Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1098: Ý tứ của chú Sở



Nó chạy tới thỉnh thoảng vòng quanh chiếc laptop nửa ngày, rồi sau đó mở ra ngăn tủ, trong ngăn tử có rất nhiều quần áo, nó lớn từng này còn chưa gặp qua nhiều quần áo như vậy.

“An Trạch, thay quần áo rồi chúng ta đi ăn cơm.” Giọng Sở Luật từ bên ngoài truyền tới. Trịnh An Trạch vội vàng từ bên trong lấy ra một bộ quần áo bất kỳ, nó cởi quần áo của mình ra đặt gọn sang một bên, chờ đến khi về sẽ mang quần áo đi giặt sạch.

Khi Trịnh An Trạch đi ra Sở Luật đã bế Tiểu Vũ Điểm đợi sẵn, Tiểu Vũ Điểm cũng thay một cái váy nhỏ xinh đẹp, bé vốn dĩ đã xinh đẹp mặc vào những bộ quần áo đẹp nhất do Sở Luật mua cho con gái lại càng thêm xinh đẹp đáng yêu, cũng khiến mọi người càng thêm yêu thích, chỉ là có ai biết đứa bé này hiện tại lời nói cũng không nói được, không đúng, không phải là không nói được mà là bé không muốn nói.

Sở Luật mang theo hai đứa nhỏ ra cửa, tìm một nhà hàng yên tĩnh anh đưa hai đứa vào ăn cơm.

“Con đã no chưa?” Anh cười hỏi con gái.

Tiểu Vũ Điểm gật gật đầu, bé xoa xoa bụng mình, rất lo rồi.

Sở Luật hài lòng với con gái ngoan ngoãn, dường như những chuyện kia xảy ra cũng không lưu lại trên người bé cái gì, như vậy thì tốt rồi, ăn nhiều cơm cũng có thể sẽ lớn nhanh một ít.

“Chúng ta đi về.” Sở Luật bế con gái lên, ngày mai gọi bảo mẫu đến sớm một ít, nhà có hai đứa nhỏ không thể luôn ăn cơm ở bên ngoài, còn căn nhà nơi cha mẹ anh ở anh không nghĩ sẽ lại về đó. Mặc kệ Tống Uyển có thật sự thay đổi hay không, anh có thể yên tâm chỉ khi con gái sống dưới chính mí mắt mình.

Ngày hôm sau bảo mẫu đều đã tới. Một người phụ trách nấu cơm, một người phụ trách dọn dẹp vệ sinh, những người này đều được công ty cung cấp bảo mẫu đặc biệt đạo tạo, mặc kệ phương diện nào đều rất thích hợp. Hai người đều hơn bốn mươi tuổi, làm việc nhanh nhẹn, tính tình cũng rất dịu dàng cẩn thận.

Tiểu Vũ Điểm không quá thích người khác, vẫn chỉ thích dính ba của mình. Sở Luật lại mời một giáo viên múa ba lê tốt nhất để dạy con gái mình múa ba lê, so với thể thao linh tinh thì mua ba lê sẽ không quá vất vả, với tình huống hiện tại của Tiểu Vũ Điểm, anh vẫn cảm giác đừng cho bé tới nơi có nhiều người, có lẽ bé sẽ sợ hãi.

Tiểu Vũ Điểm ăn no chơi một hồi liền tự mình đi ngủ, bé ngủ rất ngoan, có búp bê ôm là được. Nơi này cũng có bảo mẫu ở, thường thường sẽ để ý bé, cũng sẽ không để bé ngã xuống hoặc đá chăn.

“An Trạch, cháu học lớp mấy rồi?”

Sở luật hỏi trịnh An Trạch, đã hơn mười tuổi, theo tuổi mà nói có lẽ học lớp 4.

“Chú, cháu học lớp 5 rồi.” Trịnh An Trạch trả lời, nó đi học sớm, lại cũng bỏi vì mẹ qua đời cho nên hiện tại mới học đến lớp 5.

“Chú sẽ cho cháu đi học, người giám hộ là chú.” Sở Luật vươn tay xoa nhẹ đầu Trịnh An Trạch. “Cháu có thể lựa chọn cùng họ với chú, hoặc cũng có thể giữ nguyên họ của cháu.”

“Chú, cháu họ Trịnh.” Trịnh An Trạch ngẩng mặt lên, nó sẽ không bỏ dòng họ này. “Trịnh là họ của mẹ cháu, cái tên là mẹ cháu đặt, cháu muốn nhớ đến mẹ, không muốn quên mẹ.”

“Ừ, tùy cháu.” Sở Luật thu tay lại, anh nâng tay lên xem lịch. “Hôm nay là thứ bảy, chú đưa cháu tới trường học an bài một chút, tới thứ hai là có thể đi học.”

