôi, không dễ ngửi.”

Sở Luật bế con gái lên, hôn lên mặt bé một cái. Tiểu Vũ Điểm tuy nói như vậy nhưng bé không hề ghét bỏ ba.

Sở Luật ôm chặt bé một chút, rốt cuộc sự tĩnh mịch bên người đã không còn.

Trong lúc nhất thời anh cũng không chú ý búp bê con gái ôm trong lòng đã là búp bê khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv