“Bảo bảo, lại đây.” Sở Luật vươn tay vẫy con gái.
Mắt Tiểu Vũ Điểm sáng lên chạy tới bò lên trên chân ba, sau đó ngoan ngoãn ngồi lên đùi.
Sau đó không lâu, các giám đốc và quản lý đã có mặt trong phòng họp sẽ thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Sở Luật sẽ nở ra, trong lòng anh có một đứa bé bầu bĩnh có thể véo ra nước, đây là tiểu công chúa Sở gia, cũng là con gái duy nhất của Sở Luật, là người con anh thương yêu nhất. Hơn nữa mọi người cũng phát hiện chỉ cần có tiểu công chúa thì tính tình của tổng giám đốc sẽ không tồi, tuy rằng trên mặt không có khả năng xuất hiện vài ý cười nhưng ít nhất sẽ không mắng máu chó đầy đầu người khác, cho nên mọi người đều hy vọng mỗi lần họp, hoặc mỗi một lần bọn họ mắc sai lầm thì tiểu công chúa sẽ có mặt, bé chính là chúa cứu thế cho toàn bộ công ty, hiển nhiên cũng là cứu tinh của bọn họ. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Nay có vui không?” Sở Luật cúi đầu, hỏi con gái. Bàn tay cũng đưa lên vuốt mái tóc mềm mại của con, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ ngày càng xinh đẹp. Con gái anh là đứa bé đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất cũng xinh đẹp nhất trên đời này, cho dù cho anh toàn bộ tiền của trên trái đất anh cũng không muốn mất đi con gái.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, sau đó dựa đầu lên trên vai ba.
Sở Luật nhẹ nhàng than một tiếng, lâu như vậy mà bé vẫn không muốn nói, tuy rằng đã cao hơn một ít, đã nặng hơn một ít, khuôn mặt cũng bầu bĩnh hơn một ít nhưng tính tình lại càng thêm hướng nội, không thích tiếp xúc với người khác.
“Đi thôi, ba đưa con đi ăn bánh kem.” Anh lấy quần áo của mình rồi ôm con gái đi, công việc cứ quăng lại ở chỗ này, hôm nay làm không xong thì tối lại làm thêm giờ là được.
Tiểu Vũ Điểm nghe thấy hai tiếng bánh kem, hai tay liền nắm chặt áo ba hơn, nhìn dáng vẻ rất vui vẻ.
Dương Nhược Lâm vừa thấy Sở Luật ra liền vội vàng đứng lên.
“Cùng nhau đi thôi.” Sở Luật dừng bước chân, cũng là đang chờ Dương Nhược Lâm. Dương Nhược Lâm vội vàng cầm lấy túi xách chạy theo, bộ quần áo trên người cô mặc là bộ sưu tập hè mới nhất, chân đi đôi giày cao gót màu trắng, còn có bộ tóc được làm rất tỉ mỉ, hẳn là không có vấn đề gì, lúc nãy cô vừa mới trang điểm lại cho mình.
Cô sóng bước cùng Sở Luật, cảm giác quen thuộc giống như người một nhà. Có lẽ bọn họ vốn dĩ chính là người một nhà, có đúng không, đời trước bọn họ chính là người một nhà.
Thang máy mở ra, cô đi sau Sở Luật, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, rời khỏi công ty.
Lúc này, cô ăn món ngon giá trị cả ngàn cả vạn, trên người đều là quần áo trang sức xa hoa, trên mặt càng trang điểm tinh xảo, chân mang giày cao gót cũng là càng ngày càng cao, quần áo trên người đương nhiên cũng càng ngày càng mát lạnh, mà cô còn không để ý, thay đổi ở cô không chỉ ở bề ngoài mà cả ở trong tâm.
Cô nghĩ nếu có thể cùng một người đàn ông như Sở Luật tạo thành một gia đình thì quả thực là một chuyện rất hoàn mỹ, tuy rằng người đàn ông này từng ly hôn, tuy rằng người đàn ông này có một đứa con gái nhưng là không thể không nói anh vẫn là một kim cương vương lão ngũ rất nổi tiếng.
Cô còn cơ hội, hơn nữa là cơ hội rất lớn.
Bước chân của cô nhanh một ít, tiến lên.
Cô đưa tay hướng Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm gãi gãi quần áo trên vai ba, sau đó vươn tay nhỏ để cô bế, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên một chút có một tia ý vị không rõ.
