Hoắc Hằng không nhận lấy số tiền ấy, hắn nhìn Châu Tận Hoan rồi nói: "Ông chủ Châu, anh cứ nhất định phải khách khí với em như vậy sao?"
Châu Tận Hoan rũ mắt, nhịn lại sự chát chúa trong cổ họng mà đáp: "Vấn đề không phải là có khách khí hay không. Số tiền kia không quá lớn nhưng mong cậu cứ nhận trước đi."
Hoắc Hằng im lặng một hồi, cuối cùng phủ bàn tay mình lên bàn tay đang cầm tiền của Châu Tận Hoan, quay ra ban công gọi một tiếng lớn: "Cậu qua đây!"
Nguyên Minh trốn sau tường ở ban công, đã nghe rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại của hai người. Thấy Hoắc Hằng vẫn còn giận, cậu ta chỉ có thể rụt vai cúi đầu, nhìn xuống mũi chân của mình mà đi đến bên giường bệnh.
Nguyên Minh thì sợ sệt, Châu Tận Hoan lại hơi căng thẳng.
Hoắc Hằng trừng Nguyên Minh, nghiêm mặt nói: "Tôi không cần dạy cậu phải nói cái gì đúng không?"
Nguyên Minh sao có thể không hiểu ý của cậu chủ, lập tức gật đầu như giã tỏi, cúi người trước Châu Tận Hoan, thái độ thay đổi hẳn 180 độ so với ngày hôm đó: "Thực sự xin lỗi ông chủ Châu, ngày đó tiểu nhân đã nói những lời không nên nói, tiểu nhân là một tên tự cho mình là đúng. Mong ông chủ rộng lòng, không so đo với tiểu nhân ạ."
Không ngờ Nguyên Minh lại đột nhiên xin lỗi mình, tự nhiên Châu Tận Hoan cũng không biết phải làm sao.
Hoắc Hằng cũng xin lỗi anh: "Chuyện hôm đó em đã biết rồi, là tại em không biết dạy người làm, để anh phải giận."
Châu Tận Hoan vội lắc đầu: "Không, tôi..."
Anh cứ ấp úng hai ba tiếng 'Tôi' mà không biết phải nói gì cho phải. Hoắc Hằng không muốn Nguyên Minh cứ ở đây để anh phải khó chịu, bèn đuổi cậu ta ra ngoài.
Nguyên Minh ỉu xìu đóng cửa phòng lại, Hoắc Hằng ngồi xuống mép giường, nói: "Hôm đó em phải đi có việc, Viễn Đông lại báo với em vị giáo sư Tân Đường tới đúng ngày ấy, em đành phải để Nguyên Minh dẫn anh đi khám. Không ngờ thằng nhóc đã vô lễ với anh, lại còn nói mấy lời đáng trách."
Vừa nghĩ tới việc Nguyên Minh nói này nói nọ để Châu Tận Hoan tủi thân, Hoắc Hằng lại thấy có lỗi: "Là lỗi của em, anh giận cũng phải."
Vốn là Châu Tận Hoan muốn giữ khoảng cách nhất định với Hoắc Hằng, thế nhưng thấy hắn áy náy đến như thế, anh không tài nào nói ra những câu thờ ơ đã nghĩ sẵn từ trước được nữa.
Suy cho cùng, Hoắc Hằng thật lòng đối xử tốt với anh mà. Không cần biết lý do này có chính đáng hay không, dù sao giữa anh và Hoắc Hằng vẫn có vấn đề. Nguyên Minh là người hầu của Hoắc Hằng, không thích việc anh luôn nhận sự giúp đỡ từ hắn, cộng với tiếng xấu trong quá khứ, Nguyên Minh dĩ nhiên sẽ nhận thấy Châu Tận Hoan đang muốn lợi dụng Hoắc Hằng. Cho nên cậu ta dùng lời lẽ như thế để châm chọc anh cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Không phải là anh không nhận ra những lý lẽ này, chỉ là sau khi bị Nguyên Minh châm chọc, anh không muốn nghĩ đến nữa.
Anh thở dài, nói: "Tôi không hề giận, cậu cũng không cần phải tự trách đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi."
Hoắc Hằng bỗng ngẩng đầu lên, nắm chặt lấy tay anh: "Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy thì về sau anh đừng khách khí, cũng đừng từ chối sự giúp đỡ của em nữa."
Bây giờ Châu Tận Hoan mới nhận ra, tay đang cầm tiền của anh vẫn bị Hoắc Hằng nắm lấy, vội rụt tay về, lúng túng nhìn chăm chăm vào gối.
"Ông chủ Châu?"
Hoắc Hằng không đợi được câu trả lời của anh, thấy anh vẫn quay đầu lại không chịu nhìn mình, bèn cúi sáp lại gần, nói ở sát bên tai anh: "Anh mà không trả lời nghĩa là không tha thứ cho em rồi."
Giờ đang là mùa đông, tai Châu Tận Hoan luôn bị lạnh. Khi Hoắc Hằng tới gần, cả thân nhiệt và hơi thở đều phả vào tai, khiến anh run lên nhè nhẹ, ngón tay bấu chặt vào cái gối.
Hoắc Hằng nhận ra anh đang run lên, nhưng hắn không nhìn được sắc mặt anh, bèn tưởng là thắt lưng Châu Tận Hoan lại bị đau. Thế nên bàn tay Hoắc Hằng lần đến gần xương sống của anh, xoa xoa vị trí ấy cách một tấm chăn: "Lại đau rồi ạ?"
Châu Tận Hoan vốn là đang ngại, bây giờ tự nhiên lại bị Hoắc Hằng sờ vào chỗ đó, anh bỗng nhớ về cảnh tượng lúc ở phòng điều trị.
Lúc Viễn Đông đang tiêm thuốc, Hoắc Hằng cũng ở cạnh anh. Lúc ấy anh đau quá không lo gì nhiều, thế nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy xấu hổ không chịu nổi.
Cả nửa cái mông anh đã bị Hoắc Hằng nhìn thấy hết rồi, tuy nói rằng chuyện này ngoài ý muốn, thế nhưng Châu Tận Hoan nhìn mặt Hoắc Hằng kiểu gì bây giờ?
Nghĩ tới đây, anh vùi thẳng gương mặt vào trong gối. Thế nhưng sau đó lại cảm nhận được Hoắc Hằng đang đứng lên, còn nghe hắn bảo: "Em đi gọi bác sĩ tới."
Anh vội ngẩng đầu lên: "Tôi không sao."
Bước chân Hoắc Hằng thoáng khựng lại, khi quay đầu lại thì thấy gương mặt anh đã ửng hồng, ánh mắt cũng bối rối. Châu Tận Hoan thấy anh và hắn lại nhìn nhau, cuống cuồng vùi mặt vào trong gối lần nữa.
Điệu bộ này của anh đúng là không giống đang đau cho lắm nên Hoắc Hằng lại ngồi về giường, tiếp tục chuyện vừa mới nói: "Vậy phải thế nào anh mới tha thứ cho em đây?"
Châu Tận Hoan lắc đầu, tiếng anh lí nhí từ trong gối truyền ra: "Tôi nói rồi, tôi không giận."
"Vậy sao anh cứ phải trốn tránh em?"
Châu Tận Hoan lặng im, sau khi cảm xúc ổn định trở lại mới ngẩng đầu lên, lại đưa số tiền kia cho Hoắc Hằng: "Cậu cứ nhận đi, sống trên đời này không thể cứ nhận sự giúp đỡ của bạn bè mãi được."
Hoắc Hằng nhìn thoáng qua số tiền kia, chưa mở phong bì ra nhưng nhìn bên ngoài cũng khá dày, có thể là một số tiền lớn.
Hắn hỏi: "Anh lấy đâu ra số tiền này?"
Châu Tận Hoan đã sớm muốn che giấu, chỉ nói là tiền tích góp từ ngày xưa.
Thế mà Hoắc Hằng cũng rất khó đối phó: "Anh vất vả như thế, tiền đi viện còn không đủ thì lấy đâu ra một số tiền tiết kiệm lớn thế này?"