Hiện tại anh không có nhiều thời gian, trong công ty còn một đống công việc đang chờ anh, khu cảng Hàng Ngọc sắp khai trương, một mình Đỗ Tĩnh Đường căn bản không giải quyết hết được, anh muốn an bài mọi chuyện ở nhà thỏa đáng rồi sẽ đi xử lý công việc của công ty.

Anh lấy áo khoác âu phục, mang theo Trịnh An Trạch tới trường học tư tốt nhất trong thành phố, ngôi trường này không dễ xin vào nhưng Sở luật cũng xem như là nhà đầu tư cho trường, cho nên anh an bài một học sinh vào trường cũng chỉ cần một câu nói.

“Chú Sở, cháu có thể hỏi chú một vấn đề không?" Trịnh An Trạch chạy theo sải chân của Sở Luật, có một vấn đề nó vẫn chưa biết.

“Ừ, cháu hỏi đi.” Sở Luật dừng lại chờ nó hỏi.

“Lúc chú mười tuổi chú học lớp mấy?” Trịnh An Trạch nhớ tới biểu tình trước đây không lâu của Sở Luật, kỳ thật nó đi học đã rất sớm, có học sinh chín tuổi vẫn còn học lớp ba mà nó đã tới lớp năm.

“Chú?” Sở Luật nhét tay vào trong túi. “Đại khái cấp hai*, thời gian lâu lắm chú không nhớ rõ.” Anh chỉ biết lúc anh sáu tuổi bắt đầu đi học nhưng từ năm lớp hai bắt đầu liên tiếp nhảy lớp, cho nên nói anh thành công không phải không có nguyên nhân, đầu tiên chỉ số thông minh cũng luôn vượt trội đồng trang lứa.

*ở TQ tiểu học 6 năm, cấp 2 bắt đầu từ lớp 7.

“Vậy chú, cháu có thể nhảy lớp không?”

“Có thể.” Phương diện này Sở Luật sẽ không ép trẻ phát triển, anh sẽ không đốt cháy giai đoạn, đương nhiên cũng sẽ không để trẻ trưởng thành quá mức thong thả. Chính anh cũng là như vậy.

Trong lòng Trịnh An Trạch cũng muốn như vậy, nó muốn nhảy lớp, kỳ thật trước kia đã muốn nhảy, nó đã tự học xong chương trình tiểu học lớp 6 nhưng mẹ không cho, mẹ nói muốn nó từng bước từng bước, không thể tham lam sẽ béo, nhưng hiện tại chú Sở nói ở tuổi của nó chú đã học cấp 2, mà chú Sở lại không béo một chút nào.

Nó biết chú Sở muốn nhận nuôi nó, nhưng nó không nghĩ mọi thứ sẽ dựa hết vào chú Sở. Nó vẫn luôn gọi là ‘chú’, kỳ thật không nhận nuôi cũng không có quan hệ, nó sẽ cố gắng, sẽ học tập để tự lo cho mình, nó chỉ muốn được nhìn em gái lớn lên bình an, nó phải bảo vệ cho em gái. Nó có cảm giác hai đứa nhỏ trong nhà chú Sở đều không phải người tốt để ở chung.

“An Trạch.” Giọng Sở Luật đột nhiên truyền đến.

An Trạch quay đầu lại, cảm giác giọng Sở Luật có chút trầm trọng.

Sở Luật vươn tay vuốt lại quần áo cho nó. “Ngày thường rất tốt, hôm nay cảm xúc của cháu có nhiều hơn một chút, thành công bước đầu tiên chính là cháu có thể nhìn được ba bước sau của người khác trong khi bọn họ vẫn còn do dự bước trước của cháu.”

“Cháu hiểu không?”

Trịnh An Trạch không phải quá minh bạch, nhưng nó sẽ cố gắng ngẫm nghĩ, đương nhiên cũng đã hiểu một ít.

“Ý của chú Sở là, cháu phải đem tâm tư của mình che giấu đi không thể để người khác nhìn thấy, nhưng cháu lại phải nhìn thấy ý nghĩ của người khác?”

“Đúng vậy.” Sở Luật rất thích đứa bé thông minh này, so với Lâm Thanh anh càng thích Trịnh An Trạch một ít. Tư chất Lâm Thanh không tốt bằng đứa nhỏ này, hơn nữa tâm tư cũng không đúng cho nên anh mới đem nó gửi vào kí tục trong trường. Nhưng Trịnh An Trạch thì anh thích, anh sẽ bồi dưỡng đứa nhỏ để trở thành người thừa kế của mình, nó đã cứu con gái anh, chu dù về sau nó có khiến tập đoàn Sở Thị phá sản anh cũng nguyện ý. Trên đời này Nhược Tâm đã không còn nữa, Tiểu Vũ Điểm là cuộc sống của anh, là nguồn sống duy nhất, cũng là an ủi duy nhất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv