Nguồn: bhtt.vn
QT: Mạt Mạt
Beta: Thích Đủ Thứ
=====================
Chương 20: Phản kích
Lục Niệm Chi đang nhìn qua đây, dường như sớm đoán được cô sẽ phát hiện. Cách một khoảng như vậy, thêm sắc trời thực tối, không thấy rõ ánh mắt đối phương cùng vẻ mặt nhưng Khương Vân vẫn nhịn không được nhảy dựng trong lòng. Không rõ cảm giác biến hóa nảy sinh như thế nào, gió đêm có chút lớn, không ngừng hướng cửa sổ thổi qua, đem tóc cô thổi tung có chút loạn. Cô từ trên nhìn xuống cổng viện, nhấp nhẹ môi đỏ.
Lục Niệm Chi đêm nay mặc áo ba lỗ thuần đen phối hợp cùng màu quần ngắn. Vòng eo có điểm gầy lộ một chút ra bên ngoài, tóc hơi rối tùy ý buông lơi, mang theo cảm giác tản mạn tùy tính.
Có lẽ thời tiết quá nóng, nhìn người này trong nháy mắt, Khương Vân không hiểu sao hơi thở đình trệ rồi sau đó siết chặt di động, cô không nhúc nhích, cứ đứng như vậy. Thẳng đến di động hơi rung lên, wechat có tin nhắn.
Lục Niệm Chi: "Xuống đây".
Cô lúc này mới hoàn hồn, đi xuống lầu. Kéo ra cánh cổng, nhìn thấy đối phương, Khương Vân dừng một chút nhỏ giọng hỏi: "Đến lúc nào?"
"Không bao lâu", Lục Niệm Chi nói, "Mới một lát thôi".
Kỳ thật là nàng đợi cô hơn nửa tiếng đồng hồ, Khương Vân trước lúc đi tắm cũng nghe bên ngoài vang tiếng động cơ xe. Người này khẳng định là tới lúc cô tắm rửa, tính thời gian cũng là lâu rồi.
Khương Vân trong lòng rõ ràng nhưng không nói ra, cô không dấu vết liếc mắt một cái đánh giá đối phương. Nhìn thấy trên tay trái nàng vẫn còn mang dây buộc tóc kia, nhất thời không tự giác mà nắm chặt then cửa. Chung quy có chút không tự nhiên liền bất động thanh sắc dời tầm mắt nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh của Lục Niệm Chi.
Ở lầu hai quá xa nàng không nhìn rõ lắm, lại gần mới phát hiện đối phương mặc áo thun ba lỗ ôm body, chân thẳng lại dài, áo khoác lửng chưa đến eo, rõ ràng một cỗ gợi cảm, lại thêm eo mông không tồi, người lại cao, chỉ đứng tại chỗ bất động cũng thập phần đáng chú ý.
Khương Vân nâng mắt hỏi: "Đã trễ thế này, có chuyện gì vậy?"
"Đi sân bay tiễn Lục Thời Tinh trở về, ngang qua bên này liền tới nhìn xem". Lục Niệm Chi nói, trước sau như một trực tiếp.
Đi ngang qua đây, nghĩ đến liền tới.
Trời đã tối, hàng xóm xung quanh đều đã nghỉ ngơi. Nửa đêm canh ba đến cửa nhà người khác... Khương Vân giơ tay sửa sửa tóc bị gió thổi loạn trên trán, bên ngoài gió so với trên lầu càng lớn, cây cối chung quanh cành lá sột soạt đưa, không ngừng rơi rụng.
"Quần áo em còn ở bên chỗ tôi bên kia", Lục Niệm Chi nói, "Khi nào em qua lấy?"
Lần trước Khương Vân đi có chút vội, kết quả quên lấy quần áo, Lục Niệm Chi đã giúp cô giặt sạch phơi khô nhưng không mang qua đây.
"Hơn hai ngày nữa, có thời gian tôi qua", Khương Vân đáp.
Không thể hiểu được, hai người nói chuyện tương đối thiếu hụt, hỏi một câu đáp một câu. Người cứ vậy đứng ngoài cửa, Khương Vân không mở miệng mời nàng vào mà Lục Niệm Chi cũng không chủ động. Nói xong những lời này hai người bỗng nhiên cũng không lên tiếng.
