Hai người ở bên trong thân thiết một lúc nhưng cũng không làm càn, chung quy thì ngày mai còn phải công tác. Sáng sớm năm sáu giờ đã bắt đầu công việc rồi, nếu nhưng lăn lộn hai lần khẳng định sẽ tới một hai giờ sáng mất thôi.
Hai người trước khi rời khỏi thành phố C mấy ngày đều tương đối bận rộn, gặp nhau cũng ít, hiện tại ở chung một phòng thì khó mà chia lìa, cái loại tình ái độc hữu giữa hai người khi ở cùng nhau tthế này đều bị khơi lên.
Khương Vân vòng tay ôm lấy gáy Lục Niệm Chi, lòng bàn tay không ngừng nhẹ nhàng ma sát, không bao lâu lại đi sờ sờ sau tai người này, từng chút một, như có như không chạm vào, vuốt ve.
Lục Niệm Chi bắt được tay nàng không cho sờ loạn. Niệm tưởng chính là cỏ khô gặp lửa, bùng lên liền rất khó dập tắt.
Hai nàng đều chìm đắm vào trong đó, nhịn không được mà hôn nhau thẳng đến có chút thở không nỗi mới tách ra để lấy lại nhịp thở. Áo ngủ Khương Vân tản ra một bên, cổ áo lỏng lẽo rũ trên cánh tay trắng nõn, lộ ra một mảng lớn da thịt như bạch ngọc cùng với nhích xuống một chút là quang cảnh tươi đẹp nửa che nửa lộ.
Bởi vì vừa mới một phen hôn sâu, hô hấp nàng không quá ổn, ngực phập phồng thật nhanh. Khương Vân cùng Lục Niệm Chi mặc cùng dạng áo ngủ nhưng từng người lại có một loại phong tình khác biệt. Dáng người Khương Vân đầy đặn hơn một ít, đường cong càng thể hiện rõ ràng, nhìn vào thật sự gợi cảm, đặc biệt là lúc một bên áo ngủ tản ra, quả thực không cần cố ý cũng thật câu người.
Mà Lục Niệm Chi gầy hơn một chút, eo thon chân dài, xương quai xanh lộ rõ.
Cảm tình hai người gần đây lại thăng hoa hơn một chút, trước mắt chỉ là một nụ hôn liền làm hai bên đều rung động không thôi, nhịn không được nghĩ muốn thân mật tiếp xúc nhiều hơn.
Lục Niệm Chi giơ tay sờ sờ cằm Khương Vân, lại cúi đầu lại gần hôn hôn, lưu luyến không thôi mà ở khoé miệng nàng cọ cọ sau đó mới buông ra.
Hai người đến bên giường nằm, Lục Niệm Chi ngồi ở phía sau giúp Khương Vân mát-xa thả lỏng, giảm bớt cảm giác mệt nhọc. Gần đây áp lực của Khương Vân thật lớn, cả ngày liên tục làm việc, cuối tuần đáng ra được nghỉ nhưng cũng không thể, kế tiếp còn phải tiếp tục mệt nhọc như vậy.
Nàng ghé vào trên giường bất động trong chốc lát, đem đầu gối lên cánh tay, nhẹ giọng hỏi: "Buổi chiều chị đi đâu vậy, sao em không thấy chị đâu hết".
"Đi ra ngoài một chuyến thôi", Lục Niệm Chi nói, giúp nàng xoa xoa xương bả vai gầy gò, hơi dùng sức xoa bóp, chần chờ giây lát vẫn đúng sự thật mà nói: "Chị về nhà, ông lão gọi điện kêu về nếu không ông sẽ chạy tới bên này".
Nếu không sao cô lại biến mất nửa ngày chứ, rảnh thì cô đã đến khu của Bồi Thịnh rồi.
Đã sớm đoán được lần này đến đây Lục Niệm Chi khẳng định sẽ quay về Lục gia, Khương Vân một chút cũng không ngoài ý muốn, ngược lại yên tâm hơn. Nếu có thể quay lại đây thì hơn phân nửa là không có chuyện gì rồi.
Bất quá nàng vẫn hỏi: "Thế nào?"
