Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1051: Đào hố cho ngươi nhảy



“Cô lại muốn cái gì, tôi đã đáp ứng đưa cô vào làm ở công ty rồi còn gì.”

“Tôi biết.” Hạ Nhược Tâm vẫn ăn bánh kem, cô thỏa mãn nuốt xuống, đôi mắt lại được che giấu bởi làn sương mù. “Ngày mai tôi sẽ nghỉ việc.”

Tống Uyển cảm giác mình bị đùa giỡn, bà vất vả mới xin cho cô ta vào, còn chưa được mấy ngày lại nói không làm nữa, có ý tứ gì?

“Bà Tống tức giận sao?” Hạ Nhược Tâm biết rõ còn cố ý hỏi.

Mà Tống Uyển hiển nhiên sẽ không cho cô thái độ tốt.

“Rốt cuộc cô muốn điều gì?” Tống Uyển cảm giác mình thật sự muốn phát điên rồi, mội bên là Hạ Dĩ Hiên luôn tính kế với bà, một bên lại là Lục Tiêu Họa không biết lúc nào sẽ xuất hiện.

Biết sớm như vậy chi bằng bà đừng có tỉnh lại.

“Các người thật sự rất kỳ quái.” Hạ Nhược Tâm đặt tay lên đám giấy tờ chuyển nhượng tài sản, cầm lấy đặt trước mặt mình, giọng cũng lạnh lạnh sâu kín: “Một đám đều hỏi tôi muốn làm gì, kỳ thật tôi cũng muốn hỏi các người muốn làm gì? Tôi không đến Sở Thị là bởi vì tôi cùng ai đó đã đạt được thỏa hiệp, còn người kia là ai tôi nghĩ bà Tống hẳn biết rõ mới đúng.”

“Hạ Dĩ Hiên!” Bàn tay Tống Uyển đặt lên bàn đột nhiên nắm chặt khiến khăn trải bản nhăn nhúm, Hạ Nhược Tâm vội vàng cầm bánh kem của mình lên tránh cho bị rơi xuống đất.

“Cô ta cùng cô nói cái gì?” Tống Uyển buông lỏng khăn trải bàn trong tay, ngữ khí cũng không oán giận như vừa rồi nhưng vẫn là rất áp lực.

“Không có gì.” Hạ Nhược Tâm lúc này mới đặt bánh kem xuống, tiếp tục ăn.

“Chẳng qua Hạ tiểu thư cũng có một số việc khiến cô ta e ngại tôi, thành lợi thế của tôi, giống như bà Tống vậy.”

“Cô ta sợ cô?” Tống Uyển đột nhiên nghĩ tới cái gì, ‘e ngại’ chỉ là một cách nói khác, như vậy còn không phải là…

Sợ.

“Coi như vậy đi.” Hạ Nhược Tâm khẽ nhếch môi cười, cực kỳ mỹ lệ. “Cô ta sợ tôi cũng giống như bà Tống sợ tôi vậy.”

“Vì cái gì mà cô ta lại sợ cô?” Tống Uyển hỏi lại, mà một câu ‘giống như bà sợ tôi’ kia làm trong lòng Tống Uyển không dễ chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận bà đúng là sợ.

Nhưng nghĩ đến Hạ Dĩ Hiên cũng có lúc biết sợ bà liền cực kì thống khoái.

“Vì cái gì sợ tôi à?” Hạ Nhược Tâm tỏ vẻ đang ngẫm nghĩ. “Bởi vì tôi biết rất nhiều chuyện, so với tưởng tượng của các người thì tôi còn biết nhiều hơn nhiều.” Đúng vậy, cô biết rất nhiều điều, rất nhiều…

“Cô tìm tôi làm gì?” Tống Uyển nắm chặt bàn tay mình, bà không cho rằng Lục Tiêu Họa hẹn bà ra đây để nói những chuyện vô nghĩa.

“Dì à, bụng dì có đau không?”

Tống Uyển cả kinh ôm lấy bụng mình. Đau, sao lại có thể không dau, cả đời này bà cũng không quên được sự đau đớn khi bị đâm vào bụng, mỗi khi nhớ lại bà đều sẽ cảm giác bụng mình còn đau ê ẩm.

“Dì, dì không muốn báo thù sao?” Hạ Nhược Tâm lại hỏi, chính là tôi cũng muốn báo thù. Cô cúi đầu nhìn ngón tay cực kỳ xinh đẹp của mình, thân thể cô mỗi một chỗ bị thương, mỗi một chỗ đau đều là do Hạ Dĩ Hiên làm, cho nên cô muốn báo thù.

