Sau khi tốt nghiệp, Đàm Nhã Hằng vào làm ở NISSHO, ra xã hội sớm hơn tôi một tháng. Hôm nay tôi hẹn đi ăn sau thời gian dài không gặp vì đây chính là ngày TESS thông báo người trúng tuyển.
Bước vào nhà hàng, nhìn thấy cô ấy ngồi đợi đã lâu. Tôi mỉm cười, nhanh chân bước đến chỗ cô ấy, "Đến sớm vậy."
"Cậu đến muộn năm phút được không?" Cô ấy ném cho tôi cái nhìn sắc lẹm hệt như xưa.
"Cơm nước xong tớ trả tiền được chưa?"
"Đang chờ câu này của cậu đấy!"
Tôi lắc đầu cười bất lực, lòng lại thầm vui vì cô ấy không thay đổi, thật là tốt.
"Thấy cậu còn dám tới gặp tớ thì chắc là trúng tuyển rồi đúng không?"
"Đương nhiên." Tôi gật đầu, nâng ly rượu lên, "Cạn ly vì công việc chân chính đầu tiên của chúng ta!"
Âm thanh lảnh lót mở màn cho bữa ăn. Sau khi món chính được đưa lên, Đàm Nhã Hằng hỏi trong lúc cắt thịt: "Vậy bây giờ cậu về một nhà với Hứa nữ vương rồi à?" Dù Hứa Nhân Ninh đã không còn là nữ vương hô mưa gọi gió trên thương trường, Đàm Nhã Hằng vẫn quen miệng gọi chị như thế.
Tôi gật đầu, "Ừ, chắc được hơn ba tháng... Có cảm giác nhanh như chớp mắt."
"Sức khoẻ của chị ấy... có tốt không?"
Tôi không nói rõ về bệnh tình của Hứa Nhân Ninh với Đàm Nhã Hằng, nhưng tôi càng kín tiếng thì có lẽ càng khiến cô ấy cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc, chỉ chọn lựa không truy hỏi mà thôi.
Đây là sự quan tâm thầm lặng của Đàm Nhã Hằng.
Tôi chỉ gượng cười, không gật cũng không lắc đầu, nhỏ giọng: "Chỉ cần cố gắng hết sức là được... Những chuyện còn lại đều không quan trọng."
Đàm Nhã Hằng im lặng vài giây, chuyển chủ đề sang công việc mới của mình, tôi cũng kể về quá trình xin vào TESS."
"Nói đến TESS, anh Ông kia vẫn còn làm chứ?" Đàm Nhã Hằng hỏi.
Tôi lắc đầu nói: "Hơn một năm trước đã nghỉ việc rồi."
"Tớ tưởng anh ta sẽ theo Hứa Nhân Ninh đến Vũ Hán."
"Anh ta... bị đột quỵ." Chuyện này tôi biết được qua lời Lương Mộ Hi, nó khiến tôi chấn động quá mạnh nên tôi chỉ đi thăm anh ta mỗi một lần.
Chủ đề trong bữa ăn này cứ vô thức nặng nề, tôi nghĩ Đàm Nhã Hằng cũng cảm nhận được. Trước khi tôi dùng xong beefsteak, cô ấy bỗng đặt nĩa xuống, nhìn thẳng vào tôi: "Lê Thần, cậu hãy trả lời thật lòng với tớ một chuyện."
"Hả? Chuyện gì?"
"Bây giờ cậu có thấy hạnh phúc không?"
Tôi ngẩn ra.
"Tớ cảm thấy giống như cậu đang ép buộc chính mình." Đàm Nhã Hằng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, "TESS cũng phải mà chuyện Hứa nữ vương cùng cậu cũng vậy, cậu tạo cho tớ cảm giác rất hoang mang, rồi lại giả vờ như mọi chuyện đều tốt... Cậu có cảm thấy thế không?"
"Tưởng tượng thôi." Tôi quay lại vẫy tay gọi nhân viên phục vụ bưng rượu lên, cố lảng tránh ánh mắt hiểu quá rõ của Đàm Nhã Hằng.
Mình ổn, mọi chuyện đều ổn.
Mình không sao, mọi thứ đều sẽ không sao.
Tôi liên tục tự nhủ trong lòng như vậy, vừa nếm rượu ngon, vừa cười vui vẻ. Nhưng Đàm Nhã Hằng không cho tôi chút mặt mũi nào, chỉ lạnh lùng liếc tôi, bảo tôi đừng uống nhiều.
Tôi có tất cả, sao lại không tốt chứ.
Tình yêu, sự nghiệp, gia đình, bạn bè đều đi đúng hướng, tôi có gì không tốt? Tất cả những người yêu tôi và người tôi yêu đều ở cạnh bên tôi.
Tôi kiểm soát tất cả và lên kế hoạch cho mọi thứ, có cuộc sống nhàn nhã, thoải mái hơn ai hết.
"Cậu tự nhìn lại mình đi, xem đang gò ép bản thân đến mức nào." Trong mơ hồ, dường như Đàm Nhã Hằng lôi tôi ra khỏi nhà hàng và nhét vào trong xe.
"Chết tiệt, chìa khoá của cậu đâu?" Cô ấy nóng nảy hỏi.
Tôi vung tay loạn xạ, muốn cô ấy đừng lượn lờ trước mắt khiến tôi khó chịu. Chốc lát sau, xe nổ máy, đầu tôi đập mạnh vào cửa kính, tôi đau đớn kêu lên, đầu óc choáng váng.
"Mới uống có tí đã say bét nhè như vậy, Lưu Lê Thần, cậu có thấy mất mặt không?"
Tôi trợn to mắt mắng lại cô ấy: "Tớ không say! Cậu mới say! Sao cậu dám hung dữ với tớ như trước kia vậy... Rõ ràng tớ đã khác, tớ thay đổi rồi! Trở thành người rất, rất đáng tin..."
"Ai không biết cậu nhát gan muốn chết."
"Tớ, tớ không có! Không có... Tớ không sợ, cậu mới sợ! Tớ mới không sợ làm rối tung mọi chuyện, tớ không sợ mất đi Hứa Nhân Ninh, Hứa Dục Duy... Tớ, tớ đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả hết rồi, làm rất tốt..."
"Đừng ăn nói linh tinh nữa, ồn ào chết được, nhắm mắt lại ngủ đi."
Tôi nhắm hai mắt lại, vừa xoay người liền ngã lăn ra, không thể ngồi dậy nổi. Khi lần nữa mơ màng mở mắt ra nhận biết mình đang ở đâu, tôi có cảm giác như đang được ai cõng trên lưng.
"Là lỗi của em, em cho cậu ấy uống rượu. Ừm... em biết em không có tư cách nói thế này, nhưng có vẻ như cậu ấy muốn làm tốt mọi chuyện nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân."
"Chị biết."
"... Em nghĩ cũng phải. Chị là Hứa nữ vương có thể khiến cái tên lạnh lùng này loạn lên thành như vậy, nhất định là chị biết cậu ấy không ổn."
"Chị..."
"Đôi lúc em rất nhớ Lưu Lê Thần trước khi gặp lại chị. Cái con người không quan tâm đến ai, chỉ lặng lẽ làm tròn bổn phận của mình, che giấu bản thân thật kín kẽ, không cho bất cứ ai ảnh hưởng đến mình."
Tôi có cảm giác bị ném vào một thứ mềm mại, dạ dày cuộn lên. Tôi lúc lắc đầu, nhưng càng lúc càng choáng váng.
"Nhưng em cũng muốn cảm ơn sự xuất hiện của chị, nếu không thì có lẽ cả đời tên này cũng không biết thế nào là yêu. Chắc là chị không tiện? Để em giúp cậu ấy thay quần áo chứ?"
"Không, chị vẫn có thể chăm sóc tốt cho cô gái của mình, cảm ơn em."
Tôi vung vẩy lung tung, cố gắng loại bỏ tiếng vo ve khó chịu như ruồi bay này. Bỗng, hương thơm quen thuộc tiến lại gần, tôi lao về trước theo bản năng, cọ cọ lên mùi vị thân quen.
"Lê Thần."
Tôi miễn cưỡng mở mắt, vươn bàn tay run rẩy sờ lên mặt người kia, ngoác miệng cười, "Là, là Hứa Nhân Ninh..."
"Ừm, là chị. Em nằm xuống đi."
"Em không có... uống, uống say..." Tôi bị đẩy lên giường, ý thức mơ hồ. Một giây sau, bụng tôi lạnh toát, vén lên trên nữa, gió lạnh lùa vào khiến tôi rùng mình.
"Ngoan, sẽ không lạnh nữa đâu."
Theo những lời đó rơi xuống, một luồng hơi nóng ẩm ướt lan ra từ ngực...