"Cũng tốt", Lục Niệm Chi nói, đem tóc trên lưng nàng đẩy ta, động tác mát xa không ngừng, "Chính là ông lão tương đối tức giận nha, mắng chị vài câu".
Kỳ thật không phải chỉ mắng vài câu, Lục lão gia tử tính tình nóng nảy, nhìn thấy cô hai tay trống trơn vô cửa liền nén giận, nghĩ cô quậy một đống chuyện phiền toái liền phát bực, lập tức muốn thu thập cô một phen, bất quá chung quy vẫn không có động tay động chân.
Lục lão gia tử không cho Lục Niệm Chi rời đi nữa nhưng Lục Niệm Chi đối với mấy lời này như gió thoảng bên tai, thong thả ung dung hầu hạ ông ấy uống xong chén trà, ở lại nhà ăn bữa cơm rồi rời đi. Lục lão gia tử giận tới tức ngực, vẫn là Lục Đinh Uấn ở bên cạnh hoà giải, bảo cô ở lại nhà lâu một chút thẳng đến lúc ông lão lên lầu đi ngủ mới để Lục Niệm Chi nhanh rời đi.
Khương Vân không hỏi chi tiết cụ thể, nhắm mắt lại hưởng thụ cô xoa bóp rồi xoay lại muốn giúp Lục Niệm Chi xoa lưng. Lục Niệm Chi không cự tuyệt, hai người trao đổi vị trí thuận thế nằm sấp xuống.
Khương Vân ngồi trên thắt lưng cô, cũng không hoàn toàn đem trọng lượng của mình áp lên người kia, học theo người này giúp cô xoa bóp đấm vai.
"Chờ triển lãm ô tô kết thúc có muốn đi dạo một vòng hay không?", Lục Niệm Chi hỏi, quay đầu nhìn nàng.
Khương Vân "Cũng được".
"Có đi tham quan vài nơi không?"
"Uhm"
Lục Niệm Chi lại nói một đống địa danh, Khương Vân đều đồng ý hết. Dù sao nàng cũng muốn đi, Khương Vân trước kia tới đây đều là vội vàng hoặc là ở chỗ Tần gia đầy áp lực trôi qua, hoặc là đi ra ngoài ăn bữa cơm, chưa bao giờ chân chính xem qua thành phố phồn hoa này.
Trước kia bởi vì những người đó ở Tần gia, Khương Vân đối với thành phố S ấn tượng cũng không có gì nhiều. Tháng sáu đó chia tay nàng còn nghĩ sau này có thể không đi thì nàng sẽ không tới thành phố này, nàng muốn đem quá khứ vứt đi sạch sẽ nhưng hiện nay lại thay đổi.
Nàng nguyện ý tiếp nhận người nào đó, cũng nguyện ý lại lần nữa tiếp nhận thành thị này.
Có ý vị yêu ai yêu cả đường đi.
Bất quá mấy lời nói thể hiện tâm ý nàng một câu cũng chưa nói ra, chỉ yên lặng ở phía sau mát xa cho Lục Niệm Chi.
Hai nàng đang ở vào thời kỳ tình cảm thăng hoa, nhịn không được muốn thân mật. Nếu không phải lần này là đi công tác thì hiện tại khả năng đều đang tắt đèn lăn lộn, mà giờ hai người ai cũng không lộn xộn, quy củ thành thật.
Lục Niệm Chi thật ra rất muốn làm gì đó. Ở trong phòng tắm thấy bộ dáng Khương Vân phong tình vạn chủng liền động ý nghĩ, bất quá trừ bỏ hôn môi cũng không làm gì khác. Hiện tại càng không quá phận, so với Khương Vân còn khắc chế hơn.
Hai người ai cũng không đề cập tới chuyện không thoải mái ban ngày, coi như chuyện kia không hề phát sinh. Vốn dĩ mấy ngày nay thời gian ở chung cũng ít, lúc này còn đem người không liên quan kéo vào nói thì cũng quá mất hứng đi.
Khương Vân nhìn ra được Lục Niệm Chi suy nghĩ cái gì, trong lòng để ý gì. Người này ở trước mặt nàng sẽ không che dấu cảm xúc bản thân, vẫn luôn rất thẳng thắn thành khẩn.