Châu Tận Hoan bị hắn phản bác không nói gì được nữa, nhận thấy anh không thể gạt được hắn, bèn nhét phong bì vào lòng hắn, lại ụp mặt vào gối: "Sao cậu hỏi nhiều thế! Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi chứ!"
Tâm tình thế nào anh nói thế ấy, giọng điệu chẳng khác gì đang tức giận. Hoắc Hằng mở phong bì ra, đếm được hơn 500 tệ. Tuy rằng chẳng biết làm sao Châu Tận Hoan lại muốn trả tiền cho hắn những Hoắc Hằng nhắm mắt cũng nghĩ ra, chắn hẳn là do mấy lời châm chọc của Nguyên Minh rồi.
Hắn không muốn Châu Tận Hoan chịu thêm vất vả nên đành phải nhượng bộ: "Anh muốn em nhận tiền cũng được, nhưng anh cũng phải hứa với em, về sau đừng phân chia rạch ròi thế này với em nữa."
Lời này cũng không có ý gì khác, Châu Tận Hoan lại như bừng tỉnh, bỗng ngẩng đầu lên nhìn quanh tứ bề: "Đây là ở đâu?"
Hoắc Hằng đáp: "Phòng bệnh ở bệnh viện, Viễn Đông nói lần này anh bị thương nghiêm trọng hơn, phải nằm viện ít nhất một tuần để theo dõi."
Châu Tận Hoan nghe xong thì muốn bật dậy nhưng vừa định lật người lên thì bị Hoắc Hằng đè lại ngay: "Anh đừng nhúc nhích! Anh có cần thắt lưng nữa hay không?"
Châu Tận Hoan lo lắng nói: "Tôi không nằm viện được, không thể để một tuần không có ai quản lý thu chi của quán trà được, ngày mai em gái tôi cũng đi học về, để em ấy biết tôi ở đây thì lại khiến con bé thêm lo."
Hoắc Hằng trấn an anh: "Bên quán trà em sẽ kêu người đến hỗ trợ. Còn em gái anh, nếu anh không muốn con bé phải lo nghĩ, em sẽ giúp anh nói dối con bé."
Châu Tận Hoan vẫn lắc đầu, muốn nói lại thôi: "Không được..."
Thấy anh vẫn cố chấp muốn xuống giường, Hoắc Hằng bèn nói thẳng ra: "Có phải anh lại lo tiền viện phí đúng không?"
Châu Tận Hoan sững người, né tránh ánh mắt hắn theo bản năng.
Hoắc Hằng biết rõ đây là mối lo âu xuất hiện từ khi quen biết hắn của anh. Bây giờ bị Nguyên Minh nói, anh lại càng để ý hơn bao giờ hết, cũng càng không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn.
Hoắc Hằng không hề muốn mối lo này trở thành rào cản giữa hai người họ nên cứ chăm chú nhìn anh: "Ông chủ Châu, em biết anh luôn không muốn nhận sự giúp đỡ từ bạn bè. Nhưng em mong anh hiểu điều này, nếu đã là bạn, làm sao có thể thấy người kia khổ sở mà không giúp được?"
"Nếu như chúng ta đổi thân phận, người thực sự cần giúp đỡ là em, mà anh có khả năng giúp, chẳng lẽ anh cứ để em đau đớn bất lực mà không giúp một tay hay sao?"
Giọng điệu Hoắc Hằng cũng không phải là quá nghiêm khắc nhưng cũng không có sự dịu dàng mà trước đó hắn dùng để nói chuyện với anh.
Châu Tận Hoan giật mình bởi lý lẽ này. Anh hiểu ý Hoắc Hằng, tuy rằng rất có lý nhưng cũng chẳng đúng hoàn toàn. Hai người chỉ mới quen không lâu, thế mà Hoắc Hằng đã quan tâm anh hơn cả Tưởng Văn Nghiệp luôn rồi.
Tưởng Văn Nghiệp từng động lòng với anh, thế nhưng sau khi bị Châu Tận Hoan từ chối, anh ta đã quay về vị trí của một người bạn. Còn Hoắc Hằng thì sao? Hoắc Hằng toan làm gì? Có thực sự là hắn không chịu nổi cảnh bạn bè phải đau khổ không?
Thấy trong mắt anh vẫn là vẻ hoài nghi, Hoắc Hằng hạ thẳng biện pháp mạnh: "Nếu anh vẫn cảm thấy băn khoăn thì em sẽ ghi lại những gì em đã giúp anh. Đến khi thắt lưng anh khỏi hẳn thì từ từ trả cho em cũng được."
Đôi môi Châu Tận Hoan mấp máy, đương nhiên là vì không biết nói gì cho phải. Hoắc Hằng dùng ánh mắt khích lệ nhìn anh: "Không có một sức khỏe tốt thì em gái anh làm sao có thể không lo lắng, anh làm sao có thể yên tâm làm việc được. Anh vẫn còn trẻ, không chữa cho khỏi bệnh đi, chẳng lẽ anh muốn để mấy chục năm sau vẫn phải tiếp tục chịu đựng cơn đau ở thắt lưng sao?"
"Ngày hôm nay cũng thế, anh đã đau đến mức không cả cử động được, chẳng lẽ anh muốn để em gái nghỉ học ở nhà chăm anh ư? Hay là anh muốn để con bé đi khắp nơi tìm người chạy chữa?"
Hoắc Hằng nhắc đến Châu Tận Hân, cuối cùng cũng khiến Châu Tận Hoan bình tĩnh cân nhắc lại.
Quả thực giống như lời Hoắc Hằng nói, thắt lưng của anh chẳng khác gì một quả bom nổ chậm. Bình thường thì không làm sao, nếu như bất cẩn để bị chấn thương, nó sẽ đều mang đến phiền phức cho cả Châu Tận Hoan và em gái anh. Hơn nữa một mình anh còn phải hứng chịu đau đớn mà nó mang đến.
Lần chấn thương này, anh còn đau đến không thể nhịn được nước mắt, chỉ có thể co rúm lại rồi để Hoắc Hằng bế đến bệnh viện. Nếu như hôm nay Hoắc Hằng không đến đúng lúc, Châu Tận Hoan cũng chỉ có thể nằm trên giường một mình gặm nhấm nỗi đau.
Nghĩ tới những điều chua chát và bất lực này, trong lòng Châu Tận Hoan cảm thấy thật khó chịu. Nếu thực sự có cơ hội điều trị hết, thực sự có thể trở về cuộc sống bình thường, tại sao anh lại không muốn chứ?
Châu Tận Hoan lại ngả đầu lên gối một lần nữa, một hồi lâu mà chẳng nói lời nào. Hoắc Hằng cũng không thúc giục anh, hắn chỉ ngồi ở bên giường chờ anh ngẩng đầu lên.
"Sao rồi? Anh đã nghĩ thông suốt chưa?" Giọng điệu hắn đã dịu dàng trở lại.
Châu Tận Hoan thoáng đỏ mặt, lúng túng gật nhẹ đầu: "Thế thì...Mong cậu ghi nhớ giúp tôi."
Khóe miệng Hoắc Hằng câu lên nụ cười, trả lại phong bì kia vào trong tay Châu Tận Hoan. Châu Tận Hoan lập tức dúi lại cho hắn: "Bây giờ cậu cứ nhận lấy số tiền này đi đã!"
Hoắc Hằng không nhận, chỉ đến lấy cặp lồng giữ nhiệt để ở trên tủ đầu giường, mở ra nhìn cháo cá thơm phức ở bên trong. Hắn cầm lấy cái thìa nhỏ ăn thử một miếng, thấy rất ngon bèn xúc thêm một thìa nữa đưa tới bên miệng anh: "Anh đừng vội, về sau hẵng nói chuyện này. Em sẽ nhớ thật kỹ giúp anh, đến khi thắt lưng của anh khỏi hẳn rồi thì cứ từ từ kiếm tiền trả cho em. Cho dù phải mất mấy năm hay là mấy chục năm, em vẫn sẽ theo anh cho bằng được."