Vừa mới từ phòng tắm đi ra, quần áo Lục Niệm Chi vẫn còn ướt, nghe xong câu nói mang theo men say lại tình cảm này cô nháy mắt run lên, sau đó cũng không coi là chuyện to tát, cho rằng Khương Vân chỉ là uống say nên nói thôi.
Cô cũng không quan tâm lắm, đáp lại: "Hôm nay chị cũng rất nhớ em".
Vừa nói cô vừa mở tủ tìm quần áo để đi tắm. Cô còn chưa tắm rửa, sau khi đem Khương Vân tắm sạch sẽ cô mới đi tắm.
Khương Vân dựa vào đầu giường, một chân hơi co lại, eo lưng thẳng tắp.
Váy ngủ chất liệu mềm mại, thoải mái, ôm lấy cơ thể, tôn lên vóc dáng của nàng một cách hoàn hảo.
Khương Vân gần đây gầy hơn một chút, vòng eo nhìn càng thêm nhỏ, đôi chân vẫn thẳng tắp, trắng nõn, đường cong khuôn ngực đầy đặn. Nàng mới tắm rửa sạch sẽ, giống như là trứng gà vừa được bóc vỏ, khắp toàn thân đều tản ra một luồng ý vị khó tả.
Lục Niệm Chi tìm được đồ ngủ rồi quay đầu lại xem xét, nghi hoặc nhìn coi nàng sao lại im lặng như vậy. Vừa mới liếc qua liền trước tiên thấy được đôi chân trắng nõn của Khương Vân đang bắt chéo vào nhau.
Đôi chân Khương Vân gầy mà cân xứng chứ không như hai cây sào, trông rất gợi cảm. Hai chân nàng bắt chéo giao nhau một đường nhưng vẫn rất gợi cảm, không có một vết sẹo nào.
Mùa hè ở thành phố C nóng muốn chết, người bình thường sau tháng tám sẽ bị đen đi mấy phần nhưng Khương Vân lại trắng ra.
Ánh đèn trên trần nhà phát ra ánh sáng mềm mại, Khương Vân lại trắng nõn khiến người ta khó có thể rời mắt.
Lục Niệm Chi không nhịn được mà nhìn nàng từ trên xuống dưới, cô nhìn mu bàn chân của nàng, trên có một khối ửng đỏ, là do lúc Khương Vân co chân ngồi ở trên giường tạo thành. Kỳ thực rất bình thường, không có gì nhưng bởi nàng trắng quá nên rất dễ thấy.
Khương Vân nhướng mi, khẽ thì thào: "Chị đang nhìn gì?"
Lục Niệm Chi lúc này mới hoàn hồn lại.
Bình thường đều là cô chủ động, lần này đến lượt nàng thì cô lại không kịp phản ứng.
Có thể là bị bắt tại trận nên có chút kỳ quái, cô biện minh là không nhìn gì cả, sau đó liền tiến vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa.
Không biết có phải là ảo giác của Lục Niệm Chi hay không, lúc nãy tắm rửa giúp Khương Vân thì nhiệt độ nước rất vừa vặn nhưng bây giờ lại có chút nóng. Sau khi vội vàng tắm rửa, cô cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, rầu rĩ khó hiểu.
Tắm rửa bình thường không tốn nhiều thời gian nhưng Lục Niệm Chi ở trong đó rất lâu, nửa giờ sau mới ra ngoài.
Khương Vân vốn uống say theo lẽ thường đã sớm ngủ. Có thể đêm nay ngoại lệ, lúc Lục Niệm Chi ra ngoài Khương Vân vẫn ngồi ở trên giường, đang xem phim điện ảnh.
Đó là một bộ phim Hồng Kông, rất có hương vị tình cảm, có chút hình ảnh vô cùng ám muội.
Khương Vân ngồi đó chờ, không chút hoang mang, cũng không gấp gáp, nàng chờ Lục Niệm Chi thổi khô tóc mới thấp giọng nói: "Chị lại đây".
Đêm nay Lục Niệm Chi có chút không thích hợp, một hồi lâu mới đi qua.
Hai người cùng ngồi trên giường xem phim, trong lòng có suy nghĩ khác nhau, mãi cho đến khi Khương Vân chủ động tới gần, chen đến trước mặt Lục Niệm Chi. Nhiệt độ cơ thể nàng cao, thân thể mềm mại, tóc dài tản ra nhàn nhạt mùi hương dầu gội, còn có chút mùi rượu.
Lục Niệm Chi đưa tay ôm eo Khương Vân, nhưng không có chạm vào nàng nhiều lắm, sau hai ba phút mới chậm rãi buông ra. Khương Vân quay đầu, trước tiên hôn môi người này, Lục Niệm Chi thụ động tiếp nhận.
Bộ phim vẫn còn tiếp tục, nhưng họ từ đầu đến cuối đều không chú ý đến trong đó rốt cuộc đang diễn cái gì. Rèm cửa đã được kéo lại từ lâu, mọi thứ trong phòng đều được giấu kín, chỉ thuộc về hai người họ.
Khương Vân kéo ra ngăn kéo, đem đồ vật đặt vào tay Lục Niệm Chi. Nàng nép vào vòng tay của Lục Niệm Chi, nhìn lướt qua màn hình TV.
Nhịp phim rất chậm, diễn biến câu chuyện cực dài, vai chính trong lúc đó gút mắc dây dưa chiếu hơn nửa giờ, liên tục nhiều lần, không biết mệt mỏi. . truyện teen hay
Chờ bộ phim dài dòng này kết thúc, Khương Vân tỉnh rượu không ít, nàng rốt cục cũng rút vào trong chăn, điều hoà không khí thổi mát rượi, tai nàng đỏ hồng.
Lục Niệm Chi ôm chặt nàng, vuốt ve đôi tay nàng.
Khương Vân mệt mỏi, chân khẽ nhúc nhích.
"Giờ ngủ không em?", Lục Niệm Chi hỏi.
Khương Vân gật gù.
Đáng tiếc người nào đó không cho nàng ngủ.
Ngày mai, ngày mốt là cuối tuần, không đi làm cũng không có chuyện gì phải làm nên không cần đi ngủ sớm như vậy. Đèn phòng đã tắt, chỉ chốc lát sau đổi thành đèn ngủ nhỏ, ánh sáng vàng dịu nhẹ tràn ra, màu sắc ấm áp luôn khiến người ta nhịn không được chìm trong mê đắm.
Lục Niệm Chi tùy tiện tìm một bộ phim khác, điều chỉnh âm lượng to hơn, nhưng không tới mức làm phiền hàng xóm hai bên.
Khương Vân không thích phim điện ảnh ồn ào nhưng không thể không xem.
Quá nửa đêm, đèn cuối cùng cũng tắt.
Rạng sáng ba, bốn giờ còn cách lúc hừng sáng một khoảng thời gian, Khương Vân ngủ say tỉnh lại giữa chừng, nàng hướng về phía Lục Niệm Chi đang ngủ kề bên mà dụi vào, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, mãi đến tận hừng đông lại tỉnh giấc lần nữa, sau đó kéo dài đến hơn tám giờ mới ngủ lại được.
Khương Vân dành toàn bộ chủ nhật ở trong căn hộ. Vốn dĩ chủ nhật nàng phải về ngõ An Hoà, A Ninh muốn qua ăn cơm nhưng cuối cùng vẫn không để em ấy tới, Khương Vân nói A Ninh tuần sau đến.
A Ninh có chút thất vọng, dù sao cũng hẹn trước rồi, cô nhóc này còn đang nghĩ đến việc đi ngõ An Hoà ăn chực một bữa ngon, kết quả không như mong đợi rồi.
Khương Vân vẫn lấy cớ là bận tăng ca, công tác bận rộn. Nàng thật muốn nói mình ở trong nhà bạn gái, thế nhưng nói trắng ra như vậy không thích hợp lắm, A Ninh nhất định sẽ nói nàng lừa gạt cô bé, thôi để lần sau nói rõ ràng vậy, dù sao cũng phải tìm thời điểm thích hợp mà nói, không thể cứ thế này được.
Nàng bên này đuổi A Ninh đi nhưng Lục Niệm Chi lại nhận được một cuộc điện thoại.
Chu Duẫn Hoài gọi tới, Ngải Ni đang mang thai, cô ấy muốn mời hai người bọn họ đến dùng bữa để ăn mừng. Chu Duẫn Hoài đặc biệt nói là hai người họ, không phải chỉ một mình Lục Niệm Chi.
Điện thoại mở loa ngoài, Khương Vân ở ngay bên cạnh nghe thấy lời này, nàng nhìn Lục Niệm Chi một cái.
Chờ cúp điện thoại, Khương Vân hỏi: "Chị nói anh ấy biết?"
Lục Niệm Chi gật đầu, nói rằng sau khi xác định quan hệ hai ngày thì bọn người Giang Châu Húc đã biết.
Người này lần đầu tiên trong mối quan hệ yêu đương nên cởi mở và hào phóng ghê.
Khương Vân chỉ cười cười, lại nghĩ nếu như muốn cho A Ninh và Lục Niệm Chi gặp mặt thì nên báo trước cho Lục Niệm Chi một chút, nghĩ xong liền nhẹ nhàng hỏi lịch trình của người kia.
Cuối tuần này đến chỗ Chu Duẫn Hoài, phải tới cuối tuần sau mới có thể. Hai người đều bận rộn công việc nên không có thời gian rãnh rỗi.
Mọi chuyện đã được sắp xếp, Khương Vân cũng hẹn với A Ninh để cô bé dành ra thời gian.
Chủ nhật A Ninh không thể đến ngõ An Hoà ăn chực được nên thứ ba không có lớp liền tới đây thêm lần nữa, vừa vặn ngay lúc Khương Vân không tăng ca.
Lúc ăn cơm chiều Khương Vân thuận miệng hỏi: "Có thời gian liền chạy tới đây, sao không đi cùng bạn học?"
A Ninh đang gặm xương sườn, nghe không hiểu nàng nói tới ai liền hỏi ngược lại: "Bạn nào?"
"Cái cô bé hay đến quán của Hà Dư bên kia đó".
"Ah, Diệp Tầm hả!", A Ninh cười nói trực tiếp đem chuyện của bạn mình nói ra: "Cậu ấy hình như đang yêu đương với ai đó, chuyển ra bên ngoài ở rồi. Gần đây tan học là khắp nơi không thấy được bóng dáng. Em nhiều lần hẹn cậu ấy nhưng cậu ấy đều nói có việc, cả ngày đều không rảnh".
Khương Vân không lên tiếng, bỗng dưng liền nghĩ đến Hà Dư.
A Ninh thần kinh thô, vẫn chưa trải qua nhiều chuyện nên cái gì cũng không hiểu, ngơ ngơ mà nói: "Đúng rồi chị, Diệp Tầm trở nên thật kỳ quái, cậu ấy có tiền như vậy mà lại cứ muốn làm thêm trong quán chị Hà Dư. Em hỏi cậu ấy một chút còn tưởng cậu ấy xảy ra chuyện gì mà cậu ấy không nói, cứ thần thần bí bí".
Khương Vân im lặng không lên tiếng ăn miếng đồ ăn, A Ninh một mình nói cũng thật hăng say, không chút nào nhận ra được có chỗ kỳ quái. Cô gái nhỏ được gia đình bảo vệ quá tốt, từ nhỏ đến lớn chính là bé ngoan, học đại học cũng là một lòng một dạ đặt lên trên sách vở, chuyện như vậy cô bé hoàn toàn không hiểu được sự huyền bí của nó.
Không những vậy, đứa nhỏ ngốc này đang nói thì đột nhiên dừng lại, ra hiệu với Khương Vân nói: "Chị, chị có một vết bầm ở đây nè. Có phải bị dị ứng không?"
Khương Vân nhất thời cứng đờ.
Dấu vết trên cổ nàng là kiệt tác của người nào đó. Là vào thứ sáu đó làm, mấy ngày cũng chưa tan hết. Ngày hôm qua với hôm nay đi làm còn cần khăn cổ để che đi, đêm nay về nhà nàng liền mở ra để đó bởi vì còn rất nhạt, qua ngày mai sẽ hoàn toàn tan không thấy.