Không sai biệt lắm tới thời gian nghỉ ngơi, Khương Vân dừng tay lại, trên cao nhìn xuống một lát rồi sau đó đem đèn phòng tắt đi, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường. Nàng không rời khỏi người Lục Niệm Chi, xoa bóp xong liền nằm phủ xuống, ghé vào trên lưng Lục Niệm Chi, đôi tay ôm bên sườn người này.
Lục Niệm Chi không nhúc nhích để Khương Vân ôm.
Dán sát vào nhau như vậy, cô có thể tinh tường cảm nhận được dáng người Khương Vân mềm mại cùng với hô hấp nhẹ nhàng như có như không ở sau tai. Hai bên đều tâm vô tạp niệm, an an lặng lặng, một câu cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Hồi lâu Lục Niệm Chi nắm chặt bàn tay Khương Vân. Không biết qua bao lâu hai người rốt cuộc tách ra, nằm dựa lại gần nhau.
"Đi ngủ sớm một chút..." Khương Vân nhỏ giọng nói.
Lục Niệm Chi cũng không buồn ngủ còn nhẹ nhàng lên tiếng.
Không đến hai phút, Khương Vân nơi nơi bôn ba một ngày nhịn không được bất tri bất giác ngủ say. Nàng thật sự quá mệt mỏi, ban ngày ba bữa cơm đều chỉ ăn mấy muỗng đối phó cho xong. Hiện tại thật vất vả mới thả lỏng, nàng cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lục Niệm Chi nằm bên cạnh yên lặng nhìn nàng hai ba phút.
Áo ngủ Khương Vân cổ áo tản ra, lộ ra bầu ngực trơn nhẵn bên trong rất là dụ hoặc.
Lục Niệm Chi giúp nàng vén tóc đang rũ xuống trên mặt, lại đem áo ngủ kéo lại, trong chốc lát lại đem điều hoà chỉnh độ ấm cao chút, tắt đèn, chỉnh chỉnh chăn, lúc này mới cùng nàng ngủ.
Đêm nay Lục Niệm Chi rất khuya mới ngủ mà Khương Vân lại có một giấc thật ngon.
Hôm sau việc Khương Vân phải làm rất nhiều. Năm giờ nàng liền thức dậy, ở trong phòng Lục Niệm Chi thu thập thật tốt lại lặng lẽ đi thang máy xuống lầu.
Thang máy không gặp phải ai, tới tầng của nàng lại gặp không ít đồng nghiệp đang bận rộn. Bởi vì Khương Vân một thân âu phục, mọi người nhìn nàng từ thang máy đi ra cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, cho rằng nàng đây là thức dậy quá sớm, đã chuẩn bị làm việc.
Mọi người sôi nổi hướng Khương Vân chào hỏi, Khương Vân cũng chào lại bọn họ, sau đó trở lại phòng, nhanh tay đem tư liệu đã chuẩn bị tốt trước khi rời đi tối hôm qua cầm lấy, lại dọn dẹp hai cái liền phải đi ra ngoài chờ Thiệu Thanh cùng Đại Trí Sùng.
Mà Lục Niệm Chi trên lầu vẫn đang ngủ, có thể tối nay mới lại đến.
Lục Niệm Chi lần này lấy thân phận đại cổ đông xuất hiện, việc cần cô làm cũng không có gì, chỉ là nhìn một ít báo cáo thì gần như hết rồi, tương đương với cô đến đây một chuyến là để tham quan.
Người này còn có việc của chính mình, bảy giờ rưỡi đã rời giường đi triển lãm bên kia, đến giữa trưa liền rời đi. Buổi chiều cô còn muốn gặp đối tác của công ty cô, muốn bàn bạc một số việc.
Ngày đầu tiên khai mạc việc quả thực rất nhiều, công tác vụn vặt không ngừng, Khương Vân cũng không có gặp Lục Niệm Chi quá hai lần, nàng vẫn luôn chạy tới chạy lui nơi này.
Giữa trưa trong lúc ăn cơm nghỉ ngơi, Khương Vân muốn kêu Lục Niệm Chi tới thì nàng mới biết đối phương đã rời đi rồi.