Sở Luật dừng bước chân, anh đem đứa bé trong lòng giao cho Dương Nhược Lâm, mà tầm mắt của anh ngừng ở trên gương mặt quen thuộc này, trong nháy mắt lại xuất hiện vài phần hoảng hốt.
Dương Nhược Lâm một bàn tay bế đứa trẻ lên, một bàn tay vuốt tóc ở tai một chút, động tác này mang theo một tia tươi mát cùng khí chất độc đáo, cô đã đứng trước gương không biết đã thử mấy ngàn lần mới tập được động tác tự nhiên như vậy, cũng bắt đầu chân chính giống một người, người mà cô không còn sợ mình chỉ là người thay thế.
Cô quay đầu lại cười với Sở Luật, nụ cười kia cũng cực kỳ giống một người, giữa mắt Sở Luật xuất hiện một ánh lửa, sau đó cũng giống như pháo hoa nhẹ nhàng tan đi.
Sinh mệnh vốn chính là không dễ.
Chỉ là, trên đời này còn có chết đi sẽ sống lại, còn có chuyện đã mất có thể tìm lại sao?
Sở Luật khẽ mím môi, trái tim anh cũng có chút gợn sóng.
Lúc này một bàn tay nhỏ vươn tới nắm lấy tay anh, lại cầm gọn ngón tay anh trong lòng bàn tay, Sở Luật ôm con gái vào ngực, cẩn thận vỗ về đứa bé xinh đẹp trong lòng.
Đây là con gái anh, là con gái duy nhất của anh, là đứa con gái anh thương yêu nhất, không có cái khác, chỉ có duy nhất.
Lúc Dương Nhược Lâm muốn ôm lại Tiểu Vũ Điểm là lúc bé lại không muốn để người khác ôm.
Dương Nhược Lâm có chút thất bại, đứa nhỏ này đối với cô vẫn không như những người thân khác, hiện tại chỉ để cô ôm nhưng vẫn không muốn ngủ cùng cô, bé muốn ngủ cùng ba, ngủ cùng anh nhưng người mẹ này không biết bị đẩy đi nơi nào.
Có khi cô thật sự tóm lấy đứa nhỏ này đánh một đòn, nhưng cô biết tay cô không có khả năng đi xuống, đương nhiên cũng là không dám.
Hiện tại cô có thể đi bước đầu tiên, chính là để đứa nhỏ này nhận cô là mẹ, sau đó sẽ không rời xa cô được.
Cô vẫn muốn nỗ lực, nhẹ nhàng xoa xoa mặt mình, cũng không biết gương mặt này đem đến cho cô rốt cuộc là kỳ ngộ hay là cái khác.
Tiểu Vũ Điểm trong lòng Sở Luật nhẹ nhàng díp mắt lại, theo nhịp bước của ba bé dần chìm vào giấc ngủ. Sở Luật vẫn ôm con gái, lúc này lại không để Dương Nhược Lâm ôm.
Điều này khiến Dương Nhược Lâm cảm giác được vô cùng thất bại, đã lâu như vậy mà thái độ của Sở Luật với cô vẫn luôn không nóng không lạnh, không đúng, có lẽ Sở Luật người này vốn ngạnh như một cục đá, ai cũng không cách nào hòa vào tâm anh được, chỉ trừ bỏ người phụ nữ đã chết kia.
Người phụ nữ đã chết kia chẳng những mang theo nụ cười của anh, đồng thời cũng mang đi chút mềm mại ít ỏi trong tâm của anh.
Ánh sáng ấm áp dừng trên người bọn họ, lúc này mặt trời đã về chiều, mà mọi thứ vẫn luôn an tĩnh.
Bên trong một nhà hàng, Sở Luật để con gái ngồi lên đùi mình, lấy ra thực đơn để con gái chọn. Tiểu Vũ Điểm dùng tay nhỏ chỉ một món đồ ăn trên menu rồi lại dựa vào trong lòng ba, bé mới ngủ dậy không có quá nhiều tinh thần.
Không lâu sau phục vụ mang đến một ly kem, Tiểu Vũ Điểm vừa thấy liền vui vẻ nắm lấy tay ba, đôi mắt cười tít với ba, Sở Luật biết đây là con gái cảm ơn anh.
Anh lấy muỗng nhỏ đặt vào trong tay con gái, để bé tự ăn.