Dấu vết quá nhạt, thấy thế nào cũng không giống như dị ứng.
Có điều Khương Vân không phủ nhận, kìm chế một lúc mới gật đầu.
Về vấn đề của Hà Dư cùng Diệp Tầm nàng uyển chuyển mà nói cho A Ninh một hai câu, mặc kệ A Ninh có hiểu hay không thì nàng cũng quay về phòng nghỉ ngơi sớm chút.
Ngày hôm sau, Khương Vân đi ngang qua bên kia đại học C, tiện đường ghé qua quán của Hà Dư nhưng không nhìn thấy Diệp Tầm.
Công việc kinh doanh của quán cà phê sách rất tốt, Hà Dư không có thời gian bắt chuyện nàng mà bận bịu tới lui. Hà Dư trở nên hơi không giống với lúc trước, trên cổ có thêm sợi dây chuyền, quần áo cô mặc tối nay là chiếc áo phông rộng rãi cũng không giống phong cách của cô.
Khương Vân còn có việc, nàng chỉ ở trong quán tầm mười phút rồi rời đi, cũng không hỏi nhiều, lúc đi mua cho Lục Niệm Chi một ly cà phê.
Đêm nay đến căn hộ của Lục Niệm Chi, giúp cô nấu bữa tối. Hai ngày nay Lục Niệm Chi quá bận rộn, đến mức không có thời gian để ăn no.
Khương Vân sớm đã có chìa khoá nhà cô, tùy tiện mua mấy món ăn đi qua, dự định làm đơn giản ba mặn một canh.
Khi nàng đến căn hộ, Lục Niệm Chi vẫn chưa về, cơm nước đã chuẩn bị xong, nàng gọi điện hỏi thì bên kia đã trên đường về, khoảng mười phút nữa sẽ đến.
Khương Vân ngồi ở trên sô pha chờ, lướt điện thoại giết thời gian.
Chờ đợi kiểu này có vẻ cực kỳ lâu, xem hết vòng bạn bè mà chỉ mới qua có vài phút, thời gian còn lại chỉ tuỳ tiện làm gì đó.
Cạnh TV có một tập sách nhỏ màu xám, đó là tuyển tập các cuộc thi nhiếp ảnh. Trang bìa rất tối giản, ngoài tên của cuộc thi, chỉ có một đường vàng mảnh, rất dễ thấy.
Khương Vân trong lúc vô tình nhìn thấy, ma xuôi quỷ khiến nàng cầm lấy sách, tuỳ tiện lật lật xem.
Cái này hẳn không phải là thứ quan trọng, bằng không Lục Niệm Chi sẽ không đem nó đặt cạnh TV, có lẽ là muốn đem đi vứt mà ra ngoài quá vội quên lấy đi.
Nàng nghĩ cuốn sách này có thể dùng để giết thời gian, lật ra trang đầu tiên, là bức ảnh chụp địa điểm tổ chức một cuộc triển lãm, có lẽ là phòng trưng bày cuộc triển lãm nhiếp ảnh này.
Trang tiếp theo là tên, địa điểm và đơn vị tổ chức triển lãm ảnh.
Sau đó, có rất nhiều bức ảnh khác nhau, tất cả đều là ảnh đoạt giải thưởng, mỗi trang bày một tác phẩm, mặt sau là nội dung giới thiệu tác phẩm. Khương Vân không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cũng không hiểu nhiếp ảnh, nhìn bức ảnh cũng không biết gì nhiều.
Nàng từng tờ từng tờ lướt qua nhanh chóng, cho đến khi xem gần hết đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó, cảm giác khá quen thuộc, thật giống đã gặp ở nơi nào đó nên xem thật kỹ.
Bức ảnh cuối cùng trong tập sách nàng đã gặp qua, là tấm ảnh Lục Niệm Chi đã chụp trước đó, nàng vẫn còn lưu trên điện thoại.
Đằng sau tấm ảnh này chỉ có một từ:
"Nghiện"