Ban tổ chức sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho các công ty tham gia triển lãm không sạch sẽ thoải mái như khu triển lãm. Nơi của lãnh đạo ở còn tương đối coi được, ít nhất có điều hoà mà chỗ nhân viên nhỏ đãi ngộ tương đối kém. Mọi người hai ba người ở cùng một phòng nghỉ, điều hoà cũng không có chỉ có hai cái quạt gió to. Mấu chốt là trong lúc khai mạc triển lãm mọi người không thể tuỳ tiện đi đến khu vực triển lãm, lúc nào có công tác thì mới được ra ngoài đó hưởng ké điều hoà, còn lại đều phải ở chỗ này tuỳ thời chờ mệnh lệnh.
Buổi chiều sắp đến thời điểm làm việc, tất cả mọi người đều bực bội, bất quá cũng chỉ có thể chịu đựng.
Khương Vân cũng không tốt lắm, nàng vốn sợ nóng, thật sự khó chịu. Nàng thật ra có thể đến phòng nghỉ lớn cách vách nhưng bởi vì nàng thường thường bị gọi đi làm việc sẽ quấy rầy đến Thiệu Thanh, hơn nữa có khi còn phải tới đây điều động nhân viên nên đành phải ở chỗ này.
Có người đem hai có thùng to tiến vào gọi mọi người đi qua, mỗi người lấy một ly thức uống lạnh.
"Lục tiểu thư đặc biệt cấp cho mọi người, muộn một chút còn có đồ ăn cùng hồng trà ướp lạnh".
Khương Vân không khỏi nhìn qua.
Đồng nghiệp trong phòng nghỉ ngơi nháy mắt trở nên vui vẻ, sôi nổi cười đi lấy đồ uống lạnh, có người nhân tiện giúp Khương Vân lấy một ly.
Có thức uống lạnh liền sảng khoái không ít, cả người đều dễ chịu hơn.
Muộn một chút, từng phần thức ăn được đưa lại đi, cũng là Lục Niệm Chi tự mình chuẩn bị.
Các đồng nghiệp đều giật mình. Lục Niệm Chi là cao lãnh như vậy. ban ngày không cùng mọi người nói quá hai câu, thoạt nhìn không giống như là lãnh đạo ôn nhu như vậy. Bất quá cũng không ai nói gì, đều nói những lời hay về Lục Niệm Chi.
Trong lòng Khương Vân rõ ràng hết thảy, vừa buồn cười vừa cảm động.
Mấy thứ hoa quả thế này không có bao nhiêu tiền nhưng thanh toán tương đối phiền toái cho nên phía trên vì muốn bớt việc nên sẽ không cấp cho mọi người, có thể chắp vá cái gì thì chắp vá. Lục Niệm Chi làm như vậy xác thực có thể khiến cho mấy nhân viên có hảo cảm với cô.
Thời gian còn dư lại buổi chiều cũng trôi qua thoải mái, có đồ ăn thức uống mát mẻ. Bất quá Khương Vân vẫn bận rộn như cũ, đặc biệt là lúc triển lãm gần kết thúc, vì để công tác ngày mai thuận lợi tiến hành, tiếp theo nàng còn phải cùng bên phía ban tổ chức liên hệ, đem kế tiếp chuẩn bị thế nào làm cho tốt.
Chỉ là đến nơi này lại gặp vấn đề, ban tổ chức bên kia còn đang giúp một công ty khác, đem Bồi Thịnh để sau.
Khương Vân cũng kiên nhẫn, một bên đem nhân viên an bài làm tốt công việc, một bên chờ đợi, nghĩ hẳn là thật nhanh có thể đến phiên Bồi Thịnh. Nhưng mà tiến triển lại không như dự định.
Cùng công ty trước sắp xếp xong cũng không có kêu Bồi Thịnh mà là gọi một công ty khác.
Người phụ trách bên kia muốn làm từng bước cũng không thành vấn đề chỉ là chỗ triển lãm mười một giờ đêm sẽ đóng cửa, thời gian tiến hành sắp xếp khá lâu, chậm một chút nữa thì rất nhiều người sẽ phải ở lại tăng ca, sẽ cho rằng Khương Vân sắp xếp công tác sai lầm, là trách nhiệm của nàng.