Lục Niệm Chi nhìn kỹ Khương Vân, tựa như muốn nhìn thấu cô mà Khương Vân đêm nay cả người không có dáng vẻ, trông có chút mệt mỏi bộ dáng. Một hồi lâu vẫn là Khương Vân bại trận, không có thói quen bị nhìn chằm chằm, trước nhẹ nhàng lên tiếng: "Hai ngày nay chị làm gì?"
"Xử lý công việc, còn em?"
"Đều ở nhà, cái gì cũng không làm". Khương Vân đúng sự thật nói, tạm dừng lại tiếp tục: "Còn có đi bên đại học C bên kia một chuyến".
Lục Niệm Chi nói: "Tìm bạn kia của em?"
Cô gật đầu: "Ân".
"Tâm tình không tốt?" Lục Niệm Chi bỗng dưng hỏi, tiến lên nửa bước, duỗi tay dùng lòng bàn tay cọ cọ gương mặt cô, làm cô nhìn chính mình.
Tối nay Khương Vân có chút không thích hợp, cùng ngày thường không giống nhau lắm, cho dù trên mặt không thể hiện nhưng đều có thể nhận ra.
Khương Vân ngây ngốc, chợt trả lời: "Không có".
"Làm sao vậy?" Lục Niệm Chi vẫn hỏi. . Đam Mỹ Sắc
Khương Vân không trả lời.
Lục Niệm Chi lại đoán được, "Bởi vì Tần Chiêu".
Khương Vân không phủ nhận.
Hứa Tri Ý phát cái kia động thái, đơn giản chính là muốn làm cô chán ghét vì hôm đó ở trung tâm thương mại tìm cô bị bẽ mặt. Khương Vân sẽ không vì vậy mà phẫn nộ, thậm chí có thể coi như đang xem người diễn trò nhưng lại phát hiện Tần Chiêu rất sớm trước kia đã mang Hứa Tri Ý về nhà hai người, cô rốt cuộc vẫn không nhịn được sự khó chịu kia. Kỳ thật là thực phản cảm cùng chán ghét, chỉ là lý trí nói với cô phải bảo trì thanh tỉnh, đừng vội phát tác thôi.
Bởi vì đã phát hiện này nọ, biết hai người kia rõ ràng đã thông đồng với nhau thật lâu, hoàn toàn trở nên chết lặng cho nên mới sẽ như vậy bình tĩnh nhưng không đại biểu Khương Vân không ngại, không bị ảnh hưởng cảm xúc.
Tính tính thời gian, lúc ấy cô còn hoàn toàn chẳng biết gì, vẫn cùng Tần Chiêu hoàn hảo như trước. Tần Chiêu đem người về nhà, chỉ là xuất phát từ mời bạn bè về chơi hay thật sự làm chuyện gì giống như lần đi công tác đó, là đi làm việc hay đi hẹn hò tình nhân, Khương Vân thật không biết rõ.
Mặc kệ Tần Chiêu lúc ấy nghĩ như thế nào, ít nhất đối với Khương Vân mà nói, ở đoạn tình cảm kia nàng ấy là thật lòng cũng trả giá thật nhiều, không phải giả vờ giả vịt mà nay phát hiện điều này, chắc chắn sẽ để ý cùng ghê tởm, thật sự khó có thể tiêu tan.
Bởi vì không nghĩ tiếp tục làm bản thân ghê tởm, Khương Vân trước nay đều không miệt mài theo đuổi những cái đó, chính cô cũng chưa phát hiện bản thân dao động cảm xúc mà trước mắt bị Lục Niệm Chi hỏi, đầu tiên là ngây người rồi sau đó hạ xuống cõi lòng tràn đầy phức tạp mới cùng Lục Niệm Chi đối diện: "Hai người các nàng hai ngày trước đều đi thành phố S, hiện tại vẫn ở bên đó".
Lục Niệm Chi đáp: "Tôi biết".
"Các nàng hẳn là ở bên nhau". Khương Vân nói, ngữ điệu không có phập phồng nhưng thanh âm tương đối thấp.
Lục Niệm Chi hơi hơi thấp ánh mắt nhìn cô, thật lâu không nói, miệng một chút cũng chưa động, không biết qua bao lâu mới trầm giọng hỏi: "Em thực để ý?"
Khương Vân chần chờ: "Có một chút".
Bất quá nói xong lại nhìn thẳng ánh mắt thâm trầm Lục Niệm Chi nói thêm: "Không phải loại giống chị nghĩ".
Lục Niệm Chi không nói lời nào, cứ vậy yên lặng nhìn Khương Vân, hồi lâu mới ý vị thâm trường hỏi: "Tôi nghĩ loại nào?"
Người này lời nói luôn có ẩn ý, có khi là trêu chọc, khi thì thử lòng.
Khương Vân tất nhiên không trả lời, ra vẻ không hiểu.
Lục Niệm Chi ngón tay chạm vào tai cô, giúp cô vén tóc, đầu ngón tay như có như không chạm vào sau tai, một câu cũng không nói nhưng lời nói đều ẩn trong hành động ái muội ôn nhu này.
Ánh mắt nàng quá sâu, Khương Vân không thể đáp lại, sau một lúc lâu, hỏi: "Đậu Ninh Thành kia cụ thể khi nào đến thành phố C?"
"Em muốn tìm hắn?", Lục Niệm Chi nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô, dùng lòng bàn tay hơi nóng như có như không mà kiên nhẫn xoa.
Khương Vân có chút sợ nhột nhưng không né tránh: "Không phải, chỉ muốn hỏi một chút".
Lục Niệm Chi không cố ý trêu chọc cô, xoa một chút liền buông ra, tay men theo từ cổ cô chạm xuống, xẹt qua xương quai xanh, lại xuống chút nữa, đầu ngón tay chạm nhẹ... Bất quá cuối cùng cũng không có xằng bậy, chỉ là giúp cô đem cổ áo đang mở rộng ra khép lại.
"Hắn sẽ không gặp em".
Nếu có thể được Hứa lão gia tử coi trọng, Đậu Ninh Thành tự nhiên không phải người bình thường. Cho dù Khương Vân có thể nhìn thấy đối phương cũng không có tác dụng quá lớn. Đậu Ninh Thành sẽ không tin lời cô, sao có thể dễ dàng bị người châm ngòi.
Khương Vân làm sao không rõ chuyện này, trả lời: "Tôi không gặp hắn".
"Vậy em muốn làm gì?" Lục Niệm Chi hỏi.
Khương Vân nói: "Có chút đồ muốn hắn xem".
Lục Niệm Chi không đáp lại đem cổ áo ngủ nàng khép thêm chút, đem mảng da thịt trước ngực cô che khuất. Mới tắm rửa xong lại ở trong nhà mình, đi xuống quá vội, Khương Vân bên trong không mặc áo ngực, áo ngủ lại dán sát hai luồng mềm mại, đem đường cong xinh đẹp đều hiện ra.
Khương Vân hơi chút lùi lại, không quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói: "Chị giúp tôi".
Cô khẳng định không thể tiếp xúc Đậu Ninh Thành. Đừng nói muốn làm gì, chính là xa xa nhìn đều khó. Rốt cuộc không phải là người cùng một dạng, trước nay chưa từng gặp qua cũng chưa từng giao tế, hoàn toàn không hiểu biết, chỉ có Lục Niệm Chi mới có thể hỗ trợ.
"Giúp như thế nào?"
"Đem đồ vậy giao cho hắn".
Mày Lục Niệm Chi khẽ nhếch, tựa hồ không mấy vừa lòng. "Vậy thôi?"
Khương Vân hiểu sai ý, đáp: "Ân".
Không ngờ người này lại hỏi: "Tôi thì sao?"
Nàng không phản ứng kịp: "Cái gì?"
"Phiền toái như vậy, nếu tôi giúp em, tuỳ lúc đều có thể bị phát hiện", Lục Niệm Chi nói trắng ra.
Nhưng cũng xác thật là như thế. Loại chuyện này một khi bại lộ khẳng định sẽ trở thành tội nhân. Đậu Ninh Thành phát hiện bí mật của Hứa Tri Ý cùng Tần Chiêu, hắn sẽ không vì vậy mà cảm kích người mật báo, ngược lại sẽ chú ý phòng bị. Rốt cuộc đây là lợi ích mấy gia tộc bị liên luỵ, liên hôn vì củng cố lợi ích này đó, Lục Niệm Chi nếu giúp Khương Vân, chính là phá hư lợi ích các bên, bất luận là từ góc độ cá nhân hay Lục gia xem xét đều không sáng suốt.
Khương Vân không nghĩ sâu như vậy, nghe những điều này không khỏi rối rắm, cân nhắc trái phải một chút: "Tính sao đây?"
Lục Niệm Chi lại đột nhiên chuyển thái độ hỏi: "Giúp em thì không thể trước làm tôi vui một chút sao?"
Khương Vân không rõ ràng lắm.
Lục Niệm Chi nói: "Trước làm người mẫu cho tôi, chụp hai tấm ảnh".
Không giúp việc không công, có việc cần người hỗ trợ phải báo đáp gì đó là chuyện hiển nhiên. Khương Vân trong đầu nhớ lại những bức ảnh người này tự chụp chính mình, nhất thời ngây ra, không đáp lại nhưng ma xui quỷ khiến cô lại tin tưởng người này nhất định sẽ không quá phận, chậm rãi đồng ý: "Được..."
Hẳn là không đoán được Khương Vân sẽ một câu liền đáp ứng, Lục Niệm Chi dừng một chút lại nói: "Đậu Ninh Thành ngày mai ba giờ rưỡi chiều sẽ đáp máy bay đến thành phố C ở một tuần".
Khương Vân gật gậu đầu: "Đã biết".
Kế tiếp Lục Niệm Chi không nhắc lại chuyện chụp ảnh mà nói chút việc liên quan Đậu Ninh Thành.
Rạng sáng tĩnh lặng, đường vắng vẻ, hai người vẫn luôn đứng trước cửa nói chuyện với nhau. Có lẽ chuyện mới nói làm chút gì đó thay đổi, hai nàng tương đối khắc chế, ai cũng không đánh vỡ cục diện này. Khương Vân trước sau chưa mời Lục Niệm Chi vào nhà, Lục Niệm Chi cũng không đề cập, cứ vậy đến lúc kết thúc.
Cuối cùng Lục Niệm Chi muốn lái xe rời đi, Khương Vân mới đem người gọi lại. Hạ cửa sổ xe, Lục Niệm Chi ngẩng đầu nhìn. Khương Vân không do dự nhẹ giọng hỏi: "Khi nào chụp?"
Lục Niệm Chi nghĩ nghĩ: "Chắc trong hai ngày tới, em rảnh không?"
Cô gật gật đầu: "Có"
"Đến lúc đó tôi đến đón em".
"Được".
Thực dứt khoát, nghiễm nhiên thập phần tín nhiệm đối phương. Nháy mắt tại đây tựa hồ Lục Niệm Chi muốn nói gì đó nhưng chung quy vẫn không nói liền ngồi trong xe nhìn cô thật lâu, cuối cùng nói một câu: "Tôi đi".
Sau đó liền thật lái xe rời khỏi ngõ An Hoà.
Khương Vân đứng tại chỗ cho đến màu đen Bentley hoàn toàn ly khai không nhìn thấy bóng dáng mới quay chân đi vào sân đóng cổng lại, lên lầu nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau nóng bức như cũ, nhiệt độ không khí so với hai ngày trước còn cao hơn. Sáng sớm mặt trời liền chiếu rực rỡ không chịu được.
Tranh thủ Tần Chiêu còn ở thành phố S thành chưa về, Khương Vân sáng sớm liền lái xe đến căn nhà bên kia của cô và Tần Chiêu. Chìa khoá cùng mật mã căn nhà vẫn như cũ, trong nhà cùng với trước lúc cô rời đi không khác biệt, vị trí bình hoa cũng chưa di động.
Lúc trước khi nàng rời đi đều là mang những đồ quan trọng, vật dụng hằng ngày gì cũng chưa lấy mà nay những thứ này vẫn như cũ ở yên vị trí. Khương Vân không ở lâu trong căn nhà làm người không thoải mái này, tay không đi vào thì tay không trở ra, chỉ ở bên trong dạo một vòng sau lại lái xe về ngõ An Hoà.
Ban đêm cùng ngày, cô cơ hồ chẳng mấy không post trong vòng bằng hữu mà nay phá lệ liên tiếp post hai cái trong vòng. Một cái công khai, một cái chỉ cho Hứa Tri Ý xem.
Ảnh chụp công khai là chụp bầu trời trong vắt không gợn mây cùng đường phố phía xa trống vắng, là cảnh chụp đường xá từ ban công căn nhà của cô cùng Tần Chiêu mà ảnh chỉ cho Hứa Tri Ý xem lại chính là bức ảnh chụp cùng góc độ với tấm Hứa Tri Ý phát trong vòng bằng hữu, chỉ là không có chụp cả người mà duy nhất một cái bàn thâp nhỏ kia.
Bình hoa thủ công vẽ hoa cúc nhỏ lại không thấy đâu, đã bị ném đi.