Hoắc Hằng đến nơi, quả nhiên George đã say đến không biết trời trăng ra sao. Hắn đỡ lưng người kia ra khỏi quán. Lúc vừa mới đặt George vào hàng ghế đằng sau, Hoắc Hằng bỗng thấy một chiếc xe đi tới từ phía ngược lại, đèn xe còn nháy nháy hắn mấy cái.
Hoàng Hiểu Hiểu liếc một cái đã nhận ra biển số xe quen thuộc, cô đóng ngay cửa xe lại, kéo tay Hoắc Hằng ra chào hỏi người lái xe kia.
"Anh, trùng hợp nhỉ, anh cũng đến đây sao?" Hoàng Hiểu Hiểu mỉm cười, Hoắc Hằng bị cô kéo tay cũng gật đầu chào người trong xe.
"Anh Hoàng ạ."
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một gương mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt hai người. "Sao hai đứa lại tới đây?"
Hoàng Hiểu Hiểu vỗ vai Hoắc Hằng, cười nói: "Em với A Hằng định đến Lãm Viện ăn tối, nhưng gặp phải một người bạn đang say xỉn nên A Hằng định đưa người ta về."
Cô còn chưa dứt lời cửa xe đã mở ra. Người bước xuống xe mặc âu phục đi giày da, cặp mắt đào hoa hẹp dài quét qua chiếc xe đỗ xa đó vài bước, cất tiếng: "Thế hai đứa vẫn chưa ăn tối sao? Hay là vào ăn đi, anh nhờ người đưa anh bạn kia về cho."
"Không cần phải thế đâu ạ, anh bạn kia ói lên người A Hằng một ít, anh ấy phải về tắm rửa ạ." Hoàng Hiểu Hiểu vội từ chối. Vừa nãy Hoắc Hằng đỡ George ra xe quả là bị anh ta ói lên vai áo một ít cho nên bây giờ hắn chỉ mặc áo sơ mi trắng thôi.
Thấy Hoắc Hằng không hé răng nửa lời, Hoàng Hiểu Hiểu lén nhéo vào tay hắn một cái, hắn đành phải phối hợp với cô: "Anh Hoàng, chúng em phải đi trước đã, lần sau chúng ta lại nói chuyện ạ."
Hoàng Trung Kỳ gật đầu, bảo Hoắc Hằng thay anh ta hỏi thăm Hoắc lão gia một tiếng rồi tiến vào trong Lãm Viện. Hoàng Hiểu Hiểu lại kéo Hoắc Hằng vào trong xe, cô vừa đóng cửa thì dựa ngay lưng vào ghế: "Nguy hiểm thật! Sao anh trai em lại tới đúng lúc thế chứ, suýt thì bị lộ rồi."
Hoắc Hằng khởi động xe, lúc Lãm Viện đã khuất xa hắn mới cất tiếng: "George biết Lãm viện là sản nghiệp của anh trai em nên mới tới đúng không?"
Hoàng Hiểu Hiểu đang lau mặt cho George bằng khăng mùi soa, nghe thế bèn vặn lại: "Không, đó là sản nghiệp riêng của anh trai em, bình thường đến cả em cũng không đến đấy được."
"Thế tại sao tâm trạng anh ta lại không tốt?" Hoắc Hằng tiếp tục hỏi.
Hoàng Hiểu Hiểu than thở: "Chắc là vì hôn sự của anh với em. Mặc dù anh ta đã biết sự thật nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu."
Hoắc Hằng không giỏi an ủi người khác, huống chi chuyện này cũng khó mở miệng, vậy nên hắn chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Đến khi lái xe vào một tư gia hẻo lánh ở trong một khu tô giới của nước Anh thì Hoắc Hằng mới bấm còi.
Bảo vệ thấy mặt Hoàng Hiểu Hiểu thì mở cửa ra. Hoắc Hằng dừng xe ở trước tòa nhà, người hầu lập tức đi ra đỡ lấy lưng George đang say khướt không biết gì đi vào trong.
Hoàng Hiểu Hiểu cũng vội vã xuống xe, trước khi vào nhà còn cảm ơn Hoắc Hằng một tiếng.
Hoắc Hằng vẫy tay với cô, bảo cô trông nom George, những cái khác để mai hẵng tính.
Sau một hồi náo loạn, Hoắc Hằng cũng chẳng còn thời gian làm việc ở văn phòng nữa, hắn lái xe về thẳng nhà. Đã mười hai giờ, cả nhà đều phải ngủ hết rồi. Nhưng hắn không ngờ vừa mới vào cửa đã thấy Hoắc Thừa nổi giận đùng đùng bước tới, ánh mắt gã như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Hắn không biết sao Hoắc Thừa lại nổi điên, còn chưa cả kịp mở miệng thì đã bị gã huých vào vai một cái thật mạnh.
Hoắc Thừa đụng vào Hoắc Hằng rồi thì đi ra ngoài, ngay sau đó Dương Quyên Lan cũng đi xuống từ trên tầng, hớt hải đuổi theo.
Hoắc Hằng không hiểu chuyện gì cả nhưng trông ánh mắt Hoắc Thừa khi nãy, có lẽ lại xảy ra chuyện rồi.
Hắn lên tầng hai, định đi gõ cửa căn phòng cuối cùng thì bị một người kéo lại.
Người ngăn cản hắn chính là Lý Thu, bà cau mày, lắc đầu với hắn: "Con trở về phòng đã rồi hẵng nói."
Hoắc Hằng về phòng của mình, mẹ hắn vừa khóa cửa vừa kể: "Anh cả của con vừa bị cha con mắng to một trận, hai ngày tới con tránh anh ta ra một chút, cũng đừng đi hỏi cha xem có chuyện gì."
Hoắc Hằng ném áo vest vào trong giỏ đựng quần áo, hắn vào phòng tắm rửa tay: "Anh ta lại vừa gây ra chuyện tốt gì sao ạ?"
"Mẹ cũng không rõ, thấy trong phòng cha con có tiếng động rất lớn nên mẹ mới qua xem. Mợ cả con cũng ở trong, mẹ không vào nữa."
Hoắc Hằng rửa mặt, đang định lấy khăn lau khô thì lại nghe mẹ nói tiếp: "Mấy ngày nay con tiếp quản việc làm ăn của gia đình, phát hiện ra chút vấn đề nên báo cáo với cha sao?"
Động tác của Hoắc Hằng ngừng lại, bất lực nói với mẹ: "Anh ta phụ trách việc buôn bán, con phụ trách khâu vận chuyển hàng hóa, không liên quan đến nhau mẹ ạ."
Lý Thu nắn nắn mu bàn tay Hoắc Hằng, vẫn không quên dặn dò hắn: "Nói thế nào đi nữa bây giờ con cũng bắt đầu làm ăn với họ Hoàng, tuy rằng gia thế họ Hoàng rất lớn nhưng con cũng đừng tỏ ra quá lộ liễu. Con cũng biết anh cả con lòng dạ hẹp hòi, anh ta vẫn ghi hận con lúc vừa mới trở về nước đã đoạt lợi của anh ta. Nếu con chen hết chỗ đứng của anh ta, mẹ sợ anh ta sẽ gây bất lợi cho con."
Từ ngày Hoắc Hằng trở về nước mẹ hắn đã không ngừng rỉ tai hắn những lời dặn này. Tuy rằng luôn là một luận điệu cũ rích nhưng Hoắc Hằng biết mẹ hắn đang lo cho hắn nên hắn cũng an ủi mẹ vài câu, bảo rằng mình không so đo tính toán với Hoắc Thừa làm gì.
Lý Thu lo lắng trở về phòng. Hoắc Hằng nới lỏng cà vạt, nằm vật ra giường trong tư thế chữ 'đại' (大), hắn ngơ ngẩn nhìn trần nhà.
Trước đây cả Dương Quyên Lan và Hoắc Thừa đều không ưa Hoắc Hằng, nhưng ít nhiều vẫn có thể giả vờ ở ngoài mặt. Lần này trở về nước chưa được mấy ngày, hai người họ đã mấy lần muốn lao vào xâu xé mặt mũi hắn.
Hoắc Hằng biết nguyên nhân, như mẹ hắn nói, hắn đang từ từ uy hiếp địa vị của Hoắc Thừa.
Người anh cả này của hắn từ nhỏ đã hay nổi nóng, không chịu để người khác hơn mình. Mặc dù hắn không có ý định giành giật gì cả nhưng ở trong mắt anh cả và mợ cả, hắn đã sớm trở thành cái gai.
Hoắc Hằng thở dài, hắn nhắm mắt lại định ngủ một giấc, trong đầu lại vô thức hiện ra một gương mặt.
Một gương mặt không tranh với đời*, ôn hòa điềm đạm.
(*) raw là 'dữ thế vô tranh' – 与世无争: không quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác và cũng không tốn sức cho những chuyện không đâu.
Hoắc Hằng không hiểu quá rõ về Châu Tận Hoan, Châu Tận Hoan là người đã từng đứng ở chỗ cao, dù có tốt tính đến đâu thì cũng làm sao có thể giữ bình tĩnh được. Sau một sự thay đổi đến long trời lở đất như thế, lại còn bị Hoắc Thừa từ hôn, làm sao anh có thể không hận cho được?
Hơn nữa lúc Hoắc Hằng hỏi Châu Tận Hoan có còn hận họ Hoắc hay không, anh còn không thèm nghĩ mà đã gật đầu. Nghĩ đến đây, Hoắc Hằng bỗng không khỏi cảm thấy mừng cho mình.
May mà ngày xưa mấy lần chạm mặt đều chỉ là lướt qua nhau, Châu Tận Hoan không có ấn tượng gì với hắn. Cũng may mà sau khi trở về hắn dùng cái tên giả là Lý Hằng. Nếu để Châu Tận Hoan biết hắn là em trai của Hoắc Thừa, có khi anh sẽ đuổi đánh hắn ra tận cửa nhà, nào có cơ hội cho hắn làm bạn với anh?
Nghĩ tới những chuyện đau đầu này đều từ chính anh cả của hắn mà ra, Hoắc Hằng lại cảm thấy làm em trai của người như thế quả là xui xẻo tám đời. Hắn buồn bực vì những chuyện loạn lạc giải quyết mãi không xong mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau Nguyên Minh đến gọi hắn dậy mới phát hiện ra cả buổi tối hắn ngủ mà quên đắp chăn, bị cảm mất rồi.
Lý Thu bảo bác sĩ đến khám cho Hoắc Hằng, bác sĩ khuyên hắn nên nằm trên giường nghỉ ngơi. Hắn bỏ ngoài tai hết, ăn sáng xong đã phi đến văn phòng. Hắn phải tìm hiểu hết mọi chuyện làm ăn ở trong nhà mới có thể bàn bạc tiếp với Hoàng Trung Kỳ được, nhưng đến buổi trưa hắn lại đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, bèn gọi Nguyên Minh đến.
Hoắc Hằng bảo Nguyên Minh đến cửa hàng nội thất chọn lấy hai chiếc giường đơn tốt nhất, loại phù hợp với người bị đau lưng, cùng với một bộ chăn ga gối đệm đầy đủ rồi gửi đến chỗ Châu Tận Hoan.
Nguyên Minh chẳng hiểu nổi ý của hắn: "Cậu ba, phải đi đến công ty bách hóa của nhà chúng ta hay sao ạ?"
"Đi đến cửa hàng nội thất ở đường bên cạnh ấy, đừng để cho bất kì ai biết chuyện, đặc biệt là anh cả của tôi." Hoắc Hằng nghiêm túc nói.
Nguyên Minh hiểu ra, lại tiếp tục thắc mắc cái khác: "Thế tại sao lại phải gửi giường cho Châu Tận Hoan ạ?"
Hoắc Hằng đọc tài liệu cả buổi sáng, đầu đau như búa bổ, không có thời gian chậm rãi giải thích cho cậu ta hiểu bèn đuổi cậu ta đi làm việc. Đến chạng vạng Nguyên Minh mới đánh tiếng về, báo cáo rằng đồ đạc đều đã được chuyển qua hết rồi, chỉ chờ đến lúc Châu Tận Hoan về nhận đồ thôi nhưng mà anh không chịu nhận.
Hoắc Hằng bảo cậu ta đưa điện thoại cho Châu Tận Hoan, một lúc sau bên kia truyền đến một tiếng "Chào cậu."
"Ông chủ Châu, cái giường kia là chút tấm lòng của em khi làm bạn với anh đó mà. Em đã mua mất rồi, nếu anh không nhận thì chỉ có vứt đi thôi đấy." Hoắc Hằng không nói một câu nào thừa thãi cả, chặn hết đường từ chối của Châu Tận Hoan.
Châu Tận Hoan cầm ống nghe, nhìn qua hai cái giường mới thu hút sự chú ý của nhiều người cùng với một đám người hầu đang ngồi xổm, chỉ đợi có lệnh là kê giường vào trong nhà. Anh ngẫm đi ngẫm lại vẫn không thể nhận được: "Lý tiên sinh, Cậu với tôi vốn không quen biết gì cả, cậu từng giúp đỡ tôi nhiều lắm rồi. Hai chiếc giường này tôi thực sự không thể nhận được, cậu vẫn cứ lấy về rồi cho người khác đi."
Hoắc Hằng tựa người vào lưng ghế, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Tòa tháp chuông cách đó không xa đang đón chút nắng chiều cuối cùng trong ngày, kim giờ chỉ đúng sáu rưỡi. Nhìn giờ hắn bỗng cảm thấy đói bụng, lúc này mới nhớ ra hắn đã không có gì bỏ bụng từ trưa rồi.
Hoắc Hằng đứng lên, nói với Châu Tận Hoan qua điện thoại: "Thế này đi, bây giờ em qua chỗ anh, anh chờ em đến nơi rồi nói tiếp."