Lúc đó đã là mười giờ đêm, người trong sân vận động so với ban ngày vắng hơn nhiều, nơi nơi trống vắng. Nhân viên Bồi Thịnh lưu lại bên này cũng nhiều, Khương Vân cùng vài đồng nghiệp đứng một góc, trong lúc lơ đãng liền nhìn thấy một người cách đó không xa.
Tần Chiêu thay đổi rất nhiều, cả người đều không giống như trong trí nhớ.
Cô đem tóc cắt ngắn, một thân đồ vest trắng, chân mang giày cao gót, toàn thân trên dưới đều được chải chuốt chỉnh tề, thoạt nhìn không có chút bất cẩn. cô ấy từng nói với nàng cô không thích cắt tóc ngắn, cũng không muốn làm bộ dạng nghiêm túc quy củ như vậy, cô muốn tuỳ ý một chút không muốn chính mình như mang gong xiềng
Hiện tại tất cả đều đã thay đổi.
Người này gầy hơn rất nhiều, xương gò má trên mặt đều nhô ra, xương quai xanh cũng thấy rõ ràng, gầy đến mặc vest cũng không che đậy được. Tần Chiêu một trận kia trôi qua không được tốt, cô vốn là người được bảo bọc ở Tần gia lại bị chao đảo nghiêng trời lệch đất, tinh thần cô sa sút một đoạn thời gian, giống như bãi bùn lầy. Tần gia cho cô áp lực lớn, Tần lão gia tử chỉ trích, vợ chồng Tần Mậu Viễn hai người bức bách còn có người trong giới trào phúng, đủ loại đồn đãi làm cô đều không đứng dậy nổi.
Trước kia Tần Chiêu kiêu ngạo như vậy, đã từng là đứa nhỏ được coi trọng trong nhà, địa vị ở Tần gia không thấp, chẳng sợ lúc comeout rời đi thành phố S thì sinh hoạt cũng không thay đổi nhiều, được một đống tài sản lớn.
Nhưng hiện tại gì cũng không, những người nịnh bợ cô khi xưa đều nhanh trốn mất, tránh cô như tránh ôn thần, anh chị em trong nhà nhân cơ hội này ở sau lưng đâm cô mấy dao, ngay cả Tần Mậu Viễn cùng Triệu Mẫn Nhã đều không ngừng trách cứ cô. Cô làm ra sự tình như vậy, khiến cho Tần gia hổ thẹn, làm cho Đậu gia cùng Hứa gia nhận về tổn thất, Lục gia cùng Kỳ gia thì luôn phòng bị cô, triệt đường lui của cô. Nếu không phải Tần Mậu Viễn liều mạng ngăn chặn giữ lấy cô thì cô hẳn là sẽ rơi vào đường cùng như Hứa Tri Ý rồi.
Một lần nữa đứng lên thật không dễ dàng, bắt đầu lại từ đầu khó như lên trời.
Khương Vân cũng không biết được mấy chuyện này, chỉ là khi nhìn thấy đối phương trong nháy mắt thì ngây người, hoàn toàn không dự đoán được người này sẽ xuất hiện ở đây.
Tần Chiêu cùng một nhóm nhân viên đang an bài công tác, sóng vai nhau đi, hai bên đang bàn bạc cùng nhau. Tần Chiêu từ đầu tới cuối đều hờ hững, trên mặt không biểu hiện ra bất luận cảm xúc gì, sắc mặt cô có chút trắng, thoạt nhìn như người vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng.
Trong nhận thức của Khương Vân, Tần Chiêu mấy năm nay chưa từng làm qua công việc liên quan đến ô tô, cho dù lúc học đại học chuyên ngành cũng tương đối liên quan đến lĩnh vực này nhưng cô không chọn đi theo ngành công nghiệp ô tô mà làm công tác khác, thuận tiện thì đầu tư này nọ chút đỉnh.
Trôi qua gần một tháng mà như thay đổi thành một người khác.
Tần Chiêu không nhìn thấy Khương Vân trong góc, chốc lát liền đi xa.
Một người đồng nghiệp vỗ vỗ vai Khương Vân, thấy nàng ngơ ngác liền quan tâm hỏi: "Phó giám Khương, cô không sao chứ?"
Khương Vân hoàn hồn, lắc đầu phủ nhận: "Không có gì".
"Thấy cô vẫn luôn không lên tiếng", đồng nghiệp mỉm cười nói: "Có phải hôm nay quá mệt hay không?"
Thần sắc Khương Vân như thường: "Cũng còn tốt".
Đồng nghiệp là nhân viên chi nhánh công ty ở thành phố S, là người nhiệt tình, hiền lành mà cười cười nói với nàng nhiều lắm là một giờ nữa có thể rời đi, cũng nói cụ thể công việc với nàng.
Khương Vân thu hồi tầm mắt, không còn chú ý tiếp người không liên quan, xốc lại tinh thần tập trung vào công việc, cùng mọi người bàn bạc công tác ngày mai. Nhân viên tập đoàn Bồi Thịnh đoàn kết nhau, không ai cố ý chơi trò vặt vãnh, tụ một chỗ chuyên tâm bàn chuyện công việc, có thể giúp đỡ lẫn nhau liền giúp đỡ. Mọi người hoà thuận ở chung, đối đãi với Khương Vân cùng đồng nghiệp từ chi nhánh thành phố C tới cũng thật chiếu cố.
Bên kia Thiệu Thanh xong việc vội vàng chạy tới đây gọi Khương Vân đi tới phụ sửa sang lại tư liệu lúc sau phải dùng thuận đường cấp cho Khương Vân cùng Đại Trí Sùng nhiệm vụ ngày mai phải làm.
Thiệu Thanh đối với lần triển lãm ô tô này tương đối coi trọng, cô ở trong nước tiến độ công việc hoàn thành cũng không tệ, đây là cái hạng mục cuối cùng cũng là quan trọng nhất, nếu xảy ra vấn đề thì nhất định ảnh hưởng không nhỏ. Cô ấy sắp phải quay về Đức bên kia, cô muốn đem hết toàn lực cho buổi triển lãm này hoàn thành tốt đẹp cho nên cô đối với Khương Vân cùng Đại Trí Sùng yêu cầu đặc biệt cao, biểu hiện thập phần nghiêm khắc, trong lời nói cũng rất nghiêm túc.
Khương Vân cũng không ngại tác phong hành sự của lãnh đạo như thế nào, nàng dốc sức làm việc là được.
Sau khi rời đi địa điểm tổ chức, nhân viên Bồi Thịnh đến nơi nghỉ ngơi mở một cuộc họp ngắn, chờ sự việc xử lý xong hết cũng đã mười một giờ bốn mươi. Bận rộn một ngày thể xác và tinh thần Khương Vân mỏi mệt, tan họp liền nghĩ lập tức về phòng nghỉ ngơi.
Thiệu Thanh chú ý tới bộ dáng hết sức mệt mỏi của nàng, liền hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Khương Vân ngẩn ra, không hiểu vì sao cô ấy hỏi như vậy.
Thiệu Thanh giải thích: "Cô thoạt nhìn ỉu xìu, công tác hôm nay rất mệt sao?"
"Không có", Khương Vân nói, trước mặt lãnh đạo sao dám nói bừa được, mệt cũng không thể thừa nhận, nàng mỉm cười: "Chỉ là ngồi máy bay không thoải mái lắm, cho tới giờ vẫn còn khó chịu một chút".
Thiệu Thanh cũng không tính là quá nghiêm khắc, quay đầu nhìn nàng liếc mắt một cái: "Sáng mai cô có thể đến trễ một tiếng nhưng mà bất quá có thể tối nay tôi lại có việc tìm cô".
Khương Vân sửng sốt, "Không cần đâu, tối nay nghỉ ngơi một chút là được rồi"
Thiệu Thanh nói: "Sợ cô nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng tiến độ công tác ngày mai thôi".
Khương Vân cười cười, "Không đâu, chị yên tâm".
Thiệu Thanh không nói gì thêm.
Nhân viên Bồi Thịnh cùng một số công ty khác bao khách sạn này để nghỉ ngơi, nhân viên đều được bố trí phòng ở thật tốt.
Khương Vân ở cách vách Thiệu Thanh, phòng đối diện là Đại Trí Sùng. Sau khi trở về nàng cùng Thiệu Thanh chào một tiếng rồi vào phòng rồi không ra cửa nữa, cũng không cùng đồng nghiệp khác giao tiếp.
Nàng thệt sự có chút mệt, chạy tới chạy lui cả ngày thật sự rất mệt, tắm xong liền nằm trên giường nghỉ tạm.
Lục Niệm Chi còn ở thành phố C gọi điện tới nói với nàng sáng mai có thể tới bên này. Hai người nói chuyện phiếm hơn mười phút.
Khương Vân nghĩ nói chút chuyện đêm nay nhưng lời đến bên miệng vẫn từ bỏ, có những người chỉ là người qua đường, không cần thiết nói ra gây ngột ngạt, chỉ có để ý mới có thể rối rắm. Bạn gái cũ gặp nhau thì gặp thôi, không tiếp xúc nhau là được, lãng phí tâm lực chính là chuyện dư thừa.
Huống hồ người đầu bên kia điện thoại có dục vọng chiếm hữu cao như vậy, đối với loại sự tình này sao có thể nhịn được, không chừng cúp điện thoại liền sẽ mua vé máy bay suốt đêm bay tới đây luôn.
Trời cũng rất khuya rồi, như vậy cũng thật phiền toái vẫn là chờ ngày mai rồi nói.
"Ngày mai khi nào em rảnh?", Lục Niệm Chi hỏi, tiếng nói thật nhẹ, tại thời điểm này nghe khiến cho người ta thật thoải mái.
Khương Vân nằm ở trên giường trở mình, "Chắc là giữa trưa, chị tới đây thì gửi tin nhắn cho em".
"Được rồi".
"Không cần gọi điện thoại", Khương Vân dặn dò, "Lúc đó em không tiện nghe điện thoại".
Trong lúc làm việc không thể nghe điện thoại cá nhân mà ngày mai lại có nhiều đồng nghiệp bên cạnh như vậy, thật sự không tiện.
Lục Niệm Chi ở bên kia cười cười cũng không biết cô đang cười cái gì. Hồi lâu mới ý vị thâm trường mà ừ một tiếng. Khương Vân không hỏi đây là cô làm sao vậy, nói chuyện đến không sai biệt lắm thì cúp điện thoại đi ngủ, chỉ là trước lúc cúp, đối phương bỗng nhiên nói: "Chị không phải là cổ đông công ty sao, sao lại coi thành điện thoại chuyện riêng nha?"
Cô cố ý trêu Khương Vân.
Đại cổ đông gọi tới được tính là chuyện công, "bạn bè" gọi mới là chuyện riêng.
Khoé môi Khương Vân hơi nâng lên, cúp điện thoại.
Có thể là ban ngày chạy tới chạy lui quá hao phí sức lực, đêm nay Khương Vân ngủ một giấc thật trầm, cơ hồ là đầu dính vô gối liền ngủ mất, làm một giấc tới lúc đồng hồ báo thức reo vang.
Công tác ngày hôm nay tương đối phức tạp, nàng không dám mê luyến chăn ấm nệm êm, bị đồng hồ đánh thức liền nhanh chóng đứng lên rửa mặt, thay đồ, trang điểm xong ra ngoài.
Thiệu Thanh cùng Đại Trí Sùng đều thức dậy so với nàng sớm hơn, trước khi nàng đến hai người đó đang thảo luận tiến trình công việc hôm nay và kế hoạch đã sớm định ra cùng với gặp gỡ lãnh đạo của các công ty từng hợp tác chung.
Công việc Khương Vân phụ trách tương đối đơn giản, chỉ cần giúp đỡ ban tổ chức tiếp đón là được, chuyện sau đó đều có thể giao cho Đại Trí Sùng xử lý. Ba người ăn sáng xong liền cùng nhau lái xe đi, tới nơi triển lãm, Khương Vân trước đi theo Thiệu Thanh chạy một chuyến, Đại Trí Sùng phụ trách đi bàn bạc chuyện hợp tác.
Bởi vì ngày mai triển lãm sẽ khai mạc nay công việc hôm nay đặc biệt nghiêm trọng. Thiệu Thanh còn có một đống việc cần hoàn thành. Cô ấy là người phụ trách chính, chuyện đã an bài cho cấp dưới cũng muốn tự mình đi làm.
Khi tìm ban tổ chức, bởi vì lâm thời phải thay đổi người nên Thiệu Thanh cử Khương Vân đi trước bàn bạc với bên đó, đem công việc giao cho nàng. Thiệu Thanh kỳ thật rất tín nhiệm Khương Vân, tin tưởng năng lực của nàng, rất có bộ dáng buông tay cho Khương Vân tự phụ trách.
Mà Khương Vân cũng không phụ kỳ vọng, nhanh nhẹn hành động, chỉ là nàng không nghĩ tới người ban tổ chức bên kia phái tới chính là Tần Chiêu.
Tần Chiêu cũng không dự đoán được người của Bồi Thịnh phái tới là Khương Vân. Hôm qua cô biết Khương Vân tới thành phố S, cũng không nghĩ nhiều, hôm nay người này liền đứng trước mặt mình.
Hai cô đã hơn một tháng chưa gặp nhau, bốn mươi ngày nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn, người yêu đã từng thân mật khắng khít trở nên xa cách, cho dù đứng cùng một chỗ vẫn là khoảng cách xa vạn dặm.
Cảnh còn người mất, sớm đã không còn như xưa.
Khương Vân vẫn là bộ dáng cũ chỉ có ngẩn người trong chốc lát sau đó không tức giận càng không kích động, bình tĩnh đến như chưa có gì xảy ra, xem Tần Chiêu tựa như một người xa lạ, như người trước nay chưa từng quen biết.
Nàng thật sự là người tàn nhẫn, thời điểm yêu nhau toàn tâm toàn ý, không yêu nữa thì quyết tuyệt chấm dứt, mặc kệ những năm đã qua như thế nào, là tốt hay xấu, dù sao đối với nàng mà nói đều là xốc không lên nổi gợn sóng.
Trước kia có bao nhiêu để ý hiện tại có bấy nhiêu dứt khoát.
Tần Chiêu lại tương phản. Người này ở thành phố C xúc động như vậy, thậm chí không ngại xé rách da mặt cũng muốn đại náo một trận mà nay đứng ở trước mặt Khương Vân, trong mắt không có oán trách càng không có hận ý, cô chỉ có chút ngoài ý muốn còn có một loại cảm xúc Khương Vân xem không hiểu.
Tâm tình của cô giờ phút này hoàn toàn bất đồng với Khương Vân.
Khương Vân không biết Tần Chiêu như thế nào mà lại thành người của ban tổ chức, nàng hẳn là nên chủ động chào hỏi nhưng lại không làm. Đồng nghiệp đứng kế bên cũng tương đối có mắt nhìn, thấy nàng không có phản ứng gì liền nhanh chân tiến lên hướng Tần Chiêu vươn tay, khách khí mà cười nói: "Tần tiểu thư cô khoẻ, chắc đã đợi lâu rồi".
Tần Chiêu nhìn Khương Vân một chút sau đó mới đáp lại đồng nghiệp kia.
Hai bên đều không quanh co vòng vèo, trực tiếp tiến vào vấn đề chính. Khương Vân đứng ở một bên, nàng biết bản thân không nên đứng trơ ra đó, không thể đem cảm xúc cá nhân đưa vào trong công tác nhưng xác thật nàng không nghĩ cùng Tần Chiêu có nhiều tiếp xúc, nói nhiều một câu cũng không muốn.
Khương Vân có thể làm được việc thản nhiên đối diện một đoạn tình cảm đã qua, loại này thản nhiên nghĩa là đã hoàn toàn buông xuống, không để bụng người kia mà không phải là hoà khí đứng cùng môt chỗ bàn chuyện công việc, giống như không có việc gì, thể hiện chính mình có bao nhiêu rộng lượng, bao nhiêu bao dung.
Nàng trầm tĩnh lại trong chốc lát, chung quy vẫn là thay cho đồng nghiệp đang căng da đầu nói chuyện kia, cực kỳ lãnh đạm xử lý công tác.
Thái độ quá mức hờ hững làm sắc mặt Tần Chiêu thay đổi, đại khái là chưa từng thấy qua mặt này của Khương Vân, Tần Chiêu có rất nhiều lần chưa tiếp lời, trầm mặc không giống bình thường.
Khương Vân không rõ ràng lắm cô ấy đang làm cái gì, trong lòng nàng không tính toán gì chỉ nghĩ nhanh nhanh kết thúc rồi cách xa ra một chút. Đáng tiếc Tần Chiêu không hiểu, thời điểm nói tới gần kết thúc nhịn không được nói: "Chị gần đây thế nào?"
Hai người đi đầu đội ngũ, cùng những người ở sau cách một khoảng, Tần Chiêu thanh âm hạ thấp không làm cho những người khác nghe thấy dược.
Khương Vân sắc mặt không đổi nhưng ánh mắt trầm trầm.
Tần Chiêu lại nói một câu: "Lần trước là em không đúng, xin lỗi".
Thái độ thành khẩn, ngữ khí cũng thành thật nghe như thật lòng cô muốn nói xin lỗi.
Nhưng Khương Vân sẽ không tiếp thu càng không rảnh làm tiết mục lừa tình gì, nàng ngoảnh mặt làm ngơ giả vờ không nghe thấy, bước thêm hai bước, đạm nhiên trả lời: "Tần tiểu thư nếu không có việc gì khác thì chúng tôi đi về trước".
Tần Chiêu nhìn nàng chăm chú, thấy nàng thật sự chuẩn bị rời đi chạy nhanh nói: "Còn có việc!"
Khương Vân dừng lại, dùng ngữ khí thập phần cứng ngắc nói: "Mời cô nói".
Có lẽ bị bộ dáng cố tình xa cách của Khương Vân kích thích rồi, Tần Chiêu theo bản năng muốn đem người giữ chặt, bất quá không chờ cô đụng tới Khương Vân, phía sau đột nhiên có một bàn tay trắng nõn sạch sẽ vươn tới.
Đối phương lập tức ngăn cô lại, lại đứng ở giữa cô cùng Khương Vân, trầm giọng nói: "Tần tiểu thư, phiền cô tự trọng!".