“Cô muốn tôi làm gì?” Tống Uyển khó khăn hỏi. Bà đương nhiên cũng nghĩ liệu bà có dám làm không?

“Đem chân tướng mọi việc nói ra.” Hạ Nhược Tâm cười, sương mù nỏi lên trong mắt.

Sắc mặt Tống Uyển biến đổi. Bà đứng lên, chân tướng à, bà có thể nói chân tướng ra như thế nào, nếu thật sự nói ra được thì bà còn cần phải sợ Hạ Dĩ Hiên, để bị cô ta khống chế sao?

“Sao vậy, bà Tống không muốn?” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt hỏi. Tống Uyển muốn chạy nhưng hai chân không bước nổi.

“Có điều tôi lại muốn.” Giọng Hạ Nhược Tâm cũng lạnh lên. “Tôi đã nói rồi, những gì tôi biết không hề kém Hạ Dĩ Hiên, thậm chí còn hơn cô ta rất nhiều, Hạ Dĩ Hiên không nói ra chân tướng thì tôi cũng sẽ nói ra. Bà Tống, trên đời này không phải tất cả mọi người đều có thể như ý của mình. Bà đã làm gì, bà nợ Tiểu Vũ Điểm, cũng là nợ Hạ Nhược Tâm, cả đời này bà sẽ không trả được, chẳng lẽ bà còn muốn cùng Sở phu nhân – là Hạ Dĩ Hiên tiếp tục có được cuộc sống tốt đẹp sao?”

Cô đứng lên đi tới trước mặt Tống Uyển, khóe miệng nhếch lên cười lạnh băng.

“Tôi nói hay Hạ Dĩ Hiên nói đều do bà lựa chọn?”

Tống Uyển siết chặt túi xách trong tay, rồi sau đó cười thảm. “Tôi còn có lựa chọn sao?”

Mặc kệ là ai nói, kết quả cuối cùng với bà không có khả năng không thấy. Bà cho rằng có thể giấu giếm được cả đời, thậm chí vì bí mật này bà ép con mình cưới kẻ thù của mình, nhưng cuối cùng kết quả bọn họ lại đều không nghĩ đến, cuối cùng toàn bộ đều lại thua trong tay một người xa lạ.

“Như vậy bà Tống lựa chọn điều gì, tôi nói hay là Hạ Dĩ Hiên?”

Kỳ thật Hạ Nhược Tâm đã biết đáp án của Tống Uyển, muốn biết đáp án của bà ta cũng không khó. Bà ta đây là ở ác gặp ác, cuối cùng có lợi không cho bất cứ ai, cái chân tướng này thực sự đả thương tất cả mọi người.

Tống Uyển quay lại chỗ ngồi, trầm mặc nửa ngày, lúc này mới nói: “Tôi còn lựa chọn khác hay không?”

Hạ Nhược Tâm lắc đầu: “Không có, tất cả mọi người không ai có quyền lựa chọn, đã làm sai sẽ phải gánh hậu quả. Còn có, bà Tống liều chết không thừa nhận cũng không được.” Cô lấy từ trong túi của mình một thứ, là một chiếc bút ghi âm nho nhỏ. “Ở đây có rất nhiều thứ hay ho, bà có muốn nghe không?”

Cô đặt chiếc bút ghi âm lên bàn, ấn một chút.

Mà càng nghe sắc mặt Tống Uyển càng kém. Đoạn ghi âm này có lời của bà, cũng có Hạ Dĩ Hiên. Cô gái họ Lục này luôn dẫn dắt hai người nói ra những chuyện kia, cuối cùng đều ghi âm lại toàn bộ, cho dù hai người có liều chết không nhận thì nếu đưa tới đường cùng phải ra pháp luật thì cả bà hay Hạ Dĩ Hiên cũng không thể nhận được hậu quả. Đến lúc đó chịu hậu quả sẽ là toàn bộ Sở gia, con trai của bà, còn có chồng của bà. Bà nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là quyết định.

Lúc bà lấy lại tinh thần, tai còn nghe từng tiếng khàn khàn của Lục Tiêu Họa.

“Bà Tống, mặc kệ bà lựa chọn như nào thì toàn bộ chân tương nhũng chuyện này cuối cùng sẽ lộ, chỉ khác là, sẽ có bao nhiêu người biết hay chỉ có vài người biết. Tôi có thể đảm bảo, nếu như bà nghe tôi thì chuyện này ngoại trừ những người cần biết sẽ biết, còn lại sẽ không có thêm ai nghe được việc này.”

- --

Sant: Những hôm nào VN đá bóng thì lịch đăng sẽ có chút thay đổi nha mọi người:3.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv